Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 25: Trước cơn bão - phần 2
10:30 sáng ngày thứ mười bảy từ khi đăng nhập, thế giới ảo
Khác xa với vẻ tĩnh lặng hằng ngày thường có, tại quảng trường trung tâm thị trấn ngay lúc này là một đàn trâu nước xếp thành hai hàng dọc dài mà trên lưng của bọn trâu này vác đầy các bao tải chứa đầy nguyên liệu thô, chiến lợi phẩm từ cuộc chinh phạt. Sở dĩ phải dùng động vật để vận chuyển là vì ở phiên bản demo hiện tại, nhẫn không gian trữ vật vẫn chưa được đưa vào thế giới ảo này. Nên việc dùng động vật để vận chuyển hàng hóa trở thành một lựa chọn thay thế tối ưu nhất vào lúc này.
Với thể hình to lớn không khác gì loài trâu nước, nhưng loài ở thế giới ảo này có chiều cao phát triển đến gần 3 mét cùng sức mạnh bền bỉ, khả năng tải trọng hàng hóa, có thể di chuyển một xa, gánh đến ba bốn kiện hàng hóa cùng một lúc nên bọn trâu nước ở đầm lầy Dạ Trạch gần bên được hội trưởng sử dụng cho công việc thồ hàng cho hội Mặt Trăng.
Trước đàn trâu to lớn này, Mập Đụt có vẻ cực kỳ hứng thú, mở to mắt ngắm ngía sự đồ sộ của lũ trâu mà dường như đã bỏ qua luôn lời nói của người đang đi bên cạnh mình.
“Này!!! Có đang nghe tui nói gì không hả.” Giọng của người đang đi bên cạnh phát ra làm Mập Đụt hoàn hồn xoay đầu trở lại.
Phi Phàm ở bên cạnh hăng hái vỗ nhẹ vào vai Mập vài cái như lời động viên, khuyến khích. Đành thở dài một hơi thật sâu sau đó elf mập nhanh chóng vác bao tải lên vai rồi tiếp tục bốc dỡ hàng hóa từ trên lưng của một con trâu nước.
Sở dĩ Mập Đụt bị kéo đến đây, chịu trở thành anh cửu vạn tháo vát chính là vì cái đề xuất của Phi. Cái tên lực điền hăng hái này trông thấy Mập Đụt có vẻ như có xu hướng lãng tránh các thành viên khác không muốn giao tiếp với mọi người xung quanh, nên tên Phi tháo vát liền nảy ra đề xuất rủ elf mập phụ giúp đội viễn chinh một tay cũng như để Mập Đụt có cơ hội thân thiết với mọi người. Đổi lại chính là Phi sẽ…
Trong lúc đang lăn tăn khuân vác bao tải trên vai mình thì một âm thanh truyền đến khiến Mập Đụt rợn hết da gà. Phía trước không xa elf mập nhìn thấy wood elf vừa vác trên vai đến ba bốn bao tải vừa cười đùa bên cạnh một bóng người thanh mảnh khoác trên người một chiếc áo choàng hồng đỏ.
‘À ha… Cái tên Bảo bệnh này lúc nãy mình cùng Phi định rủ đi cùng mà tìm mãi không thấy đâu. Hóa ra là tranh thủ chạy đến trước để chim chuột với gái… Hừm tình anh em lại thua cái bát canh chua.’ Mập Đụt ủ rũ mà thầm chửi.
Chờ đến lúc Bảo Bình phát hiện ra ánh mặt của mình, Mập Đụt chỉ chừng ra cái nhìn đầy khinh bỉ kèm vài cái lắc đầu, vác thêm ba bao tải lên vai, elf mập hất đầu hùng hùng hổ hổ mà bước đi.
11:02 trưa ngày thứ mười bảy từ khi đăng nhập, thế giới ảo
Thở từng hơi dài đầy nặng nề, Mập Đụt, Phi và Phong (nam thanh niên ở thế giới thực nhưng lại sở hữu thể xác nữ high elf khi được chuyển vào thế giới mô phỏng) cuối cùng cũng vác những bao tải cuối cùng đặt ngay ngắn vào hầm rượu. Bộp bộp, bỗng có ai đó đang vỗ lấy vai của elf mập. Cứ ngỡ lại là tên Phi tháo vát, Mập nhà ta hít một hơi sâu chuẩn bị cho một tràng dài lời cay, ý độc. Nhưng khi ngẩng đầu lên, Mập Đụt phải vội nuốt nước bọt vào trở lại. Lần này người vỗ vai cậu chính là hội trưởng cao quý, kẻ đứng đầu, lãnh đạo tối cao của hội Toán C·ướp Mặt Trăng.
