Trong 2 ngày sau đó, công binh liên tục làm việc, đốn tre tạo thành các mảng bè sẵn chờ tới ngày thì có thể ghép được thành hình đi qua sông, cũng may mắn mùa này nước sông chảy khá chậm giúp cho đội công binh không gặp nhiều khó khăn bởi trọng trang.
Với địa hình Rắn quốc tuy là đồng bằng nhưng chỉ liền mảnh ở khu vực phía Nam còn gần như những nơi khác không sử dụng kị binh được ví như phía Bắc đồi núi cao, phía Đông và phía Tây lại có quá nhiều sông ngòi, nên chỉ sử dụng bộ binh hạng nhẹ cùng với thủy binh mà thôi.
Lực lượng hải quân chỉ có thể đánh từ mặt biển phía Tây vào theo sông lớn tiến tới trung tâm Tổ Rắn nhờ vậy mà tốc độ tiến quân của quân đoàn Di Châu là nhanh nhất.
Đúng 2 ngày sau mọi việc đã sẵn sàng, trong đêm, đội công binh đã gắn cầu phao qua sông lại vững đảm bảo cho bộ binh chạy qua.
Với chiều rộng của cầu phao 5m thoải mái cho 4 người cùng di chuyển trên đây, 2 bên đều có tay vịn đảm bảo an toàn.
Trong khi đó 2 thuyền chở trọng bộ binh cũng đã có mặt chuẩn bị đổ quân.
Lúc này, tiếng trống vang lên liên hồi ngay lập tức tại 3 mặt thành Đông, Tây, Nam những chiến thuyền lớn lập tức tiến hành tấn công đối xạ với quân Rắn quốc.
Thậm chí trên các thuyền, cầu thang sang thành cũng đã có sẵn luôn hàng trăm người đứng ở tư thế chuẩn bị nhập thành dọa đối phương mà thôi.
Không những thế, trên thuyền cũng có liên tục những khẩu pháo mới được biên chế thay cho những cần cẩu trước kia, bắn với độ chính xác cao hơn, liên tục xả những quả bom bằng thuốc nổ đựng trong bóng sắt có ngòi cùng với những quả cầu lửa lên các lâu thành cũng như những công trình bên trong.
Thấy kinh động lớn, Rắn quốc liền điều động mỗi mặt tường thành ¼ quân lực với 1 phần đứng tường thành đối xạ cũng như đảm bảo quân Việt không lên được thành, phần còn lại nấp sau những công sự kiên cố bằng đất để đảm bảo an toàn cho binh lính cũng như sẵn sàng tiếp viện cho tường thành.
Tất nhiên vào ban đầu cuộc chiến này chúng không thể nhận ra đây chỉ là hư chiêu mà thực tế là mặt Bắc tường thành.
Chỉ cần thấy động tĩnh lớn chúng bắt buộc phải thủ bởi dù sao thuốc nổ đã gây ám ảnh lớn khi công phá sập tường thành 1 lần rồi.
Cứ vậy, sau khi 3 mặt kia đang tấn công được chừng 30 phút thì lúc này, toàn bộ quân đội mặt Bắc đã sẵn sàng rầm rập lao qua để tập kết trước tường thành.
Bỗng dưng: Đùng! Đùng! Đùng!...
Những chuỗi tiếng nổ như sấm động cùng với đất đá, tương thành rung động.
1 mảng tường thành cực dài bị nổ ra khiến cực nhiều binh lính Rắn quốc đang ở trên tường thành bị rơi xuống cũng như bị đè trong đất đá, lại còn rất nhiều quân lính khác đứng gần vụ nổ bì sóng âm chấn cho chảy cả máu mũi, đầu choáng mắt hoa.
Tất cả cũng chỉ vì khối thuốc nổ lớn bị cung thủ bắn lửa vào.
Trong lúc quân Rắn quốc đang hoảng loạn vì vụ nổ thì khi tiếng nổ cuối cùng kết thúc, quân Việt lập tức từ bãi tập kết đồng loạt chạy vào với tốc độ nhanh nhất.
