Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 18: Trở lại trang trại Mặt Trời
12:01 sáng ngày thứ mười bốn từ khi đăng nhập, thế giới ảo
Sau khi dùng bữa sáng với Mê Âm, nhóm ba người đội wood elf bắt đầu tách ra. Bảo Bình sẽ dẫn elf mập trở về thị trấn Đêm Mờ, còn Mê Âm tiếp tục hành trình đi xa hơn về phía Đông để giải cứu người bị kẹt còn lại.
Từ hang kiến trở về, wood elf và elf mập phải băng qua một sa mạc cát lớn. Dù chỉ là mô phỏng cảm giác của thế giới ảo, nhưng cái nóng, cái oi bức tại đây phải nói là còn khắc nghiệt kinh khủng hơn cả hiện thực.
Trong lúc hai chiếc bóng một gầy, một mập đảo những bước chân nặng trĩu giữa biển cát trắng mênh mông, một tiếng quạ từ sau cất lên rồi nhanh như gió mà bay thẳng về phía chân trời trước mặt.
“Lạ ha, sao lại có quạ trong sa mạc được?” Elf mập khó hiểu hỏi vu vơ.
“Cũng không có gì lạ lắm đâu. Không phải lúc trước trong hang kiến cũng có kiến biết rầm như sư tử lại ấp mình trong kén như bướm sau.” Bảo Bình nhanh nhảu trả lời. “Nhưng dù gì thì cũng đi thử về phía đó xem sau. Dù gì chúng ta cũng bị lạc ở cái sa mạc này hơn hai tiếng rồi.”
Cùng thở một hơi dài vì hành trình hơn nhiều giờ dưới sự t·ra t·ấn của cái nắng khắc nghiệt. Hai yêu tinh rừng chỉ đành đèo bồng nhau mà tiến từng chút theo hướng bay của quạ đen.
Khoảng ba mươi phút sau khi đi theo hướng bay của quạ đen. Hai yêu tinh khốn khổ cuối cùng cũng trở lại được con đường chính dẫn ra khỏi sa mạc. Gọi là đường nhưng thực tế chỉ là những trụ đá dựng cao 4 - 5 mét, cứ vài trăm mét lại được dựng lên một trụ đá, những cột đá này nối nhau tạo thành con đường băng xuyên qua sa mạc rộng lớn.
Khi nhìn thấy những trụ đá này, Bảo Bình và elf mập mừng rỡ như ông cố tổ của mình sống lại, ôm lấy nhau mà hú thét.
Cách cột đá gần nhất không xa là một dãy vài ba căn nhà bỗng chốc đập vào tầm mắt của Bảo Bình.
‘Đó không phải là một safe room tại sa mạc này sau? Tốt quá rồi, cuối cùng cũng có nơi tránh cái nắng gay gắt này rồi.’ Nghĩ thầm trong bụng, wood elf định quay sang đề nghị elf mập nghỉ ngơi một chút thì phát hiện elf mập cũng quay sang nhìn wood elf với ánh mặt tương tự.
‘Ha ha ha… Đúng là đồng bệnh tương lân.” Wood elf cười khổ ở trong lòng, không nói không rằng chỉ bằng hai cái gật đầu, cả hai yêu tinh nắm tay nhau dung dăng nhảy nhót về phía trạm dừng chân.
15:31 xế chiều ngày thứ mười bốn từ khi đăng nhập, thế giới ảo
Trong lúc elf mập còn đang mệt ngủ trương rốn ra ngoài, Bảo Bình đã lẳng lặng đi ra bên hông của dãy nhà.
“Tao hiểu tình hình rồi. Theo như mày nói như vậy thì có câu trả lời cho mày, không ai khác ngoài hội trưởng. Nhưng dù là một người thân thiện dễ gần nhưng tao không chắc hội trưởng lại dễ dàng tin tưởng vậy đâu.” Giọng của wood elf khẽ thì thầm.
