Ngày hôm sau, thật sáng mọi người mới dám ra khỏi hang để ăn uống vệ sinh.
Đội thợ săn tiến hành công việc thì Sơn cũng nghĩ tới việc uy h·iếp từ còn hổ quá lớn không thể cận chiến với nó được.
Có chất gây tê rồi nhưng cũng phải có thứ để đem thuốc vào da thịt nó ngay lập tức nghĩ tới cung nỏ.
Cung lực yếu hơn nhưng lên cung nhanh và không phải khó khăn như nỏ.
Nghĩ vậy Sơn liền cùng 2 người phụ nữ khéo tay nhất đó là Kan mẹ mình và Shi đi chặt lấy 1 cây để là cung yêu cầu là to vừa, dai bền.
Dây cung thì dùng bằng sợi cây gai, ngâm trong nước cho bục thịt ra rồi xe lại trên đùi thành sợi dây chắc chắn.
Đòn để làm cung thì được đem về đẽo đều 2 bên làm sao vừa đủ lực bắn.
Mũi tên thì sử dụng 1 cây thẳng dài chắc chắn. Mũi tên dài khoẳng từ 50cm-70cm do không biết cây cung này phù hợp với mũi bao nhiêu nên Sơn làm thử 5 mũi dài 55 60 65 70 để thử.
Đuôi định hướng của mũi tên thì sử dụng lông gà còn dư trong bộ lạc trước hay dùng để làm tổ nằm.
Chuẩn bị ở đó cho hôm sau làm.
Sau đó mọi người vẫn tiếp tục công việc còn Sơn đang suy nghĩ.
Để phát triển bộ lạc thì cần phải lấy nông nghiệp làm gốc mà đó là chăn nuôi và trồng trọt
Nên sẽ phải lựa chọn quy hoạch nhà ở, chuồng trại, đồng ruộng.
Về vấn đề cấp thiết đó là săn hổ
Tìm muối bởi vì Sơn để ý thấy con người ở đâ không cao lắm chỉ toàn 160cm ngoài ra do thiếu muối nên cơ thể rất yếu.
Chiều đó đội đi săn trở về cùng với đó là 1 gùi củ gây tê và mấy cây của nó. Ngoài ra còn có 2 con lợn rừng là kết quả của ngày hôm này.
Đội sản xuất cá vẫn ổn định 200kg cá khô/ ngày
Đội gốm và thu củ thơm vẫn vậy.
Đêm đó Sơn có kế hoạch đó là để ra 1 con lợn rừng to cả 50kg này ra giữa bãi đất cho hổ ăn, mục tiêu là cho nó quen .
Cả bộ tộc ai cũng ngạc nhiên vì thịt đang không đủ lại còn cho hổ ăn tuy nhiên với uy quền của Alank nên không ai dám ý kiến.
Sơn: Mọi người có sợ hổ không?
Alank: Sợ chứ.
Sơn: cha và mọi người yên tâm, rồi mọi loài sẽ phải sợ chúng ta, chúng sẽ là thức ăn của chúng ta.
Nghe Sơn nói vậy ban đầu ai cũng sợ thế nhưng những dụng cụ thần kì và Sơn làm ra lại quá mức khiến họ không thể không tin.
Nhất là mấy tên tham ăn như Rock hay Sông nge nói thịt hổ thì càng chảy nước miếng bởi họ từng được ăn thịt mấy con thú lớn, con càng to thì thịt lại càng ngon đấy.
Sơn thống nhất với moi người, ngày mai sẽ làm v·ũ k·hí để g·iết hổ.
Đêm buông xuông mọi người đã ngủ gần hết tuy nhiên nhóm người thợ săn không ngủ vì muốn thức xem con hổ sẽ ăn con lợn rưng như thế nào. Đêm khuya bắt đầu thấy bóng con vật lớn dài hơn 2 người lớn to đang lượn gần cái xác lợn, nó đang rất cẩn thận. Sau
mấy vòng con hổ mới lại gần cắn vào cổ con lợn rồi sau đó đánh chén ngay tại đó luôn.
Sau khi ăn xong con hổ còn liếm liếm v·ết m·áu trên đất rồi mới rời đi.
2 ngày sau liên tiếp là vậy hôm thì hổ hôm thì nai, hôm thì heo rừng, dù to nhỏ khác nhau nhưng luôn sẵn sàng đó chờ hổ tới ăn ngon lành.
