Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 26: Kiến Đan Cảnh

Chương 26: Kiến Đan Cảnh


Chương 26: Kiến Đan Cảnh

Từ Luyện Khí cảnh đột phá Kiến Đan cảnh là một sự nhảy vọt về chất và lượng, luyện linh sư khi đột phá Kiến Đan cảnh, sẽ tạo lên trong mình đan điền, chính là như nội đan của yêu thú.

Đan điền của Kiến Đan cảnh còn là nơi trữ linh nguyên và là nơi sàng lọc, nâng cấp linh nguyên.

Do thế nên linh kĩ Kiến Đan cảnh sử dụng uy lực to lớn hơn Luyện khí cảnh rất nhiều, cả số lượng và chất lượng linh nguyên cũng vượt trội hẳn.

Nếu Luyện Khí cảnh khi dùng linh kĩ, cần phải tụ chiêu rất lâu do việc áp s·ú·c linh nguyên từ bên ngoài, thì Kiến Đan cảnh sử dụng chính mình linh nguyên, tốc độ gần như chớp mắt.

Ngoài ra, Luyện Khí cảnh khi vào khu vực bị chia cắt không còn linh nguyên, chiến lực gần như bằng không, chỉ có thể dựa vào nhục thân chiến đấu.

Mà nhục thân lại là điểm yếu lớn nhất của luyện linh sư.

Khi đạt Kiến Đan cảnh, nhục thân cũng sẽ được nâng cấp, lục phủ ngũ tạng sẽ được bảo vệ bởi đan điền, khó khăn bị nội thương hơn.

Kiến Đan cảnh mỗi tầng thứ tăng lên sẽ càng mở rộng đan điền, có thể cho phép luyện linh sư thêm lưu trữ linh nguyên càng nhiều, chiến lực càng nâng cao.

Khi đạt tới Kiến Đan cảnh, luyện linh sư còn thức tỉnh chính mình thuộc tính, thuộc tính này sẽ được biểu hiện thông qua đan điền, luyện linh sư ngay khi đột phá sẽ cảm nhận được.

Luyện linh sư hoàn toàn có thể sử dụng linh kĩ mà thuộc tính của mình không nắm, nhưng nếu vận dụng chính mình thuộc tính uy lực tăng lên rất lớn, tăng phúc rất nhiều.

Những thuộc tính thường được thức tỉnh là ngũ hành kim mộc thủy hoả thổ, thuộc về loại vât lý.

Ngoài ra còn rất nhiều cái đặc biệt thuộc tính khác, mỗi người đều có thể nắm giữ một cái thuộc tính.

Thuộc tính cũng chính là thứ quyết định con đường sau này của luyện linh sư, mục tiêu cuối cùng đều là đi đến cực hạn thuộc tính mình đạt được, cực đạo.

Việc thức tỉnh thuộc tính chính là thế giới này đối với luyện linh sư chúc phúc.

Trong cổ tịch có chép lại, thế giới này ban đầu mới xuất hiện linh nguyên, yêu thú dị tộc khắp nơi, nhân tộc không thể sinh tồn vì thiên phú tộc loại quá yếu.

Thế giới quy tắc ưu ái nhân tộc, ban cho khả năng thức tỉnh thuộc tính, đây chính là nhân tộc thiên phú.

Đó là những gì Tiêu Minh tìm hiểu được về Kiến Đan cảnh, thứ hắn hướng đến nhất bây giờ là thuộc tính mình có thể đạt được.

Tiêu Minh mang theo đan dược, trở về chính mình tiểu viện.

Hắn ngồi trên mình giường, sẵn sàng tu luyện, nuốt vào Kiến Đan đan dược.

Ngay khi Lưỡng Nghi tâm pháp khởi động, một luồng cực lớn linh nguyên từ bên ngoài tràn vào trong Tiêu Minh cơ thể, tập trung tại một vị trí.

Sau đó chúng lập tức cuộn thành vòng tròn, cấp tốc xoay tròn, như kiến tạo nên thứ gì đó bên trong cơ thể.