“Cảm ơn em. Vừa thực hiện nhiệm vụ giải cứu của mình xong mà em đã giúp bọn anh thế này… Quả thực là vất vả cho em rồi.” Bằng nụ cười thân hiện y như lúc đầu gặp mặt, hội trưởng nhẹ cuối đầu như lời chào kính trọng đến tân binh. Ngồi thở hỗn hển ở đó Hunter, hội phó, cùng các thành viên khác cũng cười rối rít cảm ơn sự viện trợ của các thành viên vừa mới gia nhập.
Có thể đối với Phi Phàm đang cười hô hố gãi đầu bên cạnh thì những lời cảm ơn này chẳng thấm thía gì vì với cái kiểu người nhiệt huyết hay giúp đỡ người khác như Phi thì việc nhận lấy lời cảm ơn từ người khác như ăn cơm bữa. Nhưng với Mập Đụt nó lại có một ý nghĩa đặc biệt.
Đã từ rất lâu rồi Mập mới có thể nghe lại câu cảm ơn từ người khác. Có lẽ là từ khi ba mẹ của cậu nhóc l·y h·ôn. Dù được sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng thiếu hụt tình yêu thương, người lớn trong gia đình luôn nói rằng họ yêu thương con cái của mình nhưng đã bao giờ họ dành thời gian để vui đùa cùng lũ trẻ, cùng con cái phát triển nhân cách một cách hoàn thiện nhất. Thời gian của ba mẹ Mập Đụt chỉ có công việc và công việc thay vì trao cho con cái mình tình yêu thương, chỗ dựa vững chãi thứ mà họ trao cho chỉ có tiền bạc, thay vì nghiêm túc dành ra thời gian để truyền thụ kinh nghiệm, trao đổi cùng con cái mà ba mẹ cậu đẩy hết việc này lên những thợ dạy hoặc là… Chiếc iPad.
Nếu một đứa trẻ lần đầu tập lái xe đạp khi té ngã sẽ có ba mẹ ở bên cạnh cổ vũ, khích lệ thì đối với Mập Đụt khi cậu té ngã phía sau cậu sẽ chẳng có một ai cả. Mất đi liên kết với ba mẹ, không có chỗ dựa vững chắc khiến tuổi thơ của Mập chìm vào trong sự thụ động, nhút nhát, dễ trở nên cáu giận. Cũng vì vậy càng lớn, bạn bè của cậu cùng trở nên ít dần đi. Sự khoảng cách thấu hiểu giữa ba mẹ với con cái cũng thêm nới rộng mà đỉnh điểm là từ lúc sau khi ba mẹ l·y h·ôn, Mập theo mẹ không lâu thì mẹ cậu đi thêm bước nữa bỏ rơi cậu nhóc cho ông bà nuôi dưỡng thì cậu nhóc chính thức bị sụp đỗ.
Chỉ còn cách trốn tránh thực tại, trốn tránh đám đông, bỏ mặc tất cả. Bằng việc thả mình vào những bộ truyện tranh, bộ phim hoạt hình cho vơi đi hết những buồn phiền, những lần chịu bắt nạt. Nhưng việc c·ách l·y với hiện thực cũng dần dần khiến Mập Đụt từng chút, từng chút cắt đứt sợi dây kết nối của mình với thực tại.
Nhưng hôm nay lại có một đám người ở cái xứ sở xa lạ công nhân nỗ lực của cậu. Trong một khoảnh khắc ngắn Mập Đụt như bị đông nhưng rồi bổng chốc lại cảm thấy từ sâu trong lòng bỗng có chút lâng lâng vui sướng mà bấy lâu nay cậu đã quên đi mất.
“Hu hu hu… Đi mà sư phụ đại nhân siêu cấp tối thượng đẹp trai. Đệ tử ưu tú nhất của người chỉ xin có ba viên [Đá nguyệt ấn] thôi mà!!!” Giọng của wood elf khóc thét cất ngang đi những dòng suy tưởng của Mập Đụt, khiến Mập ta chỉ vừa trãi nghiệm một chút cảm xúc vui sướng đã vội tắt.
Bực dọc hiện rõ trên nét mặt, elf mập liền quay đầu về sau xem rốt cuộc là chuyện gì.
