Vào giữa mùa hè chính là thời điểm hắn đã hẹn với các bộ lạc tới tham gia lễ hội trao đổi.
Bởi đang là mùa thiếu nước nên đa số các bộ lạc đều quan tâm tới vấn đề lấy nước hoặc chứa đựng nước.
Để chuẩn bị đầy đủ hàng hoá, Sơn đã cho bộ kỹ thuật sản xuất thật nhiều nồi lớn bằng sành để chuẩn bị hút máu đám bộ lạc kia.
Nge bảo đợt này còn có bộ lạc ở đồng bằng cũng lên để tham gia, Sơn biết rõ ràng, mục đích chúng tham gia không chỉ có mỗi trao đổi mà còn có thể thăm dò thực lực để t·ấn c·ông nữa.
Ngoài nồi sành lớn nhỏ, Sơn cũng cho chuẩn bị các thứ khác như nồi nhỏ, thìa muỗng, bát ngoài ra thứ không thể thiếu và do người Việt độc quyền hiện tại chính là muối.
Đặc biệt là muối bởi nó liên quan tới thể chất con người, dù sao Sơn vẫn là con người thông minh, trước sau này những người ở vùng núi này cũng là con dân của nước Việt nên hắn cho giá muối cực rẻ để giúp cho các bộ lạc
khác thậm chí người lang thang có muối ăn cũng chính là giúp cho sau này hắn có các người dân khoẻ mạnh.
Riêng về đồ gốm thì hắn rất hào phóng về số lượng thậm chí phải nói là không giới hạn miễn sao là có đủ hàng để đối mả thôi, với nước Việt mà nói 3000 người ở làng thủ công có thể sản xuất hàng vạn món đồ mỗi ngày nên
hắn không hề ngại, cũng chỉ là đào đất làm ao sau đem nung lại đổi được thứ hữu ích thì gì không thích.
Phải nói rằng tham gia trao đổi ở nước Việt này mọi thứ đều có giá rất rẻ không những muối mà cả đồ gốm nữa, giá rẻ chỉ bằng ½ trước kia mà thôi.
Điều này cũng nhằm 1 lần nữa khẳng đinh sự hùng mạnh của nước Việt không chỉ trong quân sự mà con trong kinh tế nữa. Nhờ đó mà nhiều nhóm lang thang quyết định tham gia hơn, không còn ngại ngần cũng như tâm lí bị xa
lánh nữa bởi họ thấy ở bên đập còn rất nhiều người là lang thang trước kia cũng vui vẻ sống chứ không phải khổ sở như họ nữa.
Thực phẩm mang trao đổi của người Việt đó chính là bột khoai gồm có 3 loại bột khoai sọ, khoai tây, khoai lang, dự kiến trao đổi ngang với giá thịt nhưng hăn biết trong thịt sẽ có nhiều chất dinh dưỡng hơn nên có thể tận lực
trao đổi bột khoai lấy thịt khô. Dù sao đi nữa các món cháo bột và bánh làm từ bột này vẫn luôn là đặc sản chỉ nước Việt mới có nên những kẻ ngốc nghếch kia cũng không ngần ngại mà đổi với thịt.
Sơn cũng đã chuẩn bị các loại gia vị để câu dẫn những cái bụng tham ăn, ví như cháo thit cho thêm ít rau xà lách hoặc ít rau thơm, chỉ cần 1 ít thôi cũng khiến cho món ăn ngon hơn nhiều.
Ngoài việc đổi thịt, Sơn còn muốn lấy thêm nhân khẩu bởi giai đoạn này các bộ lạc nhỏ đang thiếu nước để dùng bởi các chỗ đọng nước lại có nhiều hung thú nên họ không dám ra lấy chỉ có bộ lạc lớn thì không ngại bao nhiêu
bởi có chiến binh nhiều.
Khu trao đổi cũng được Sơn cho bố trí tại vị trí ngay gần đập nước hùng vĩ bởi hắn muốn phô trương sức mạnh cho những kẻ kia thấy các công trình hùng vĩ.
Tại đập nước này mỗi ngày đêu có đám nhóc bơi lội ở chỗ cạn còn chỗ sâu thì lại có đám khác ngồi câu cá bởi nước sâu nên cá lớn cũng rất nhiều, may mắn là toàn bộ đám cá sấu đã bị tiêu diệt hết chứ không thì đám nhóc cũng
không có cơ hội vui đùa như thế này.
Bãi đất để trao đổi khá lớn, được chia thành từng lô để cho các bộ lạc sẽ bố trí lều bạt của họ, còn nước Việt đã xây cho mình toà nhà lớn để vào trong đó có thể nhìn thấy các sản phẩm trưng bày, gian trưng bày có tới 5 người
phụ nữ xinh đẹp đứng để hướng dẫn, bởi vì nước Việt đã lưu hành xà phòng nên tóc cũng như da dẻ của những phụ nữ này khá đẹp và mịn màng đến nỗi mấy tên thủ lĩnh bộ lạc khác nhìn vào chỉ muốn dùng 10 người để đổi lấy
1 cô nhưng Sơn đều lắc đầu. Người Việt không phải để đổi và lại ở nước Việt cũng không có ai tình nguyện qua bộ lạc khác ở hết. ở đâ an ngon mặc đẹp, đầy đủ đồ dùng lại an toàn còn qua đó để ăn lông ở lỗ, nhịn đói hàng ngày
chỉ có thứ ngu.