Cùng với 2 ngày đó đội thợ săn đã được chia ra có 10 người nhanh nhẹn nhất được sử dụng cung tên liên tục tập cả ngày. Cuối cùng đã tính được cung này bắn được khoảng 150m nhưng chính xác mục tiêu to bằng con hổ mà đủ sát thương thì khoảng cách 100m
và khoảng cách này chính là có uy lực đạt vừa ổn vừa là xa thích hợp.
Vậy nên Sơn chọn địa điểm cụ thể cũng như liên tục cho họ tập luyện khoảng cách đó bởi đây là cơ hội duy nhất nếu thành công thì sẽ là phương thức chiến đấu vượt thời đại cũng như là sức mạnh tuyệt đối để không sợ bất cứ kẻ nào nữa. Thế nhưng thất bại thì hổ
chính là loài có linh trí khá tốt và thù rất dai, Sơn cũng đã đọc truyện về Thần hổ xứ Thanh nên biết rằng chúng nếu b·ị t·hương do kẻ khác gây ra thì chúng sẽ quay lại tiêu diệt bằng được nhóm người đó vậy nên lần này tuyệt đối phải g·iết được không để con hổ sống
sót rời khỏi.
SĂN HỔ
Đêm thứ 4, mọi việc diễn ra bình thường chỉ có điều hôm nay mũi tên của đội thợ săn đã được bôi thuốc tê lên mũi tên.
Thuốc tê này được làm bằng cách nghiền củ Trơ ra dạng đặc sau đó đựng trong lọ nhỏ .
Thuốc này không biết thử ở đâu nên chính chiều này Sơn phải lấy bản thân ra thử, chỉ 1 tý chất gây tê mà cả người không còn cảm giác, không cử động được trong 5 phút. Tính toán ra nếu lượng lớn có thể gây c·hết người bởi bản chất của thuốc gây tê chính là việc
đông máu hiệu quả.
Mà với trọng lượng con hổ gấp 20 lần nhóc Sơn này.
Lượng thuốc cho 5 cung thủ này không hề ít mà được bôi rất đặc ngoài ra còn được ngâm trong lọ thuốc cả ngày.
5 mũi tên này chỉ cần 1 mũi trúng thì đủ khả năng làm cho con hổ không cử động được trong 5 phút. Bởi mỗi mũi tên đều được tuyển chọn từ gỗ tốt sau đó lại được vót rồi lại dúi vào trong lửa để tạo sự chắc chắn nên việc xuyên qua cơ thể con hổ là điều tất yếu, họ
đã thử trên da của mấy con heo rừng, nai rồi.
Đêm khua 12h, vẫn như thường lệ con hổ mò xuống nó lao thẳng ra ăn con nai hôm nay luôn mà không cần suy nghĩ. Đội cung thủ đã nằm sẵn trong đống lá cây mà không bị phát hiện ra rồi.
Con hổ được ăn dễ dàng ở đây đã trở thành thói quen của nó mà đánh mất sự cảnh giác vốn có của loài thú, chính điều này đã tước đi tính mạng của nó.
Hổ chẳng thèm nhìn xung quanh mà ngay lập tức lao vào cắn ngay vào moi bụng con nai. Đa số các loài săn mồi sẽ moi bụng ăn trước vì nội tạng có chưa nhiều dinh dưỡng nhất cùng với đó nếu để lại thì bộ phận này sẽ hỏng trước. Đây la tập tính của loài săn mồi
từ muôn đời.
Khi con hổ đang quay lưng đánh chén con mồi, đầu nó thậm chí còn chui hẳn vào bụng con heo rừng mà ăn lấy ăn để nội tạng.
Lúc này Sơn vẫy tay ra hiệu căng cung, sau đó hạ tay xuống thì đồng loạt 10 mũi tên có tẩm thuốc tê lao : Vút! Vút! Vút!... Những mũi tên đó cắm từ chân cho tới đầu, cổ của con hổ, không có 1 mũi tên nào trượt.
Bị đau, con hổ giật mình quay sang phía đám người Sơn bắn tên mà long sòng sọc với ánh mắt căm thù vì phá bữa ăn của nó, sau đó, 4 chân đạp đất tung thân hổ lao tới đám người định rằng trong nháy mắt ăn tươi nuốt sống đám người bé nhỏ này.