Tất nhiên, lúc này phía Rắn quốc, quân lính đang lo tìm kiếm cứu đồng đội trong bụi mù không thấy được quân Việt tấn công.
Khi nghe thấy tiếng chân rầm rập tới gần thì đã muộn, quân Việt tiến tới khoảng thành đổ đầu tiên là đao binh với trang bị nhẹ chỉ có đao cùng giáp lưới mà không cầm khiên bởi tường thành đổ rất khó di chuyển.
Quân Việt lao tới đây được dặn kỹ tiến lên phía trước gặp kẻ nào chém kẻ đó, kẻ nào chưa chết bù đao cho chết mới thôi.
Quân lính lấy đầu quân trạng mà tính công, ai giết được nhiều được thưởng nhiều, mỗi đầu được thưởng 1 bao lương thực đủ gia đình ăn trong cả tháng.
Có treo thưởng ắt có dũng phu, đám dân dũng mới tuyển của nước Việt càng hung hãn hơn lao vào chém giết, với lợi thế bất ngờ, nhanh chóng trong thời gian đầu chiếm toàn bộ được khu phế tích sau đó tràn tiếp tục vào sâu trong thành hơn.
Quân Rắn quốc đã có kinh nghiệm 1 lần nên ngay lập tức thiết lập hàng phòng thủ phía trong lại hình vòng cung với trận hình cánh cung, vũ khí dài làm chủ đạo, trong đó đứng đầu các mũi tấn công là trọng giáp cùng trang bị giáp mới thu được sau trận chiến 2 hôm trước.
Tất nhiên đội hình này ngay lập tức cản lại được đội đao binh của nước Việt không dám tham chiến lao vào sâu hơn mà lùi lại nấp sau những công sự nhỏ như tảng đá hay là góc tường chờ đợi đội tiếp viện vào.
Lúc này, may mắn là trọng bộ binh cũng đã tiến vào tới nơi, nhờ có đao binh dọn những tên còn lại nên đám trọng bộ binh này tiến nhanh tới cánh quân Rắn quốc hơn lập tức dàn tư thế phòng thủ.
Đội trọng bộ binh chuyên nghiệp này không phải đám loi choi dân dũng lần trước mà được đào tạo bài bản từ đầu cũng như huấn luyện kĩ càng.
Tiến nhập chiến trường, việc đầu tiên là dàn đội hình, sử dụng đội hình cánh cung đối trận với hàng 1 người rộng ra, sử dụng khiên chắn trước mặt, 1 chân quỳ xuống 1 chân choãi ra làm điểm tựa cứ vậy tạo thành 1 bức tường vững chắc cho các binh chủng phía sau an toàn tập kết.
Đao binh lúc này thấy đã có bức tường chắn an toàn cũng liền lập đội hình đứng sau bảo vệ lấy lưng của trọng bộ binh cũng như tạo thêm điểm tựa cho bộ binh phía trước.
Trọng bộ binh gia nhập chiến trường xong thì thương binh cũng tới nơi.
Toàn bộ thương binh được tập luyện sắp xếp đứng ngay sau và xen kẽ khoảng trống của trọng bộ binh nhờ thế tạo nên 1 con nhím khổng lồ với những mũi thương dài 2,5m tạo ra.
Tiếp theo lại tới nỏ binh đi sau cùng quét dọn những tên lính còn đang ẩn nấp phía xa.
Tiếng các trung đội trưởng hô lên: Trọng bộ binh tiến! Trường thương binh tiến lên! Đâm.
Lúc này 2 quân Rắn quốc và Việt quốc va chạm nhau lên những tiếng rầm rập khô khốc của tiếng khiên thép va vào khiên gỗ của Rắn quốc cũng như tiếng leng kenh liên tục của sắt thép va chạm vào nhau.
Trọng binh quân Việt giống như cơn lũ sắt thép lao vào lập tức đập tan hàng phòng thủ bằng khiên gỗ của quân Rắn quốc, trong khi đó trường thương binh cũng đâm ra thụt vào tiêu diệt những kẻ đang đứng khiến đội hình tan tác.