Lần trao đổi này vậy mà có tới 30 bộ lạc lớn nhỏ ngoài ra đám người lang thang cũng đến không ít, có tới gần 1000 người lang thang tới, mỗi bộ lạc kia chỉ mang tới có 50-100 người chủ yếu là bảo an và 1 ít để đổi vì mùa này
thức ăn còn khá nhiều nên giá con người so với thức ăn lại lên chứ không thấp.
Mà toàn bộ trao đổi con người đều bị nước Việt lấy hết bởi chỉ cần nhóm nào đông người thì đều rơi vào tầm ngắm 1 vì đảm bảo an ninh 2 là xem họ có nhu cầu đổi người lấy hàng hoá không nếu như có thì ngay lập tức 1 chủ
sự của nước Việt sẽ gặp thủ linh của họ để trao đổi cho họ 1 cái giá mà không ai có thể cạnh tranh nổi.
Sự việc này khiến các bộ lạc săn được nhiều thịt cực kì tức nhưng không biết làm cách nào vì dù sao họ cũng không thể ra cái giá tốt hơn nước Việt được ngoài ra nước Việt lại có tất cả món đồ từ thứ họ có tới thứ họ không có.
Việc bố trí người đón các đoàn bộ lạc cũng được Sơn sắp xếp cẩn thận:
Mai thống lĩnh tân binh sẽ là người đón các đoàn từ ngoài điểm chốt để thấy sự mềm dẻo cũng không mất đi sự uy nghiêm của q·uân đ·ội. Đoàn nào vui vẻ thiện chí tới tham gia hội thì có người dẫn vào còn đoàn nào có ý định
p·há h·oại hoặc muốn ra vẻ ta đây thì lôi lại đánh 1 trận rồi đuổi đi. Mà quân số ở đây cũng phải có 500 người, trang bị đầy đủ tinh lương, có sẵn khinh kị đề phòng vấn đề có thể ứng biến nhanh cũng như báo tin nhanh chóng. Ở
cái thời đại này đây là phương thức nhanh nhất, có cách nhanh hơn là thuần hóa chim bồ câu để gửi tin nhưng hắn đã cho người tìm kiếm rồi nhưng vẫn chưa kiếm được.
Đội tiếp nhận sẽ do K thống lĩnh vì tính cách ôn hòa cũng như thông minh của hắn, tự hắn sẽ biết sắp xếp cho bộ lạc nào ở đâu tránh xảy ra xung đột trong lễ hội do 2 bộ lạc thù địch với nhau mà lúc nào cũng ở cạnh nhau.
Đội bảo an sẽ do Quân phụ trách, với vẻ mặt hung thần ác sát cũng như hình ảnh đẫm máu của hắn thể hiện ở lễ hội mùa xuân cũng đã chấn nh·iếp đám nhát gan rồi chứ chưa cần phải rat ay nữa.
Ngoài ra khu vực lễ hội cũng được bố trí cũng được bố trí 1 con đường đi tới 1 khu nhà vệ sinh ở gần đó nhằm đảm bảo không bị tình trạng phóng uế bừa bãi như các lễ hội mùa đông và mùa xuân đã diễn ra trước đó.
Còn khu tắm rửa thì có thể đi xuống con đập để tắm bởi vì đây là mùa hè, nhiệt độ xấp xỉ 38-40 độ mặc dù còn khá nhiều cây cối ở đây nhưng dù sao nhiệt độ quá cao nên nhu cầu tắm rửa cũng nhiều.
Luật lệ ở lễ hội rất đơn giản chi có 2 điều
1, không phóng uế bừa bãi, nếu phóng uế bừa bãi b·ị b·ắt nhẹ thì đánh 1 trận nhớ đời, nặng thì có thể bị g·iết.
2, không được ẩ·u đ·ả trong lễ hội và trong lãnh thổ nước Việt, kẻ nào vi phạm nhẹ thì đánh cho thập tử nhất sinh nặng thì bị g·iết
Luật lệ đã đưa ra như vậy kẻ nào dám coi thường tính mạng của mình thì cứ việc thử, đao của nước Việt có rất nhiều.
Tuy nhiên không gian lễ hội diễn ra cũng ở bờ bên kia của làng chứ không phải cùng 1 khu bởi vì Sơn không muốn tạo điều kiện để dân làng mình phát sinh tệ nạn t·rộm c·ắp đồ dùng đem ra trao đổi bởi bất kì vật phẩm mà người
dân sử dụng hiện tại đều có giá trị rất lớn đối với các bộ lạc kia ví dụ như áo bằng sợi gai, dao đồng, bát thìa sành….