“Tao cũng không nghĩ sẽ dễ dàng thành công nhưng nếu có mày cùng tao thuyết phục, thêm nữa trong hội, tao cũng còn một người quen có tiếng nói khá trọng lượng. Cùng nhau cả tao, mày và người đó cố gắng thuyết phục thì sẽ được thôi.” Từ trên một cột đá nát giọng nói của Quốc Cận vang lên.
“Nhận lấy thứ này.” Quốc cận khẽ nói trong khi quăng ra từ cánh một cầu ánh sáng đen bay lửng lơ về phía wood elf. Khi nắm chặt cầu sáng trong tay liền hiện trong tay vô số nhẫn đen.
“Đây là thành quả sau khi đã giải mã một chút về data hệ thống game. Chiếc nhẫn này được tao và một người bạn thân của ba tao phối hợp tạo ra. Ngoài khả năng cộng chút ít điểm thuộc tính như bao chiếc nhẫn thông thường ra, nó đã được thêm vào một chức năng ẩn cho phép người đeo nhẫn có khả năng nhìn được các chỉ số và trạng thái của kẻ thù. Đem những chiếc nhẫn này về cho hội trưởng giúp tao xem như là quà gặp mặt.” Quạ đen cẩn thận dặn dò.
“Đúng là đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Được nhất định tao sẽ giao số nhẫn này cho mày.” Wood elf vui vẻ nhận ủy thác.
“Thời gian tao kết nối với thế giới này gần đây đã bị The A·d·m·i·n chú ý. Lần trước cũng vì nán lại quá lâu mà bị bọn c·h·ó săn tìm đến, nên tao phải ngắt kết nối ngay đây… Chúc chiến thắng!!... Tít tít.” Tuôn ra những câu nói cuối cùng, Quốc Cận bỗng bất ngờ tan biến mất.
“Chúc chiến thắng.” Wood elf khẽ nói thầm.
Trở lại gian phòng chính của trạm dừng chân, Bảo Bình khẽ lai người elf mập.
“Dậy… Dậy đi… Yêu tinh rừng chứ có phải con heo đâu mà ngủ dữ vậy.” Wood elf thúc giục.
Sau một màn kéo đẩy cuối cùng elf mập cũng bị đẩy té khỏi chiếc ghế dài dùng để tiếp khách. Còn chưa hiểu chuyện gì thì elf mập đã bị Bảo Bình kéo lê ra khỏi trạm dừng chân.
Mặc dù kéo cái thân xác to béo của elf mập khá nặng tay, nhưng với tinh thần đang tràn đầy nhiệt huyết, Bảo Bình hừng hực kéo lê elf mập thêm vài đoạn rồi... Đuối sức vì mệt.
Dựa vào các cột đá cao lớn, hai yêu tinh rừng từng chút một mà rời khỏi xa mạc, tiếp tục hành trình trở về thị trấn Tân Thủ. Trên hành trình trở lại này wood elf vẫn không quên việc rèn luyện ma pháp bằng việc phóng hỏa đốt cháy tất cả mọi thứ trên đường đi, để lại phía sau là những biển lửa mênh mông.
Không dừng lại ở đó wood elf còn dạy cho elf mập cách sử dụng ma pháp [Phóng hỏa]. Khi wood elf cạn kiệt ma pháp, tưởng trừng cây cỏ hoa lá cuối cùng cũng có thể hưởng thụ một chút yên bình. Nhưng không, elf mập ngay tức thì thế chỗ mà tuôn ra hai dòng lửa lớn đ·ốt p·há không ngừng.
Buổi chiều tối hôm đó cả hai yêu tinh không cần dùng đến đuốc để soi sáng mà con đường vẫn được chiếu sáng đỏ rực. Hai yêu tinh còn cười đùa với nhau bảo rằng bọn chúng đang mang ánh sáng đến cho thế giới còn tối tăm, mông muội.