Bên Rắn quốc bị tan đội hình nhưng vẫn còn rất nhiều quân phía sau đang phấn chiến lao lên bởi chúng biết thua trận là đối diện cái chết, tuy nhiên chúng bị bất lực bởi đám trọng bộ binh, đám này dùng đao chém, thương đâm vào đều không ý nghĩa, chỉ có cách dùng búa lớn đập vào gây ra không ít thương vong.
Nhận thấy lợi thế, Trung đội trưởng hô: Đao binh lao lên! Giết! trước các ngươi là phần thưởng!
Đao binh lúc này như được tiêm chất kích thích đồng loạt lao lên hung hăng chém giết.
Lúc này 2 bên gần như toàn toàn lao vào chém lộn nhau rồi, nhưng quân Việt với lợi thế có áo giáp cùng với nón sắt nên giảm thiểu được thương vong hơn nhiều trong khi quân Rắn quốc đa phần chỉ trang bị 1 con đao sắt chém vào vị trí không có giáp thì chỉ gân tổn thương không gây nguy hiểm tới tính mạng.
Nhưng quân Việt nhát nào cũng gần như là chí mạng, kể cả đâm hay chém đều chất lượng hơn nhiều bởi không có vật cản.
Trong khi trọng trang bộ binh của quân Rắn quốc mặc dù được mặc trang bị tốt nhưng chưa được đào tạo, lập tức bị đẩy ngã trong đợt sóng đầu tiên, chúng cũng biết được dạy cách chiến đấu của trọng trang là gì.
Trọng trang vác cái khiên lớn làm gì, tất nhiên là để phòng thủ nhưng đây cũng là phương thức tấn công, chỉ cần lấy cạnh thương chấn trực tiếp vào thì chẳng thứ giáp nào chịu nổi, đám trọng trang của Rắn quốc nằm đó chỉ cần chấn cho 3 cái lập tức nằm 1 chỗ hộc máu ra mà chết chứ còn làm được gì.
Xong việc xử lý đội hình cùng trọng trang bộ binh của địch thì bộ binh hạng nặng nước Việt lập tức được lui lại nghỉ ngơi bởi họ vác trên người trang bị lên tới gần 30kg đánh 1 lúc lâu như vậy đã là mệt lắm rồi, việc quét dọn chiến trường cứ để đao binh cùng trường thương binh xử lý.
Tất nhiên với tinh thần cảm tử của quân Rắn quốc thì trận chiến cũng không là dễ dàng.
Mất nguyên 1 ngày mới đánh tan được đội quân phòng thủ mặt Bắc.
Tiêu diệt được 5 vạn quân trong khi quân dân dũng Việt cũng mất 2 vạn người.
Tuy nhiên đó cũng là toàn bộ quân phòng thủ mặt Bắc của quân Rắn quốc.
3 mặt thành còn lại Đông, Tây, Nam sau khi nghe được mặt Bắc đã vỡ, thủ quân tại 3 nơi này biết mình đã bị lừa, lập tức ra lệnh toàn quân rút lui về thủ nội thành, bỏ khu vực ngoại thành.
Lúc này, Vũ cũng cho quân đội tấn công vào nội thành nhưng lại gặp phải phản kháng dữ dội của 15 vạn quân trú đóng tại đây.
Sơn nhận thấy tình hình liền ra lệnh: Bao vây nội thành! Ra lệnh toàn thành dân chúng cấm ra khỏi cửa! quân sĩ không được cướp, giết dân thường.
Các quân đội cổ đại là vậy sau trận chiến thường thả cho quân đội thỏa sức cướp, hiếp, giết dân thường để xả cái giận cũng như bức bối trong thời gian dài chiến đấu.
Thế nhưng ngoại thành ở đây chỉ còn lại toàn bộ là phụ nữ, người già, trẻ em.
Không nói người già thì phụ nữ và trẻ em là tài nguyên vô giá của nước Việt hiện tại nên Sơn càng yêu cầu bảo vệ họ hơn nữa.
Lệnh đã ra, thằng nào vớ vẩn phạm luật thì cứ đè ra mà chặt không cần phải xét xử.
0