Các bộ lạc kia chỉ được đứng ở bên này con đập nhìn sang để thấy sự sung túc, giàu có của nước Việt mà thôi.
Sự việc này cũng sẽ khiến cho nhiều bộ lạc ngèo đói kia sẵn sang gia nhập khi thấy tất cả người dân Việt có đồ đạc đầy đủ lại còn không có người gầy yếu, toàn bộ đều là mập mạp, sạch sẽ nhất là những tên mới gia nhập do cơ
chế con người vậy đang trong điều kiện đói ăn không đủ dinh dưỡng nhưng khi có cơ hội thì cơ thể con người sẽ cố gắng tích trữ thật nhiều năng lượng dưới dạng mỡ đây gọi là cơ chế phòng thủ của cơ thể chúng ta.
Mỗi bộ lạc mang đến rất nhiều thứ từ thịt khô cho tới dao xương, tới mảnh xương to, răng nanh của dã thú, những viên đá làm rìu, làm dao, cây cối kì lạ tới những viên đá rồi thứ kì dị khác và thứ không thiếu là con người.
Tất cả bộ lạc kia đều muốn trao đổi với nước Việt nhưng nước Việt trước giờ chỉ lấy con người hoặc là mấy thứ kì lạ như cây hoặc đá lạ chứ không lấy đá làm dao, rìu bởi người Việt đã có đồ Đồng.
Bởi lần trước đây đã từng có bộ lạc Núi Lớn đem mấy cục đá xanh mà đổi được mấy túi cá khô đó thôi.
Lần này ngoài Sơn ra còn cho phép các bộ trưởng dẫn theo đoàn của mình đi dạo quanh chợ xem xem có cái gì phù hợp với nước Việt thì có thể trao đổi dù sao thì lượng đồ sành, đồ gốm hiện tại đang rất nhiều thoải mái đem
trao đổi đối với nước Việt là thứ dễ dàng có được còn với bộ lạc khác lại là thứ trân quý nó có thể nấu ăn cũng có thể đựng nước vào mùa hè nhất là mùa đông mà không có nó thì lại rất thiếu nước bởi mùa đông toàn tuyết phải
nấu tuyết ra mới có được nước. Vậy nên có thể giá trị con người vào mùa hè bị giảm so với giá thịt khô nhưng giá trị của nồi lại là giữ nguyên thậm chí có thể tăng nếu như Sơn giảm số lượng bán ra tuy nhiên với bản chất
thương người của mình thì Sơn không làm vậy bởi nếu giảm số lượng nồi bán ra đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều tộc nhân trong bộ lạc đó không có nước ấm để dùng hoặc nhiều tộc nhân đó sẽ bị đói.
Thực ra điều tốt đẹp đó cũng đi cùng với mục đích của hắn bởi vì đơn giản chắc chắn sau này hắn sẽ mở rộng đất nước nên việc thâu tóm các bộ lạc từ miền núi tới đồng bằng là tất yếu để chống lại sức mạnh của các khu vực
khác nên giư cho dân số bộ lạc xa lạ cũng là giữ cho dân số về tương lai của hắn bởi thời kì này đất còn rất nhiều mà con người còn đang rất ít, toàn bộ diện tích miền núi của khu vực này mới có khoảng 100 ngàn km2 cũng gần
tương đương với diện tích miền Bắc Việt Nam thời nay vậy mà chỉ có khoảng 40.000 dân cư thì đang quá ít, trong khi đó dân số của miền Bắc đã lên tới gần 40 triệu dân vậy là gấp 1000 lần, thời kì này do con người ít và khả
năng cũng như hiểu biết còn ít nên còn rất nhiều tài nguyên thiên nhiên phong phú mà con người chưa tận dụng hết nên có thể nói vùng núi này con đang rất tiềm năng đây.
Cùng với việc trao đổi ở phiên chợ thì đồng thời Sơn cho dựng 1 ngôi nhà khách đặt đầy đủ bàn trên đó, cùng nhiều thức ăn, quần áo từ cây gai. Nhà này có mục đích chính là lôi kéo cũng như tiếp thu các bộ lạc xin gia nhập. Sơn
đều biết rằng mỗi lần diễn ra lễ hội cũng là lúc các bộ lạc xin gia nhập nhiều nhất còn ngoài thời giand dó chỉ có các nhóm nhỏ lang thang tham gia mà thôi.
Trao đổi
ở lễ hội mùa hè này, do đa phần các bộ lạc đều không muốn bỏ ra con người mà chỉ có 1 nhóm nhỏ bộ lạc yếu mới chịu đem người ra trao đổi đa phần do bị mãnh thú t·ấn c·ông dẫn tới mất đi phần lớn thợ săn dẫn tới bị đói kém.
Tại phiên chợ này có thật nhiều thịt khô cùng củ khoai môn tuy nhiên củ khoai do tự sinh tự diệt này lại rất bé chỉ bằng 1 nửa so với củ khoai được canh tác bằng phương pháp hữu cơ của nước Việt nên Sơn không hề để ý.
