Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 31: Chinh phạt vương quốc nấm – phần 2
17:45 buổi chiều, ngày thứ hai mươi từ khi đăng nhập, thế giới ảo
Phừng phừng phừng… Một cột lốc lửa khổng lồ nổi lên ngay giữa trung tâm của làng người nấm, với sức hút kinh hoàng cùng nhiệt độ tỏ ra khủng kh·iếp, di chuyển với tốc độ chậm chạp nhưng cột lốc cột lốc lửa gây ra sự tàn phá đáng sợ, hàng loạt ngôi nhà bị xé toạc, cuốn vào cơn lốc, một hàng dài xác người nấm bị đốt khét sau khi cột lựa quét qua.
Đứng trên đỉnh một tảng đá cao, yêu tinh trong áo choàng xanh đang nở nụ cười sảng khoái trên miệng còn đôi tay bé nhỏ lại đang tỷ mỹ điều khiển bão lửa càn phá.
Lẳng lặng nhìn kỹ năng mà Bảo Bình tự sáng tạo ra, Mập Đụt vừa có chút ghen tị, lại vừa có chút ngưỡng mộ sự sáng tạo không có giới hạn kèm theo nổ lực không ngừng nghỉ để tinh chỉnh phép thuật của wood elf. Chỉ vài ngày trước đây, khi Bảo Bình còn vật vã điều khiển cột lửa để farm lũ sói quỷ thì nay yêu tinh xanh đã thành thục điều khiển ma pháp khủng kh·iếp như điều khiển con quay đồ chơi.
Đó còn là khi Bảo Bình dùng tay không khai triển ma pháp, một ngày nếu yêu tinh xanh có thể thành thạo sử dụng gậy ma pháp gia cố phép thuật thì Mập Đụt sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi sức công phá của ma pháp sẽ lớn đến mực độ nào.
Một hơi lạnh nỗi lên tại sống lưng, elf mập xác định rằng con wood elf đang cười man rợ mà thi triển ma pháp đ·ốt p·há kia, tốt nhất là bản thân không nên châm chọc vào, từ nay về sau Mập Đụt vẫn nên tìm Phi Phàm và tụi tân binh khác cà khịa là được.
Nhắc đến Phi Phàm, thanh niên nghiêm túc nhất tổ đội lại có bắt đầu rơi vào trầm ngâm, chậm rãi tiến về phía một cái xác bị cháy đen, trầm ngâm nhìn khung cảnh t·ang t·hương, thanh niên nghiêm túc nhất tổ đội lên tiếng: “Mọi người không thấy việc này quá tàn ác à. Biết đâu những người nấm nằm lại kia còn có mẹ già, con thơ đang chờ?”
Gật đầu vài cái, dường như Mập Đụt bắt đầu chùn tay kèm theo biểu hiện vẻ mặt thương cảm dành cho các NPC vừa bị tiêu diệt.
Không chút bận tâm, Bảo Bình thản nhiên vung đũa phép bắn vài quả hỏa cầu về phía làng nấm đồng thời cất giọng: “Lại bắt đầu văn vở. Thôi bớt bớt đi mấy cha. Thằng nào chơi game online chẳng tàn sát cả tỷ tỷ NPC rồi. Laws of MMO, rule 69, Hoomans are very Khát-Máu”. Chỉ vừa nói được vài câu Yêu tinh xanh bỗng cười phá lên: “Hahaha xem kìa. Lại rớt thêm mảnh vỡ đá Nguyệt Ấn, tiếp đến xem ra lại có thể đột phá linh hồn tăng thêm tý Level rồi.”
Chỉ vừa nghe đến đá Nguyệt Ấn mắt của Mập Đụt bỗng nhiên phát sáng lạ thường, sát tâm bùng bùng trỗi dậy. Đánh ánh mắt thèm thuồng vào những người nấm còn sót lại, elf mập lập tức triển khai tám con hạc giấy hướng về đám người nấm mà bộc phá.
Ầm ầm ầm, những t·iếng n·ổ phát ra từ lũ hạc giấy rung trời, chuyển đất chỉ đến khi t·iếng n·ổ dừng lại đã không còn thấy bất kỳ vật thể nào có thể di chuyển. Ngôi làng nấm yên bình lúc trước bị san thành mặt phẳng, thứ duy nhất còn sót lại có lẽ là đống tro tàn lay lắt. Mặt đất trong phạm vi 300m bị đốt đến đen khịt, lại bị lõm chõm các hố lớn nhỏ gây ra bởi những v·ụ n·ổ liên hoàn của elf mập. Từ ngữ t·ang t·óc nhất cũng không đủ miêu tả hết khung cảnh này vì sau đợt oanh kích chẳng chừa thứ gì cả… Đúng vậy chẳng còn gì cả.
