Sau cuộc họp nội các lần đầu được tổ chức tại thành Gia Định thì các vị quan chức cũng trở về với công việc của mình, cũng nhờ việc tổ chức bộ máy với đầy đủ ban bệ cũng giúp cho Sơn có nhiều thời gian cho bản thân và gia đình hơn.
Đây cũng là lần hiếm hoi mà hắn dẫn cả gia đình đi chơi, 1 gia đình có đầy đủ với 3 bà vợ trong đó có 2 bà vợ đang bầu còn đang bé cũng bởi đây là bầu lần đầu ngoài ra còn có thằng cu Phong mới được mấy tháng tuổi cả ngày chỉ ngủ cũng được cha và các bà mẹ bé đi chơi cùng.
Từ chỗ ở của gia đình hoàng gia là 1 căn nhà trong khu biệt thự rộng lớn nằm cạnh hồ trung tâm, có mặt trước là con đường rộng lớn bằng xi măng còn phía sau lại nhìn thẳng xuống hồ nước thơ mộng.
Trong những ngày chờ đợi Sơn và Hoa còn bận họp với nội các thì các nàng cũng rất rảnh rỗi mà ngồi bên khung cửa sổ đón ánh nắng sớm cũng như cảm nhận chút gió xuân thổi nhẹ luồn vào gác nhỏ này, trong cảnh vật thơ mộng đó chốc lát lại có các con thuyền nhè nhẹ chèo trên hồ, người thì câu cá, người thì đi ngắm cảnh đẹp.
Lại nhìn về những cành cây đang rủ bóng xuống dưới hồ nước xanh biếc vì rêu xanh thật nhẹ nhàng.
Phải nói rằng, để tạo được hệ sinh thái dưới nước của nội thành Gia Định thì vị chủ thành đây cũng đầu tư không ít, ngoài việc bắt thêm nhiều loại cá từ bên ngoài vào thả ở đây còn lấy thêm nhiều cây thủy sinh về trồng để tạo sinh thái lại còn mỗi ngày thả thêm 1 lượng lớn thức ăn xuống hồ đa phần là các loại có mà nhiều loại cá thích ăn, bên hồ lại trồng thêm nhiều thảm thực vật để tạo môi trường trên cạn, ngoài việc thả cá trong hồ thì cũng nhờ nguồn cá tự nhiên ở ngoài sông Cả được đi lại tự do theo kênh nước mà di chuyển vào đây với số lượng không ít nhưng quan trọng nhất là sẽ không có loài nguy hiểm như cá sấu bởi chỉ cần nhìn thấy cá sấu thì đội trị an của thành cùng với người dân lập tức sử dụng chài lưới, lao, tên… mọi thứ thậm chí cả mồi nhử để g·iết bằng được hung thú để đảm bảo an toàn cho mọi người.
Không những thế trong thời gian ban đầu mọi người cũng không được phép đánh bắt cá dưới mọi hình thức, phải đến khi diễn ra cuộc họp nội các thì khi đó mới bắt đầu thả cửa cho việc câu cá của người dân còn những phương pháp khác vẫn không được để đảm bảo hệ sinh thái cũng như sự đa dạng thủy sản ở đây, chỉ có hằng năm theo đánh giá của sở nông nghiệp địa phương mới xem xét cho đánh bắt với dịnh mức bao nhiêu mà thôi.
2 bên hồ được trồng rất nhiều loại cây từ cây ăn quả cho tới bóng mát, với mục đích tạo thành khu công viên vui chơi, nghỉ ngơi cho mọi người cỏ thể ngắm cảnh cũng như đi dạo thật đẹp nhất có thể.
Lại nói về gia đình của Sơn vẫn còn có Hoa vẫn đang giữ chức bộ trưởng bộ nội vụ, nhiều lúc Sơn động viên nàng nghỉ để giữ sức khỏe thế nhưng Hoa lại muốn làm việc chứ không muốn nghỉ ngơi cũng giống như Kan đang giữ chức bộ trưởng khoa học kỹ thuật còn Alank lại là hiệu trưởng của trường sĩ quan lục quân nước Việt, mọi người còn trẻ, còn sức lao động đều mong muốn cống hiến sức lao động của mình để xây dựng đất nước cũng là tinh thần sục sôi của người dân Việt hiện tại.
Thế nhưng hôm nay là ngày nghỉ vậy nên mọi người trong đai gia đình cũng tập trung đi dạo phố cùng nhau.
Từ nhà khách, mọi người phải đi bộ qua 1 con phố hoặc chèo thuyền 1 quáng thì mới được khu chợ của thành, thành Gia Định có 2 khu buôn bán 1 là trung tâm thương mại còn 2 là khu chợ bình thường.
Khu vực chợ thường là dân chúng tới lui mua bán, họ chủ yếu chỉ đến đây để trao đổi cũng như mua bán các nhu yếu phẩm hằng ngày, bởi nước Việt mới mở cửa cho nên kinh tế phát triển vậy nên cũng chưa có các doanh nghiệp sản xuất lớn, đa phần chỉ là quy mô nhỏ lẻ mà thôi vậy nên nơi đây cũng chỉ là trao đổi mua bán còn gà, mớ rau… chưa có 1 vật liệu xa xỉ hay có tính thị trường cao ở đây.