Đối với thịt thì Sơn lại cũng có phần nào hứng thú bởi vì hiện tại lượng nhân khẩu rất lớn đồng thời khả năng cung cấp thực phẩm của đám gia súc gia cầm kia còn chưa đủ do dân số tới 13 nghìn người rồi mà đàn gia súc trâu
bò, dê hươu, lợn, chuột lang mới có được 2 nghìn đầu. còn vật nuôi sinh sản nhanh và thịt nhiều như thỏ và gà thì đã có tới 2000 đầu tuy nhiên do mới nuôi nên đa phần chỉ có các con giống mà chưa thể cho thịt được.
Tuy lượng bột khoai, gạo, rau sẽ đủ cho cả nước sử dụng cả năm cũng như vượt đông tốt nhưng Sơn luôn mong muốn trong thực đơn của người Việt sẽ có nhiều thịt hơn cũng như có nhiều dinh dưỡng hơn để con người có thể
phát triển thể chất tốt nhất chứ nếu chỉ ăn tinh bột mà thiếu các vitamin khác sẽ khiến cơ thể kém phát triển cũng như mắc các bệnh đơn giản như quáng gà.
Lễ hội trao đổi mùa đông thì 1 người có thể đổi được có 5 túi thịt nhưng mùa hè này 1 người có thể đổi được tới 15 túi thịt. bởi mùa hè này các lao động còn có thể làm việc ngoài ra còn có thể sinh sản cũng như con non còn bé
không thể để thịt được.
Hiện nay, nước Việt đang độc quyền 2 thứ chính là đồ gốm và muối do đã tiêu diệt bộ lạc Đá Mặn.
Cũng là thế lực mạnh nhất ở khu vực này, vậy nên hắn cũng đưa ra mức giá vừa phải mà các bộ lạc kia có thể chịu đựng được.
Mức giá cũ 1 nồi lớn đổi 2 người lớn hoặc 4 trẻ nhỏ, 1 túi muối đổi 5 túi thịt, thịt và khoai đổi ngang giá nhau. Thì bây giờ giá muối và đồ gốm còn ½ so với giá này mà thôi.
Đồng thời hắn cũng cho bán nhiều nồi nhỏ nhằm phục vụ cho những nhóm nhỏ hoặc các bộ lạc nhỏ không đủ con người trao đổi thì hoàn toàn có thể đem thịt khô tới đổi.
Dù có mất quà tặng cho các nhóm người tới thì kiểu gì nước Việt cũng được lợi nhất bởi vì đồ gốm là thứ làm rất đơn giản với họ lại là độc quyền còn những thứ kia như nhân khẩu hay thịt khô đều là phải đánh đổi nguy hiểm
mới có được chứ không có con vật nào ngu mà đem thân đến cho con người làm thịt được.
Cuộc trao đổi này, nước Việt thu được tới 500 nhân khẩu cùng rất nhiều thịt khô phải tới mấy tấn thịt khô có hơn, với từng đấy thịt khô có thể cho nước Việt ăn cả tháng không hết bởi vì thịt khô này nấu ra có thể gấp 10 lần
khối lượng đồng thời được ăn kèm với rau, và tinh bột nên sẽ không thiếu ăn bởi 1 bữa ăn Sơn đã yêu cầu luôn phải có đủ gồm thịt, rau, tinh bột đó là điều cơ bản mà bộ thực phẩm phải bố trí các món.
500 nhân khẩu có được này đa phần là từ các bộ lạc cùng nhóm nhỏ có thể trạng gầy yếu do thiếu ăn tuy nhiên khung xương thì lại rất lớn, về vấn đề gầy yếu thì Sơn không hề lo lắng trước kia cũng đã nhiều lần trao đổi cũng
đã thấy được người mới về thì gầy yếu nhưng sau thời gian ăn uống đầy đủ dinh dưỡng cũng như được vận động làm việc đều đặn thì ai nấy đều khỏe mạnh nên việc trao đổi người Sơn chỉ cần không bị dị tật cũng như không
quá nhỏ bé là được rồi. Các bộ lạc khác cứ tưởng đem mấy người gầy yếu đổi đi lấy được nồi lớn là lời lắm nhưng sự thật sau đó nếu chúng biết được chắc phải tức nổ não ra mất.
Ý tứ của Hươu cao cổ và Voi bộ lạc
Trong cuộc trao đổi này còn có 2 nhóm người chính là Hươu cao cổ và Voi bộ lạc, vốn dĩ họ đến là để trao đổi vật phẩm đồng thời xem xét thực lực của nước Việt, trước đây Sơn đã có lời mời gia nhập nhưng 2 bộ lạc này đang
thất thế ở đồng bằng nhưng dù sao so với miền núi cũng là bộ lạc có quy mô không bé. Mỗi bộ lạc có quy mô tới 10.000 người trong đó có 4000 chiến binh. Như vậy tổng dân số sẽ tăng đột biến là 20.000 người trong đó có
8000 chiến binh.