Tiêu Minh cảm nhận được trong người như đang hình thành một cái bình chứa, toàn bộ linh nguyên hắn đang thu đều tập trung vào trong cái này bình chứa.

Cả Tạo Thủy chi lực cũng động, nó tiến thẳng về Tiêu Minh đan điền, chiếm cứ một vị trí.

Tốc độ hình thành đan điền ngày càng nhanh, một chớp mắt đan điền đã được Tiêu Minh hoàn thành.

Nhưng nó cấp tốc mở rộng, càng thu hút nhiều linh nguyên vào bên trong, Tiêu Minh phải dùng thêm tụ linh đan mới có thể thoả mãn.

Thời gian cứ thế trôi qua, một ngày sau Tiêu Minh đã dùng hết số lượng mình được ban thưởng tụ linh đan, đan điền mới chính thức hoàn thành.

Ngay lúc này, từ bên trong đan điền mới tạo, một điểm sáng bay ra, truyền thẳng vào Tiêu Minh trong đầu.

Tiêu Minh mê mang đi, hắn thấy được chính mình linh hồn, không còn trong cái trẻ con thân thể nữa mà là hắn tại 20 tuổi, là thực sự linh hồn của hắn.

Tiêu Minh nhìn thấy xung quanh là một khoảng trắng tinh, không có thứ gì tồn tại cả.

Lúc này bất ngờ xảy ra, Tiêu Minh linh hồn thể từ một phân tách thành hai, vô cùng quỷ dị, Tiêu Minh cảm giác được mình như bị tách đôi trở ra.

Hai cái đều là chính hắn bản thân, đều là hắn linh hồn thể, nhưng lại tách đôi.

Hai cái này linh hồn có liên kết rất kì lạ, Tiêu Minh giống như sở hữu cả hai thứ.

Hình ảnh trong đầu Tiêu Minh thay đổi, hắn nhớ lại mình khi mười tuổi, khi đang là chính hắn, chưa bị chuyển sang thế giới này.

Tiêu Minh nhớ lại khi đó, hắn đang một mình đứng ở trên một đoạn đường, trời mưa lã chã, xe cộ liên tục đi qua nhưng không ai để ý đến hắn.

Tiêu Minh khi đó trong đầu hoàn toàn trống rỗng, hắn hoàn toàn không nhớ trước đây mình là ai, tại sao lại đứng ở nơi đây.

Hình ảnh khi 10 tuổi mình bị mất trí nhớ hiện ra trong đầu Tiêu Minh, một người phụ nữ lúc đó đến, dẫn hắn đi.

Đây chính là hắn kiếp trước mẹ, hắn thấy nhớ mẹ mình.

Tiêu Minh không nghe được mẹ nói gì với bản thân lúc đó, hắn chỉ thấy bản thân mình đi theo.

Hình ảnh tan nát, Tiêu Minh cũng trở về với thực tại.

Tiêu Minh hoàn toàn mất đi kí ức ở trước hắn mười tuổi, cả khung cảnh kia hiện tại hắn mới nhớ lại được.

Hắn nhớ kiếp trước mình được mẹ nuôi lớn, mẹ kể với hắn là hắn bị tai nạn, dẫn đến mất trí nhớ.

Cha hắn là ai hắn hoàn toàn không hề biết, kí ức trước 10 tuổi cũng như thế.

Nhưng mẹ hắn đã ra đi ngay khi hắn 19 tuổi, thật khó để khi nhìn thấy người mình yêu thương ra đi.

Tiêu Minh mở mắt, một luồng khí tức từ người hắn phát ra, thình linh biến thành Kiến Đan cảnh khí tức.

" Hóc Xương Cá, ngươi biết ta tại sao được đưa đến đây phải không?" Tiêu Minh khuôn mặt đầy mê mang.

" Không biết."

" Ngươi là thứ người kia đưa cho ta, để giám sát ta sao?"

" Không phải, để làm người hầu, không phải để giám sát." Câu trả lời của Hóc Xương Cá làm Tiêu Minh hoàn toàn bất ngờ.