Thế nhưng ít không có nghĩa là không có, tại đây cũng đã có 1 vài gánh hàng nhỏ như mấy hàng bánh rán mà lũ nhóc cực kì hứng thú mà quây xung quanh, đến cả 2 bà vợ đang bầu của Sơn cũng nghén món này đến nỗi Sơn tuy là vua thế nhưng cũng phải vất vả đứng xếp hàng chờ để mua được mấy chiếc bánh rán cho các nàng.
Mỗi chiếc bánh rán ở đây có giá 2 đồng được làm bằng bột và nhân đậu xanh sau đó được rán trong chảo ngập dầu, tuy nhiều mỡ thế nhưng đám trẻ con và phụ nữ lại cực kì thích, còn Sơn nhìn chỉ biết lắc đầu bởi hắn biết ăn quá nhiều dầu mỡ sẽ không tốt nhưng 2 bà vợ hắn đang bầu vậy nên thích ăn gì cũng được mà.
Lúc đi đường tuy rằng mọi người trong gia đình đã cố gắng ăn mặc giản dị nhất thế nhưng dù sao đều là những người có nhan sắc đẹp tự nhiên nổi bật lại thêm trên người lại có thêm những phụ kiện xinh xắn như vòng cổ, bông tai, trâm cài đầu toàn bộ màu vàng và được chế tác tinh xảo riêng tạo nên đẳng cấp rất khác biệt.
Cũng vì quý giá vậy mà xuất hiện những kẻ lạ mặt với ý đồ xấu bởi chúng biết đem những đồ này tới bán cho gia đình có tiền thì sẽ được rất nhiều tiền để mua thức ăn. Phải nói rằng con người thời đại nào cũng có kẻ tốt người xấu mà.
Hoa đang bước đi bình thường phia sau 2 nàng Lan và Li đang nhảy nhót xem hàng phía trước thì bỗng dừng từ phía sau 1 tên vọt lên giật nhẹ 1 cái, lấy mất cây trâm cài đầu khiến tóc nàng bị buông xuống.
Lúc này Hoa chỉ biết: A! C·ướp! c·ướp!
Tuy đã có đội hộ vệ ở đó thế nhưng từ trước giờ chưa gặp tình huống xấu vậy nên hôm nay cũng chỉ có 4 hộ vệ đi theo mà thôi.
Ngay lập tức 1 người trong đội hộ vệ vọt lên đuổi theo nhanh chóng túm lại được kẻ đã giật đồ của hoàng hậu, tên này xoắn xít xin tha thế nhưng Sơn lại càng tức hơn vì lần đầu đi chơi với vợ mà có kẻ giám c·ướp đồ của vợ mình vậy nên nói: tha cái cc.
Vậy là sau đó lại nghe thấy tiếng: Huỳnh huỵch vang lên ở trong 1 con ngõ cùng với tiếng la thất thanh oai oái của tên kia, chỉ đen cho hắn ăn c·ướp đâu lại ăn c·ướp trên đầu vua, ăn đòn là may chứ nếu không bắt được thì cũng bị truy lùng gắt gao rồi cho đi lao động khổ sai cả đời thì c·hết.
Nhóm người Sơn đi đến đoạn đường đông đúc nhất bán nhiều loại trái cây cùng hàng bánh ngon thì lại gặp 1 nhóm người đi ngược lại, dẫn đầu nhóm này là 1 thanh niên trẻ trung tuổi khoảng 17-18 ăn mặc áo dài lụa sạch sẽ sang trọng, đi theo tháp tùng hắn là nhóm 5 người tuổi ngoài 20 đều gọi tên đi đầu là đại ca.
Trong khi đám người Sơn đi nhìn xem đó đây để mua sắm đồ nhất là 2 nằng Lan Li thì đán kia lại ngêng ngang đi ngoài đường thì thoảng lại tạt vào gian hàng nào đó thoải mái lấy đồ mà không chịu trả tiền, thế nhưng người dân ở đây cũng không dám ý kiến gì mà cố chịu đựng.
Mọi thứ cứ diễn ra như vậy cho tới lúc tên công tử này ngẩng mặt lên nhìn thấy Lan, Li cùng Hoa, ngay lập tức máu dê trong người bộc phát chạy lại nắm định ôm lấy Lan đi trước.
Thế nhưng may mắn có 4 hộ vệ đi kèm nên tay của tên công tử này mới chỉ chạm tới được áo của Lan thì đã bị 1 cánh tay đẩy ngã ra đất thế nhưng cánh tay bẩn kia cũng đã kịp kéo làm rách áo của Lan khiến cánh tay bị lộ ra, khiến nàng hoảng hốt.
Ngay lập tức tên công tử này bò dậy nhảy xổ vào người thị vệ nói: mẹ thằng chó này! Mày có biết bô mày là ai không? Có biết bố mày là ai không? Bố mày đây là con trai của quận trưởng đây nhé! Chúng mày chuẩn bị no đòn!