Kéo dài thêm được vài giờ đồng hồ, đôi bạn trẻ cuối cùng cũng cạn hết ma pháp mà tạm trải thảm bên đường, đành tạm lấy ánh sao làm đèn ngủ.
09:25 sáng ngày thứ mười lăm từ khi đăng nhập, thế giới ảo
Khởi hành trở lại từ buổi sáng sớm, hai yêu tinh tranh thủ lên đường sớm nhằm tránh cái nắng như đày ải của mặt trời mà chỉ sau vài giờ hành trình cuối cùng hai yêu tinh rừng cũng đến được trang trại Mặt Trời, bãi farm quái slime lúc trước.
Chỉ vừa đến cổng trang trai thì bất chợt từ đâu truyền đến âm thanh giao đấu dữ dội. Ngó dài cổ ra để quan sát, người đang điên cuồng chém g·iết bọn slime không ai khác hơn Phi Phàm cương trực.
‘Khoan đã.’ Bảo Bình bỗng chốc nhìn thấy bên cạnh của Phi Phàm lúc này là một nữ high elf có ngoại hình trạc tuổi của Phi Phàm hay Bảo Bình. Nữ high elf này sở hữu diện mạo giai lệ thậm chí có phần còn trên cả Tuyết một bậc.
‘Cái tên Phi suốt ngày tỏ vẻ là người cương trực, chính nghĩa mà hóa ra lại là phường chăn dắt, câu dẫn con gái nhà lành. Không được anh đây còn đang FA thì cái bọn bây cũng nhất định không được hạnh phúc.’ Wood elf nghĩ thầm trong bụng.
Trong lúc còn đang bàn tính trò phá đám thì elf mập từ lúc nào đã tiến đến để làm thân với người đẹp.
‘A ha, cái tên heo mập này nữa đúng là không có nghĩa khí. Uổng công ta đây còn định liên kết với nó để phá đám thế mà tên heo mập thấy gái đã sáng mắt liền tranh thủ mà tiến lên trước để chiếm ưu thế.’ Bảo Bình nghĩ.
Cuối cùng thì Phi khi đang trò chuyện với mọi người liền phát hiện ra wood elf mà vẩy tay gọi.
Đáp lại lời gọi, Bảo Bình tiến từng bước về nhóm bạn. Chỉ vừa đến gần wood elf liền cảm nhận thấy điều gì đó bất thường, cái tên heo mập lúc nãy còn hoạt ngôn chém gió đến tận trời xanh trước mặt người đẹp mà nay lại có vẻ như đang co rút người sợ hãi.
‘Sao lại thế này có điều gì khiến cái tên elf mập đó thờ thẩn đến vậy. Lẽ nào cái tên Phi Phàm giở trò bẩn. Không thể nào tên Phi trước nay là người khá đơn giản làm sao biết mấy trò bậy bạ.’
Khi Bảo bình còn đang mãi mê suy nghĩ thì một giọng nói cực kỳ êm dịu nổi lên: “Chào… Ông chính là ma pháp chiến sĩ tối thượng mà Phi thường hay kể đúng không?”
‘Hả sao cái tên Phi lại dám kể về mình như vậy với mấy bạn nữ hả. Bình thường múa máy trước mặt mấy ông đực rựa chẳng sao mà giờ gặp mấy bạn nữ thì thấy nhục nhã quá aaa…’ Wood elf tỏ chút bối rối kèm xấu hổ trên mặt.
“À quên mất. trước khi hỏi tên người khác phải giới thiệu tên của mình trước. Xin chào tên của mình là Phong.” Nữ high elf nở nụ cười đi kèm lời chào thân hiện.
“Ể…Phong? Phong là tên con trai mà?” Wood elf há hốc mồm vì kinh ngạc quay sang nhìn cái tên heo mập đã sụp hố từ trước nên mới có cái bộ dạng trời đè như vậy. Còn cái tên Phi không những không cảnh báo anh em từ trước lại còn đứng một bên tuôn dài một tràng cười to.