Lúc này, có 5 người ngay lập tức nhấc ngọn giáo dài đã chuẩn bị sẵn trước mặt sẵn sàng chống lại con hổ cùng với 5 cung thủ còn lại tiếp tuc giương cung bắn 1 lượt tên nữa.
Lại nói về con hổ, vận động nhanh mạnh cũng khiến cho thuốc tê thấm nhanh hơn, chỉ trong 2 giây ngắn ngủi con hổ đang đà lao lên bỗng dưng 4 chi thẳng ra trong khi thân hình đang phi vì vậy quán tính khiến nó trượt thêm 2 mét nữa rồi mới dừng trong khi 4
chân không cựa quậy được, vẫn con mắt hằn học nhìn về phía đám người.
Sơn bảo: không biết nó c·hết chưa! Nhưng cung thủ bồi nó thêm mấy tên nữa! Đội cầm giáo tiến chậm thôi, cẩn thận.
Mỗi người bồi thêm 2 phát bắn tẩm thuốc tê nữa, trong khi con hổ vẫn không cựa quậy, con mắt vẫn vậy nhìn đám người nhưng không làm gì được.
Sơn bảo: Con hổ không cử động được nữa rồi! cha g·iết nó đi!
Nói đoạn Sơn bảo Alank cầm dao đá tiến lên.
Sơn bảo: Từ từ cắt cổ nó đúng chỗ để lấy máu, máu bổ lắm, nhớ buộc chặt 4 chân của nó lại đề phòng nó tỉnh sớm.
Alank cười hì hì : được! Rock, Stone lấy mấy cái nồi lớn tới đây, Lang lấy thêm dây ra đây buộc chặt chân nó lại
Mấy người kia vâng da ngay lập tức chạy đi lấy đồ.
Alank hô to: bắt được hổ rồi! bắt được hổ rồi!
Đám thợ săn hô lớn, hú hét vang cả 1 vùng trời, cùng với đó toàn bộ người bộ lạc lao ra hú hét, ăn mừng chiến tích này cùng với đó lấy các dụng cụ ra để buộc chặt con hổ cũng như lấy máu nó.
Ngay lập tức các dây rừng cũng được mang ra buộc 2 chân sau của con hổ vào 1 cái cây, 2 chân trước lại buộc vào 1 cái cây nữa mà 2 chân sau lại cao hơn 2 chân trước để dốc cho được nhiều máu ra hơn. Sơn cũng đã lưu ý kĩ các dây buộc phải thật chắc chắn ngoài
ra còn có các vị trí khác nữa để đảm bảo con hổ không thoát ra được. Cứ 1 lúc Sơn lại dùng mũi tên tẩm thuốc tê châm vào chân của con hổ để nó không phản kháng được, nhất là 2 chi sau nơi phát lực của nó.
Quá trình lấy máu phải tươi sống thì mới được nhiều huyết nhất. May mắn mấy ngày nay làm được gần 20 cái nồi lớn nên lượng máu hổ để đầy 5 nồi không thành vấn đề.
Bộ lạc trước giờ thường xuyên có thói quen uống sống máu nhưng Sơn không cho là vậy nhất là các loài ăn thịt sẽ dễ có các loại kí sinh trùng nguy hiểm như sán, giun...
Sơn bảo: Mọi người để tiết riêng đó lại lấy thêm cây sả xé nhỏ đi, đêm nay sẽ có món ngon cho mọi người.
Quá trình lấy tiết hổ trong vòng 10 phút mới cạn, Sau đó Alank cắt cổ con hổ để nó c·hết hẳn. Lúc này mùi máu tanh đã khắp nơi thế nhưng địa bàn có hổ lớn sinh sông thì sẽ không có thú ăn thịt lớn nào dám ở gần nên hiện tại khá an toàn tuy nhiên sau này sẽ có
hung thú khác tới đây.
Để lấy được da hổ hoàn chỉnh nhất, Alank cùng 10 người thợ săn phải tỉ mỉ lột da trong khi đó, nội tạng của hổ đã được lấy ra, Sơn cho người lấy nước lại gần rửa sạch các loại nội tạng.
Riêng phần ruột để làm dồi thì Sơn đã cho mấy người mang đi ra sông có nhiều nước để tẩy rửa.