Mặc kệ Phi Phàm trầm tư, Bảo và Mập Đụt nhanh chóng thu nhặt đống chiến lợi phẩm. Đến khi tất cả vật phẩm đã nằm đầy trong túi vải, Bảo Bình nhanh nhảu lấy ra tấm bản đồ khu vực và ngắm nghía ngôi làng người nấm tiếp theo.
“Được rồi khu vực này đã dọn xong, giờ quay lại nhập nhóm với Phong thôi.” Phi Phàm đột ngột thúc giục mọi người rời đi, có vẻ như chàng trai nghiêm túc nhất nhóm không muốn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thêm phút nào nữa.
Nghe theo lời thúc giục, gom toàn bộ túi vải đặt lên trên lưng một con hạc giấy lớn đang lơ lửng. Mập Đụt không quên buông lời châm chọc: “Sao lại là Phong? Nhóm đó còn có ông Mê Âm và thanh niên Xám mà? Thôi bỏ đi anh bạn à, ẩn dưới bộ váy trắng đó sợ rằng s·ú·n·g của người ta còn dài hơn của anh đó.”
“Ái chà, ái chà khịa mạnh vào bạn ơi. Mạnh nữa lên! Bạn đừng quên ai là thằng sụp hố đầu tiên nha. Hình ảnh chàng trai rơi vào trầm cảm ở trang trại Mặt Trời ngày nào vẫn còn như in trong trí nhớ của tôi.” Bảo Bình không bỏ lỡ thời cơ mà bới móc chuyện cụ của Mập Đụt.
“Hả? Gì? Ai trầm kẽm? Tui không biết gì đâu. Tuổi trẻ ai cũng có sai lầm mà… Khoan, khoan đã … À… Ừ…”Mập Đụt lúng túng trả lời.
Cứ thế nhóm bạn vừa trò chuyện vừa rời khỏi khu vực đã bị tàn phá. Ba bóng lưng bắt đầu trở nên mờ ảo, dần dần hòa lẫn với đám tro bụi rồi biến mất đi.
Ngay lúc này tại khu vực tàu đổ bộ đóng vai trò là tổng hành dinh của bộ phận khai thác khoáng sản và nguyên liệu, Mê Âm Đạo Sư và Hunter, người được giao phó trọng trách chỉ huy và điều hành công việc cày cuốc nguyên liệu đang phải khổ sở mà thực hiện ma pháp liên kết ý thức để cập nhật tin tức từ các đội thực địa cũng như truy tìm vị trí các làng mạc của người nấm và cuối cùng là chọn lựa đội t·ấn c·ông các mục tiêu.
Trong khi các thành viên cao cấp, cộm cán nhất được vận tải trên khinh hạm Leviathan đổ bộ vào pháo đài Cô Đơn của cố quốc Byzantinople nơi hiện tại là cứ điểm đóng binh của bốn tiểu đoàn AI, thì Hunter lại không được tham gia cuộc vui, còn Mê Âm thì cũng mất luôn cơ hội phô diễn kỹ năng làm màu tối thượng của một ma pháp sư tối cao mà phải ở lại trông trừng một lũ trẻ ranh loi nhoi. Buồn của Mê Âm và Hunter chất cao như đỉnh núi Sương Tuyết, mênh mông như Biển Hồ mà lại dài lênh thênh như sông Mơ, chả cách nào mà xõa được.
Còn đang bận bịu với đống tin tình báo, Mê Âm bất ngờ nghe thấy tiếng rõ vào cửa của tàu đổ bộ. Hunter, Phong cùng với một wood elf tân binh khác là Xám ở bên cạnh cũng ngay lập tức tiến nhanh đến cánh cửa.
Khi cánh cửa tàu đổ bộ dần hạ xuống, bóng dáng của tổ đội ba tân binh giữ thành tích khai thác được nhiều nguyên liệu nhất cũng dần xuất hiện. Tổ đội tinh anh sắp nổi, hạt giống số một của hội Mặt Trăng. Với Phi Phàm thủ lĩnh của tổ đội - Người truyền lửa, chiến thần bất tử. Kèm theo Mập Đụt - Ông hoàng xã đồ, người sử dụng đạo cụ cấp cao không tiếc tay, kẻ uống nước thánh hồi phục thay uống nước lã. Và cuối cùng chính là chúa tể ma pháp, bậc thầy thao túng ma năng, ma pháp chiến sĩ siêu cấp tối thượng - Bảo Bình.
Đứng trước ba tồn tại ưu việt này, Hunter không kiềm chế được mà ngay lập tức xã nỗi buồn của mình bằng cách giáng cú ký đầu cực mạnh vào Phi và Mập Đụt. Mê Âm cũng tranh thủ bắn một luồng lửa đen nóng rực bao phủ đứa học trò cưng của mình. Chỉ vì ba cu cậu này mang về không đúng vật phẩm yêu cầu.