Chỉ thấy từ xa Bảo Bình thân mình nằm bệt xuống mặt đất, hai tay ôm chặt lấy chân phải của Mê Âm. Nét mặt hiện lên vẻ dứt khoát, Mê Âm bỏ ngoài tai những lời kêu réo của học trò mà vững chãi bước đi mặc cho Bảo Bình bị kéo lê lết phía sau.
Những người chứng kiến gần đó thấy cái khung cảnh khóc lóc, này nỉ như thế cũng chỉ còn nước cười nhẹ lắc đầu. Hóa ra trong số các tân binh ngoài các nhóc nhiệt tình, tháo vát đang đứng bên cạnh họ ra thì còn một người nữa, một yêu tinh trong chiếc áo choàng xanh đến đây chủ yếu là để tấu hài.
Mặc cho sự cười cợt từ mọi người, wood elf nhẫn nhịn mà tiếp tục diễn trò năn nỉ. Lý do mà Bảo Bình phải dùng đến hạ sách này là vì một thông tin chấn động được yêu tinh rừng vừa thu thập từ Mê Âm.
Bảo Bình ở thời điểm hiện tại đã đạt đến cấp độ 18 nếu theo tiến độ này thì vài ba ngày nữa thôi wood elf sẽ chạm vào cột mốc 20. Từ đây xuất hiện sự khác biệt giữa bản offline và online của dòng game Đại viễn chinh, khi ở phiên bản online trở nên hút máu người chơi bằng việc yêu cầu người chơi ở các mốc 20, 40 phải tiến hành thức tỉnh nhân vật để tiếp tục thăng cấp nhân vật. Mà các vật phẩm đặc thù dùng cho các lần thức tỉnh này chỉ có thể đạt được bằng cách nạp tiền hoặc phải cày boss phụ bản liên quan khoảng vài trăm lần, đó là con chưa kể đến khả năng thất bại mất sạch tài nguyên dùng để đột phá. Điều này khiến dòng game online trở nên vô cùng thử thách và gây nghiện đối với các game thủ thích hardcore và dân cày cuốc buôn bán tài nguyên game rồi quy đổi về tiền mặt.
Đối với hoàn cảnh hiện tại, thế giới mô phỏng chỉ đang ở giai đoạn thử nghiệm nên chưa xuất hiện tính năng nạp thẻ chỉ có thể lựa chọn giải pháp farm boss phụ bản. Tuy nhiên thực trạng của hội Toán C·ướp Mặt Trăng hiện tại, đa số các thành viên của hội đều đã thức tỉnh thành công nên Bảo Bình chắc chắn rằng hội trưởng sẽ không vì một đám nhóc tân binh mới đến mà phát động những cuộc c·ướp phá chớp nhoáng vào các dungeon cấp thấp chỉ để thu thập tài nguyên đã không còn giá trị sử dụng với người chơi có cấp độ cao, mà thậm chí lại còn làm trễ nải quá trình tấn thăng của các thành viên chủ chốt, những đầu tàu của hội.
Do vậy đối với Bảo Bình lúc này cách nhanh nhất có được tài nguyên thức tỉnh chính là dựa dẫm vào Mê Âm, khi vừa hay trong hòm đồ của Mê Âm hiện tại lại có vừa đủ ba viên đá nguyệt ấn mà wood elf cần tìm. Chỉ có một chút trở ngại chính là việc Mê Âm vốn tính dự trữ ba viên đá này làm vật liệu để luyện chế nhẫn ma pháp cho bản thân, chỉ cần đội viễn chinh trở lại liền có thể mượn tạm nguyên liệu từ vài người quen mà tiến hành việc luyện chế.
Vì để nâng cao năng lực chiến đấu của bản thân nên việc Mê Âm tặng nguyên liệu luyện chế cho Bảo Bình là việc không thể. Nhưng để dỗ ngọt wood elf không để mất hình tượng trước mắt Bảo Bình nên Mê Âm cũng đành hứa khi có thời gian rãnh sẽ cũng cậu đi cày nguyên liệu thức tỉnh. Tuy hứa như vậy nhưng xem ra lời hứa này vẫn không khiến yêu tinh xanh động tâm mà càng khóc lóc, năn nỉ, giãy đành đạch như cá nằm trên thớt.
“Nhóc tân binh này là học trò mới của cậu à.” Một giọng nam phát ra từ sau lưng truyền đến.
Đeo chiếc mắt kính gọng tròn bằng kim loại, một tay giữ một quyển sách đen nhám, một tay giương cao nâng nâng chiếc kính cận. Một dark elf cao gầy trong bộ trang phục trang nhã có màu đen với đường viền màu vàng đang đứng lẳng lặng mỉm cười với Mê Âm.