Trong lúc này, Sơn đã phân công mấy người lấy các loại như sả và 1 số cây gia vị có mùi thơm bên cạnh cắt nhỏ lại trộn vào cùng muối rồi cho vào trong tiết.
Sau khi ruột đã được rửa sạch thì Sơn chỉ cho mấy phụ nữ đổ hỗn hợp tiết đó vào trong ruột già. Công phu của mọi người trong khá lâu thì cũng làm ra được 4m dồi chính hiệu tuy rằng thiếu sụn do chưa chuẩn bị kịp nhưng như vậy đã là tốt lắm rồi.
Sau đó mấy nồi nước lớn được đặt lên bếp, trong đó đã có sẵn các khúc xương hổ lọc thịt và có 1 ít muối cùng với sả. Trong nồi cũng được cho thêm các loại lòng rửa sạch cho vào.
Bởi con hổ rất lớn nên lượng lòng và dồi đã lên tới 100kg đủ cho mọi người ăn no.
Có gia vị là muối cùng mùi thơm của sả khiến cho mùi hương càng dậy hơn che đi hết cái tanh của thịt.
Thế là ngay trong đêm bộ lạc được 1 bữa tiệc hoàng tráng quanh mấy nồi lớn.
Từng miếng dồi được đem ra cắt ngắn cùng vời tim, cât, dạ dày, phổi, gan những miếng lòng ngon lành được dọn lên thì không ai chịu được nữa kể cả Sơn kiếp trước có nằm mơ hắn không nghĩ được có ngày được ăn thịt hổ, lòng hổ.
Về phần xương hổ tại sao không nấu cao, thực ra với kiến thức của hắn cũng đủ biết rằng các chất có trong cao thì cũng giống mình hầm nước ra vậy thôi, mọi người uống vào cũng bổ dưỡng như vậy cùng với đó hắn không muốn mất thời gian cho việc nấu cao với
lại rượu hắn cũng không có.
Bộ lạc tập trung ăn uống, con người thời kì này có cái dạ dày thật tốt bởi khi nhịn đói họ có thể nhịn vài ngày nhưng khi ăn cũng có thể ăn vài kg là bình thường.
Bữa tiệc no căng xong thì cũng không thể bỏ bê công việc được. Mấy thợ săn và phụ nữ vẫn ngồi lại để dùng ánh sáng từ lửa mà lóc sạch số thịt còn sót lại sau đó cho vào lò sấy thịt đảm bảo thịt không bị hư.
Trong khi các khúc xương còn lại được tận dụng làm dao xương, thậm chí những móng vuốt hổ cũng được tận dụng làm dao bởi nó dài tới 10cm rất tốt làm dao nhỏ, nếu không dùng có thể đem trao đổi rất có giá đấy.
Những khúc xương nhỏ hoặ không làm gì nữa thì lại cho vào nồi ninh lấy nước.
Sơn nói: Su lột củ thơm cho vào nồi nấu cháo sớm mai cho mọi người ăn.
Lúc này đã là 4h sáng thường được ăn no như này thì tới 9h mọi người mới đậy thế nhưng tận dụng như vậy là tốt nhất vì cháo này chính là từ xương hổ ra cộng với tinh bột từ củ thơm sẽ giúp mọi người khoẻ mạnh hơn.
Alank dù rất tiếc túi muối vì chỉ sau có 2 ngày Sơn đã dùng hết nửa túi muối mà hắn tích trữ bao lâu rồi thế nhưng hắn biết được nếu sau này đi đổi sẽ được rất nhiều muối từ những vật dụng làm ra nên cũng không có phản đối.
Trong khi đám nhóc và người già đã ngủ hết thì ngươi trưởng thành cũng làm việc xong chỉ để 5 người ngồi trông lửa còn nữa cũng vào ngỉ ngơi. Sáng còn rất nhiều công việc phải làm.
Như vậy 1 con hổ nặng tới 700-800kg cũng đã bị bộ lạc xử lí gọn gàng chỉ còn lại lớp da được căng lên giá cùng với những thanh xương xếp gọn cùng với đồng thịt khô lại với nội tạng ngon lành đang nằm trong bụng của người bộ lạc Đá Xanh.
Riêng tấm da hổ đó chính là biểu tượng cho sức mạnh tuyệt đối nếu đem đổi nó chính là được 10 người lớn nên được đem vào hang để không bị hỏng hóc đáng tiếc.
0