Muốn gia nhập thì cần phải xem xét thực lực bộ lạc này có đảm đương nổi số nhân khẩu của bộ lạc họ cũng như lo nổi về vấn đề kẻ thù của họ ở đồng bằng kéo đến không. Nếu như không thà rằng họ sẽ chạy đi xa hơn thậm chí
là vượt qua dãy núi phía tây qua bên kia để chạy thật xa.
Bởi những kẻ thù của bộ lạc họ là những bộ lạc có trên 50.000 thành viên, thợ săn trưởng thành cũng như chiến binh có trên 20.000 người. Lực lượng này nếu như trước kia có thể san bằng cả vùng miền Núi chứ không phải
chỉ là 1 bộ lạc có trên 20 nghìn thành viên như Việt.
Về vấn đề lương thực thì ban tiếp đón chính là Lan luôn tự tin rằng kể cả có thêm 30 nghìn ngươi thì nước Việt cũng nuôi sống tốt chứ nói gì chỉ là hơn 20 nghìn người như 2 bộ lạc Hươu và Voi.
Nhưng khi nhắc tới 20 nghìn chiến binh thì mặt Lan ngưng trọng lại bởi vì hiện tại cả nước Việt chỉ có khoảng 20 nghìn người lượng chiến binh cũng chỉ có khoảng 9 nghìn người, nếu tổng động viên tối đa cũng chỉ đạt được
13.000 người mà thôi đã vậy còn phải rải rác phòng ngự các bộ lạc cũng như phòng ngự ở các làng tránh cho việc bị dã thú tập kích hoặc có b·ạo l·oạn xảy ra.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng của Lan cũa tím lại lo sợ, bởi Sơn đã chỉ thị chiêu dụ 2 bộ lạc này nhưng không nghĩ tới lại mang về mối họa lớn vậy.
Chuyện này đã nằm ngoài khả năng của Lan rồi bảo : gọi đức vua tới đây! Có chuyện quan trọng cần ngài ấy giải quyết.
1 chiến binh nhanh chóng chạy đi báo cho Sơn : bẩm đức Vua ! Lan bộ trưởng đang gặp vấn đề khó khăn khi tiếp nhận Hươu cao cổ và Voi bộ lạc phiền ngài qua 1 chút ạ!
Sơn : được! ta đi thôi!
Sơn lúc này đang ngồi trước đập nước lớn suy nghĩ nhiều vấn đề về phát triển con người, mở rộng quy mô dân số cũng như vấn đề an ninh lương thực, dinh dưỡng….
Lúc sau Sơn tiến tới nhà khách, ngay trung tâm nhà khách đang đặt 1 bàn lớn, ngồi xung quanh đang có 3 người của bộ nội vụ tạm thời do Lan phụ trách do Hoa đang trong thời kì chuẩn bị sinh đẻ, mới là con đầu nên bụng cũng
không quá lớn nhưng cũng đã rất kho vận động, Sơn dự tính rằng nàng sẽ đẻ vào mùa mưa vậy nên toàn bộ công vụ đều bị Sơn tước hết bằng cách đưa ra điều luật, phụ nữ mang thai tháng thứ 8,9 bắt buộc phải nghỉ không lao
động mà chỉ đi lại loanh quanh và làm những việc thật nhẹ nhàng. Còn sau khi sinh bắt buộc phải nghỉ 3 tháng không được chạm vào nước lạnh cũng như không làm việc, chỉ loanh quanh trong nhà mà thôi.
May mắn của Sơn chính là bộ nội vụ đã làm lâu nên mọi người đều biết việc cần làm cũng như khi bổ sung các thành viên mới thì đều bổ sung thêm người cho các bộ phận, bộ nội vụ cũng không ngoại lệ.
Do thời kì này đã có chữ viết nhưng lại chưa tìm ra cách làm giấy vậy nên Sơn đành cho mọi người dùng than hoặc đá màu viết lên bảng tạm thời để viết còn lưu thông tin quan trọng thì được khắ lên tấm gỗ hoặc quan trọng
nhất thì được vẽ lên hang đá.
Sơn bước vào nhà khách ngồi xuống thì 2 thủ lĩnh Hươu và Voi bộ lạc cũng đứng lên chào.
Vì đã 1 lần gặp mặt nên 2 bên cũng không có khách sáo nữa.
Sơn ngồi cạnh Lan hỏi : có chuyện gì nàng không quyết được?
Lan: 2 bộ lạc có khoảng 20 ngàn người về vấn đề chỗ ở và thức ăn thì không đáng ngại nhưng có vấn đề chính là kẻ thù của họ.
Linh Cẩu bộ lạc chính là 1 trong những thế lực mạnh mẽ, bọn chúng có khoảng 20 ngàn chiến binh.
Ta sợ tiếp nhận họ cũng chính là nhận kẻ thù của họ, chắc chắn phải chiến đấu với 20 ngàn chiến binh, ta sợ nước Việt không tiếp thu nổi.