" Có lẽ chính ngươi cũng không rõ mục đích của bản thân đi. Ta cũng thế."

" Mục đích của ta làm người hầu."

" Từ khi ta vào thế giới này, tất cả mọi chuyện ta tham dự như thể toàn bộ đã được sắp xếp. Ta giống như bị người nắm trong bàn tay. Ngươi biết ta ghét nhất cái gì sao?"

"..." Hóc Xương Cá trầm mặc.

" Haha! Ta biết ngươi có suy nghĩ. Cũng tốt. Ta ghét nhất cảm giác luôn bị người điều khiển, không thể tự theo mình mà sống."

Một khoảng lặng diễn ra giữa hai bên, Tiêu Minh cũng không nhiều để ý, bắt đầu tận hưởng mình đạt đến Kiến Đan cảnh.

Tiêu Minh nhận ra mình tốc độ cùng linh nguyên có thể vận dụng tăng lên rất nhiều, thậm chí dễ dàng dùng ra Thái Cực lô cốt mà không vần vận chiêu.

" Cuối cùng cũng đạt đến Kiến Đan cảnh." Tiêu Minh thở ra một hơi.

" Không biết lúc này ta thức tỉnh cái gì thuộc tính. Thật là kì lạ!" Tiêu Minh tự hỏi, linh hồn của hắn bị một chia làm hai khiên hắn không khỏi quá bất ngờ.

Giọng thông báo của Hóc Xương Cá vang lên, như vừa kiểm tra xong Tiêu Minh thân thể.

" Tiêu Minh

Kiến Đan cảnh tầng một. Thuộc tính đã thức tỉnh: Tách hồn thuộc tính.

Tâm pháp: Lưỡng Nghi tâm pháp, Dưỡng Hoả tâm pháp.

Linh kĩ: Thái Cực lô cốt, Tạo thủy phi châm,...

Vật phẩm: Thanh Huyền Kiếm, Tứ Quy Di Tôn.

..."

" Cái gì là Tách hồn thuộc tính?"

" Tách hồn thuộc tính là một loại tinh thần thuộc tính. Người nắm giữ cái này thuộc tính có thể phân chia ra mình linh hồn, tăng tốc độ suy nghĩ cũng như xử lí thông tin. Thâm chí có thể cùng lúc sử dụng nhiều loại tinh thần linh kĩ."

" Có thể sử dụng nhiều tinh thần linh kĩ cùng lúc sao, cũng không tệ lắm. Có Tạo thủy chi lực là vật lí thuộc tính, lại có Tách hồn thuộc tính, dễ dàng hơn chống lại tinh thần công kích." Tiêu Minh nhẩm thầm, hắn đang suy nghĩ cách sử dụng mình thuộc tính.

Hắn đã đạt đến Kiến Đan cảnh, hoàn toàn có thể đến tàng kinh các để nhận lấy tâm pháp cùng linh kĩ, nhưng chỉ dừng lại ở Huyền phẩm linh kĩ.

Còn Tâm pháp có thể nhận được địa phẩm, nhưng không hoàn toàn, theo cảnh giới cao lên có thể nhận lấy đầy đủ tâm pháp, cần dùng cống hiến tới để đổi.

Đó là cách tiên môn kích thích đệ tử tu luyện cùng hồi đáp lại tiên môn.

Đã là tiên môn đệ tử, khi đạt đến Kiến Đan cảnh đều có cái này ưu đãi, đây chính là lí do tiên môn luôn được tất cả mọi người hướng tới, lợi thế tu luyện có thể lấy được quá nhiều.

Tiêu Minh mong muốn có thể thu được một cái tinh thần công pháp và linh kĩ, phù hợp với chính mình thuộc tính.

Bước ra khỏi chính mình tiểu viện, Tiêu Minh ý định hướng về Dao Lục chân núi đi tới.

Trước tiên hắn cần phải đăng kí mình đã lên Kiến Đan cảnh, để đổi mới đăng kí cùng lấy thân phận để được vào tàng linh các.

Chương 26: Kiến Đan Cảnh