“Mấy đứa ngốc này KPI đề ra là tìm đủ 5 bộ Linh hồn của Prometheus, một bộ linh hồn phải gồm có 7 mảnh theo thứ tự từ 1 đến 7. Mấy đứa mang về 50 mảnh linh hồn toàn thiếu mảnh số 5, số 6 thì sao mà dùng được.” Hunter cào nhàu.
“Hài…” Thở dài một hơi, Mê Âm cũng mệt mọi cất lời: “Anh mày thì còng lưng ra thi triển ma pháp tìm kiếm diện rộng, còn mấy đứa thì chạy long nhong không theo một thứ tự nào… Làm ăn như vậy là không được rồi.” Sau lời than vãn Mê Âm lại phải thở thêm một hơi dài đầy thất vọng.
Phải nghe càm ràm thêm một lúc nữa đến khi Phi Phàm hứa quay lại thực địa tìm đủ số lượng mới thôi. Hunter dù miệng vẫn đay nghiến kể tội, nhưng lão thợ săn vẫn lấy ra một đống thuốc hồi phục mà dúi vào tay Phi. Cái cảnh này làm wood elf liên tưởng đến cảnh tượng người mẹ Hunter tảo tần đang la rầy đứa mấy con phá phách.
Để không phải nghe chửi thêm nữa nhóm ba bạn trẻ quyết định rời khỏi tàu đổ bộ, lần này nhóm của Phi sẽ phải tiến sâu hơn vào trong lãnh địa nấm nơi có tỷ lệ cho ra các mảnh số 6, số 7 nhiều hơn. Thay vì ở lại phụ Mê Âm trong việc điều phối ma pháp liên lạc, Phong và Xám được điều động đi theo hỗ trợ cho đội của Phi, tạo thành một đội năm người.
Tổ đội năm người mới này tràn đầy năng lượng tự tin, nhắm thẳng đến nơi sâu nhất của khu vực mà tiến đến.
20:41 buổi tối, ngày thứ hai mươi từ khi đăng nhập, thế giới ảo
“Làng này lại không rơi ra mảnh nào cần tìm rồi!” Wood elf tên Xám hướng mặt về phía Bảo và Phong nói với vẻ mặt chán nản.
“Ẩaa…” Bảo Bình và Phong đồng thanh định trả lời nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh ú ấ do sử dụng ma pháp đến kiệt sức. Cách đó không xa, Mập Đụt đã b·ất t·ỉnh, nằm ngã ngửa ra đất trương cả rốn ra từ bao giờ.
Trong khoảng thời gian 30 phút đầu rời tàu đổ bộ, tổ đội chỉ vừa tiêu diệt xong một làng người nấm đến làng thứ hai khi đang t·ấn c·ông gần xong ngôi làng thì viện binh người nấm bất ngờ t·ấn c·ông không ngừng nghỉ, hết đợt quái này ngã xuống lại đến đợt quái khác tập kịch. Chỉ khi theo sự tinh ý của Bảo Bình, dồn ma pháp bộc phá vào Phi Phàm rồi tung tuyệt kỹ cũ ném Phi vào trưởng làng người nấm, khiến Phi và lão trưởng làng đồng vu quy tận thì đợt tập kích mới dừng lại.
“Kỳ lạ. Thông tin chúng ta có được từ lũ nấm này không hề nhắc đến khả năng gọi đồng bọn của lũ nấm cũng như xuất hiện con quái mang tên [Trưởng làng người nấm]” Phong nghi hoặc tự hỏi.
Trong lúc chờ Phi Phàm hồi sinh trở lại từ đài phun nước gần nhất, cả đám tân binh bất đầu bàn bạc, phân tích kỳ lạ của lũ người nấm, càng tiến sâu càng thêm phần kỳ lạ.
Là một người có quá nhiều kinh nghiệm bị cho ăn hành ở rừng gai, Bảo Bình không quá đổi ngạc nhiên với sự sai khác diễn ra ở các dungeon chỉ là lần này lũ người nấm này lại chủ động tập kích đồng loạt và t·ấn c·ông tổ chức khác xa lũ ngu đần đầu trâu mặt ngựa ở rừng gai. Tiếp đến là đã trôi qua hơn nữa ngày mà vẫn chưa có tin tức liên lạc gì gửi về từ khinh hạm Leviathan.
Bằng trực giác siêu nhạy của mình, Bảo Bình dường như đánh hơi được mùi của sự nguy hiểm đang đến gần. Nhìn vào bầu trời đêm, yêu tinh xanh chẳng còn thấy được ánh trăng, thứ duy nhất lọt vào tầm mắt của wood elf bây giờ chỉ có một màn đêm bất tận, một đêm đen tối nhất rồi sẽ đến và từ từ nuốt chửng tất cả.