Sơn: Vậy Hươu cao cổ và Voi bộ lạc có bao nhiêu chiến binh?
Hươu cao cổ thủ lĩnh: 2 bộ lạc bọn ta tổng có 6000 chiến binh tuy nhiên sức chiến đấu của bộ lạc bọn ta không mạnh bằng Linh Cẩu do chiến binh Linh Cẩu thường xuyên c·ướp b·óc nên rất thiệt chiến còn bọn ta chỉ là đi săn thú
bằng vây bắt thôi.
Sơn nge vậy liền nở nụ cười vui vẻ, tự tin: các ngươi biết lực chiến của chiến binh nước Việt rồi chứ?
Voi thủ lĩnh: bọn ta đã biết, quả thật rất mạnh có thể dùng 400 người g·iết 700 người mà lại không tổn thất 1 người nào thậm chí còn không b·ị t·hương nữa.
Voi thủ lĩnh nói với vẻ mặt cực kì sùng bái khi nghĩ về cuộc chiến đó.
Sơn lại tiếp tục : các ngươi có biết hiện tại bọn ta đang có 8 ngàn chiến binh rồi chứ? Lại còn kị binh của bọn ta các ngươi biết chưa? Với 8 ngàn chiến binh của bọn ta thì dư sức g·iết 30 ngàn chiến binh của bộ lạc khác.
Các ngươi có từng nge nói tới Sói bộ lạc không? 1500 chiến binh nhưng bị 400 chiến binh Việt g·iết không còn 1 tên đó.
Voi thủ lĩnh: hóa ra là người của Sơn thủ lĩnh g·iết Sói bộ lạc, Sói bộ lạc ở miền núi còn Linh Cẩu bộ lạc ở đồng bằng nge nói là 2 bộ lạc anh em nhau, người dựng nên Sói bộ lạc là từ Linh Cẩu đi lên vậy nên nge nói Sói bộ lạc bị tiêu
diệt, Linh Cẩu bộ lạc đã tìm kiếm thông tin bộ lạc nào dám tiêu diệt bộ lạc anh em của họ, nói vậy thì nước Việt không cần chúng ta gia nhập thì chắc chắn đầu mùa đông sẽ bị Linh Cẩu bộ lạc t·ấn c·ông rồi.
Sơn ngay lập tức ngẩn người ra lại có kiểu liên quan này nữa sao, nhưng dù sao cũng chỉ là 20 nghìn người nguyên thủy không biết dùng đầu óc thì cũng chỉ là tảng thịt di động đối với hắn mà thôi đúng hơn là đám phân bón cho
cây bởi nước Việt trước giờ vẫn dùng xác c·hết kẻ địch vùi xuống đất để giảm thiểu ô nhiễm môi trường cũng là bổ sung dinh dưỡng cho đất.
Sơn không hề tỏ ra sợ hãi mà vui vẻ cười: đã cùng chung kẻ địch rồi các ngươi còn không gia nhập bọn ta để cùng nhau chống địch?
Hươu thủ lĩnh nhìn Voi thủ lĩnh 1 cai rôi cả 2 đồng thời đứng ra khỏi ghế của mình, quỳ thụp xuống sát đất làm lễ xin gia nhập bộ lạc.
Sơn không vội vàng mà bước từ tốn lại đỡ 2 tên kia đứng lên: đã gia nhập nước Việt rồi cũng không cần quỳ lạy vậy nữa! Quỳ lạy này chỉ dành cho cúng tổ tiên thôi.
Các ngươi đã gia nhập nước Việt thì cũng là người chúng ta, sẽ được đối đãi như tất cả mọi người, cũng sẽ có đầy đủ thức ăn, áo mặc nhà ở, bao vệ tuy nhiên các ngươi cũng sẽ phải lao động, tập luyện, chiến đấu, không có kẻ
nào chỉ ăn chơi mà được hưởng lợi trừ khi b·ị t·hương. Gia nhập nước Việt cũng phải theo luật pháp của nước Việt chứ không phải muốn làm gì thì làm. Những điều luật này 2 thủ lĩnh kia cũng đã biết thông qua các điều luật tại
khu trao đổi này.
2 thủ lĩnh đứng lên sau đó nói: ta đã biết qua những điều luật đó, đều là những điều có ích nên mọi người phải tuân theo.
Sau đó, 2 thủ lĩnh kia ước hẹn sẽ về đưa cả bộ lạc di chuyển lên, do số người đông cùng với đồ đạc nữa nên phải cuối mùa hè, đầu mùa thu mới có thể tới được, quãng đường di chuyển sẽ đi qua khu vực làng Trấn Biên tại đó sẽ
có rất nhiều xe trâu, xe bò, xe nai chở bớt người và dụng cụ để tốc độ nhanh hơn nên quãng đường sẽ giảm bớt từ 50 ngày xuống còn 40 ngày thôi. Đồng thời làng Trấn Biên cũng sẽ là nơi tiếp dân cư cũng như trung chuyển
q·uân đ·ội.
Hiện tại, cả nước Việt nếu huy động có thể đạt tối đa gần 1000 xe trâu bò, nai ngoài ra còn có lừa, ngựa, nai đều có thể kéo và mang đồ tốt nên việc vận chuyển sẽ không gặp vấn đề, đồng thời, quãng thời gian rảnh rỗi của cả
nước đều huy động tối đa để xây dựng tuyến đường từ Trấn Biên về làng chính nên sẽ không đáng ngại.
Sau khi thống nhất các phương án về chỗ ăn ở cũng như đào tạo, lao động cũng như phương án phòng ngự địch tập kích, theo đó về ăn uống không lo còn về chỗ ở thì tạm thời về làng chính sau thời gian đào tạo sẽ được phân
chia sang các làng mới. các nam nhân khỏe mạnh ngoài lao động sẽ phải huấn luyện chiến đấu, ai có tố chất tốt có thể biên chế chính thức vào q·uân đ·ội luôn.
Về phương án phòng ngự thì khi người của 2 bộ lạc quay về sẽ có 1 đội trọng kị và 1 đội khinh kị đi theo để bảo vệ an toàn, hiện tại trọng kị đã có tới 200 quân còn khinh kị đã có 150 quân rồi, với từng này q·uân đ·ội tác chiến ở
đồng bằng thì cho dù gặp quân địch gấp 10 lân cũng đánh tan, chưa kể với trang bị đầy đủ giáp, cung tên, v·ũ k·hí kim loại sắc bén nữa, Sơn tự tin đội quân này nếu dùng hợp lý cũng có thể đánh cho bộ lạc Linh Cẩu kh·iếp sợ.
Bởi vì 1 lý thuyết quân sự muôn đời nay: kị binh chính là binh chủng mạnh nhất ở đồng bằng, bộ binh tác chiến địa hình còn các v·ũ k·hí hặng nặng như xe bắn đá, cường cung thì tác chiến thành trì.
Đội kị binh này sẽ do K làm thống lĩnh, lấy Vũ làm quân sư, Quân làm tiên phong như vậy đã có đủ uy vọng của thống lĩnh, có mưu trí của quân sư, có dũng mãnh của tiên phong, trước khi đội quân này xuất kích Sơn cũng đã họp
tất cả tướng lĩnh lại từ trung đội trưởng trở lên đều được dự họp, trong cuộc họp này Sơn cũng đã chỉ cho mọi người sự khác biệt giữa tác chiến rừng núi lâu nay với đồng bằng bởi rừng núi thì dựa vào địa hình, cây cối để ẩn
nấp cũng như làm công sự che chắn, lợi dụng địa hình đánh trên cao xuống hoặc kìm chân địch khiến cho đich tiến lên chậm cũng như vướng mắc công sự mà mất sức hơn. Địa hình đồng bằng cần kiểm tra kĩ bởi với trang bị
nhiều và kị binh cực kì e ngại gặp đầm lầy vì khi đó sẽ đánh mất ưu thế của kị binh, khi chiến đấu với quân số quá chênh lệch đánh mất ưu thế đó là cực kì nguy hiểm, vậy nên luôn phải duy trì trinh sát kĩ càng.
Còn c·hiến t·ranh đồng bằng lại khác, không có hoặc ít chướng ngại, quân địch sẽ di chuyển nhanh hơn đồng ngĩa bên mình cũng sẽ nhanh hơn, ở đây ít có thứ để ấn nấp nhưng cũng có thể dùng cỏ để che chắn. q·uân đ·ội tác chiến
ở đây lợi nhất là dùng tốc độ tạo lực lượng tức dùng sức chạy nhanh, sức va đập mạnh để đánh tan quân địch còn khinh kị binh thì giữ khoảng cách vừa chạy vừa bắn dễ dàng, tốc độ chạy của con người chỉ là 15km/h còn tốc độ
chạy của ngựa có thể lên tới 60km/h rõ rang là sự chênh lệch.
Trọng kị tức là nai sừng tấm hiện tại đã bị cắt bỏ sừng do sau cuộc chiến mùa xuân vừa rồi tại Đá Mặn bộ lạc nhân thấy cặp sừng dài nhưng khá vô dụng bởi nó khá nặng, cũng không thể cúi xuống mà t·ấn c·ông được cho nên Sơn
đã đem những cặp sừng to đó cắt hết sau đó đem hầm bô sung dinh dưỡng cho mọi người khỏi phí phạm.
Trọng kị là những con nai to khỏe, mỗi con nặng tới 700-800kg với tốc độ 40km/h nếu va trúng thì không khác gì bị 1 chiếc xe ô tô 4 chỗ tông vào cả, đồng thời lúc tông còn bị đao chém hoặc thương đâm thì việc c·hết là tất yếu
của con người khi đối đầu với thứ này.
Trong lúc Sơn đào tạo kiến thức quân sự thì Lan cũng cùng mấy người bên bộ nội vụ tiếp nhận đám người mới gia nhập cũng đưa đám người Hươu cao cổ và Voi đi thăm quan cũng như giới thiệu qua 1 số tiện ích trong làng.
Đám người đồng bằng này đi theo ban đầu chỉ ngạc nhiên thôi vì sự giàu có của nước Việt, ở đây nhà cửa đầy đủ, quần áo mỗi người có 1 bộ, đã vậy mỗi người trang bị 1 dao đồng con chiến binh lại có v·ũ k·hí riêng. Đến khi thấy
guồng nước cùng quy mô con đập cùng đống nồi lớn bé thì chỉ biết há mồm chữ O. Mấy tên này đi về xong chắc không nói được do há mồm cả ngày mất.
Nhất là tên Alex cứ đến mỗi thứ lạ là há hốc mồm ngạc nhiên rồi chạy đến sờ thử xem như thế nào, thậm chí lúc đến con đập còn chạy ra mép vô tình bị rơi xuống nước sâu 4m, may mắn có người ở đó đưa cây xuống kéo hắn
lên nếu không thì chưa kịp hưởng phúc lại làm mồi cho cá rồi. lần này nghịch dại xong cũng khiến hắn no bụng vì uống mấy ngụm nước, cũng may là nước ở đây rất sạch do không bị xả rác bừa bãi chứ không như hiện đại mà
uống nước chắc không ngủm cũng bị giun, sán đầy bụng rồi ỉ·a c·hảy đến c·hết.
Vậy nhưng tên Alex này cũng không vừa, thấy trong kho có nhiều thịt khô cũng xin được 1 miếng cầm nhai liên tục khen ngon bởi thịt khô này là lô thịt khô cho chiến binh đi đường đều được tẩm ướp gia vị đầy đủ gồm muối,
quế, sả, gừng rất thơm ngon. Lúc trở về còn mặt dày xin 1 được 1 suất như chiến binh để đi đương, cái này Sơn cũng không tiếc gì chỉ có 2 tên thủ lĩnh bộ lạc gia nhập chúng mới được quyền lợi đó còn đám tộc nhân đi cùng bọn
họ thì ở lại luôn khỏi phải trở về cho tốn công nữa để quãng đường di chuyển trở về bằng kị binh cho nhanh. Khi biết được tham gia q·uân đ·ội thì mới được chế độ thịt khô kia còn gọi là lương khô đi đường thì cả đám người mới
gia nhập cũng nhao nhao lên đòi được gia nhập q·uân đ·ội quyết được ăn ngon. Lại còn nge trở về được cưỡi trên ngựa thì hắn càng mừng hơn, thấy đám kị binh oai hung trên ngựa, nai cầm trên tay đao, thương thì hắn cũng
không kìm được tưởng tượng hắn cũng sẽ được như thế rất oách, lúc trở về cũng có thể ra oai với cả bộ lạc bọn hắn, nhất là mấy tên cứng đầu hay phản hối ý kiến của hắn thì hắn có thể cưỡi trên ngựa dùng đao chém c·hết.
Thường thì lễ hội chỉ diễn ra trong 1 tuần nhưng bởi vì ở đây không khí khá mát mẻ lại được thoải mái ngâm mình trong nước mát nên mấy tên bộ lạc mặt dày cố tình ở lại tơi 15 ngày, đên khi thấy ở quá lâu sợ bộ lạc có biến
nên cũng phải rời đi. Về phần nước Việt cũng không có ý xua đuổi họ, dù sao ở lại thì thức ăn đám đó phải tự chuẩn bị những thứ khác thì không mất gì nên có thể ở cả đời cũng được nếu có đủ thức ăn. Cũng nhờ điều kiện sống
tốt thế mà trong lễ hội có rất nhiều nhóm người lang thang xin gia nhập cũng đều được đồng ý, dù sao nước Việt vốn đang rất thiếu nhân công đấy. Đám người ở lại sau 15 ngày cũng rời đi là Hổ bộ lạc do bọn chúng rất mong
muốn được trao đổi v·ũ k·hí hoặc được học công ngệ của nước Việt nên càng cố gắng nán lại xem nhưng kết quả chẳng được gì bởi về v·ũ k·hí đồng thì họ không làm kim loại được còn cung thì họ lại không tìm thấy đươc loại dây
có tính dẻo dai như sợi gai.
Các bộ lạc khác cũng chỉ làm được những cây cung với sợi dây rừng dễ đứt nên chỉ có tầm bắn ngoài 40m nhưng không có định hương thiếu chính xác với tầm bắn đến 150m của nước Việt chính là cách biệt quá xa nhưng đây
cũng là bước tiến lớn với họ rồi. Đây cũng là vấn đề mà Sơn phải đối mặt chính là các bộ lạc khác sẽ nhanh chóng học theo nên việc cấp bách chính là nhanh chóng thu phục tất cả bộ lạc miền núi để gom về 1 thể thống nhất.
0