Sơn rất tức giận nói: tao không cần biết! Kẻ nào dám đụng vợ tao thì c·hết không hết tội!
Cũng đúng thôi bất kì người đàn ông nào cũng sẽ cực kì tức giận khi có kẻ dám đụng chạm vào vợ mình lại nữa vợ mình lại đang mang thai thì tội càng nặng.
Tên công tử hô: anh em đâu! Lên đ·ánh c·hết nó cho tao!
Ngay lập tức 5 tên thanh niên lao lên với nắm đấm nhắm vào Sơn. Thế nhưng những thị vệ ở bên cạnh không phải làm cảnh, họ đều được đào tạo bài bản chuyên nghiệp vậy nên những tên lao lên mỗi người ăn 1 đạp bay ra ngoài. Nhưng đòn đạp đó lại chưa đủ đau vậy nên 5 tên này lại hùng hổ lao lên.
Sơn lạnh giọng: đánh gãy tay bọn này.
Đội hộ vệ: vâng!
Ngay sau đó là những tiếng hét vang lên thấu trời vì tên nào cũng b·ị đ·ánh gãy 1 cánh tay và nằm 1 đống dưới đất.
Tên công tử vẻ chừng chưa đủ đòn còn cố nói: Chúng mày là ai? Có ngon đừng có chạy! đợi tạo gọi người.
Sơn: gọi thêm người tới đây ta xem!
Nói đoạn nhóm 6 tên này lục tục đỡ nhau dậy chạy đi về phía trụ sở công an quận gần đấy gọi người.
Lúc này, 1 người phụ nữ bán hàng bánh rán cạnh đó rụt rè mãi cũng chạy lại canh Sơn nói: Cậu ơi cậu chạy đi, đám người vừa rồi toàn là con ông cháu cha, con các quan lớn ỏ đây đó! Lát nữa người của công an quận sẽ đến đây bắt cậu về đánh! Lần trước cũng có người như cậu mà bị đ·ánh c·hết rồi.
Sơn trả lời: cảm ơn cô đã nhắc! cô cứ yên tâm mà xem tôi xử lý chúng!
Nói xong người phụ nữ cũng chạy về gánh hàng của mình thu dọn ra 1 góc để tránh xung đột sắp tới xảy ra.
Sơn rút miếng kim bài trong người đưa cho 1 thị vệ dặn: mang kim bài này tới trung đoàn thành Gia Định, yêu cầu 200 người phản ứng nhanh tới đây.
Viên thị vệ vâng lệnh nhanh chóng chạy đi.
Lúc này, Sơn cùng mọi người cũng bình tĩnh đứng lại yên tĩnh bởi dù sao Lan vẫn đang mang bầu rất sợ động đến thai trong bụng, Mấy người phụ nữ được xếp mấy chiếc ghế ngồi lại ở phía sau nghỉ ngơi mà không còn tâm trí đâu để thăm thú cũng như mua hàng nữa rồi.
1 lúc sau, đám người công tử kia trở lại cùng với đoàn hơn 20 người cảnh sát của quận, mỗi người đều lăm lăm trên tay thanh đao lớn tiếng nói: kẻ nào? Kẻ nào gây loạn ở đây?
Sơn bình tĩnh nói: Các ngươi là cảnh sát mà đến chỉ hỏi đầu đuôi gì sao?
Viên cảnh sát trưởng quận nói: tao cóc cần biết! đây là địa bàn của bố mày! Mày dám động tới công tử thì mày xong đời rồi!
Sơn: Được lắm! các ngươi ăn cơm nhà nước mà không cần biết đúng sai, lại dung túng cho côn đồ áp bức dân sao?
Cảnh sát trưởng: tao không cần biết! động tới công tử thì chúng mày xong đời rồi!
Bắt chúng lại! đem lên trụ sở. cảnh sát trưởng hô lớn.
3 thị vệ còn lại tuốt đao ra hô: kẻ nào dám bước lên ta chém c·hết.
Nhiệm vụ của họ là bảo đảm an toàn cho Sơn và gia đình hoàng gia cho dù là c·hết đi nữa vậy nên lúc này đã cực hăng máu, quyết tử để bảo vệ an toàn cùng với khả năng chiến đấu của họ thì 20 cảnh sát này chưa chắc đã là đối thủ của họ phải biết rằng được làm thị vệ hoàng gia thì trước tiên họ đều là chiến binh dày dặn ngoài chiến trường cùng với đó họ đều là tinh anh trong tinh anh, phải trải qua rất nhiều cuộc kiểm tra, lựa chọn từ hàng nghìn người mới được vinh dự này.
Khi cả 2 bên chuẩn bị giáp lá cà thì Alank giơ miếng kim bài lên: tất cả dừng lại! có biết đây là ai không?
Miếng kim bài trong tay Alank cũng là miếng kim bài của vua mà chỉ ban cho những trọng thần hoặc người thân, miếng kim bài màu vàng được khác lên nó là mặt con rồng cực kì tinh tế, đối với toàn bộ quan viên hay dân chúng đều biết tới miếng kim bài này trong các bài dân vận thường được vẽ lại cũng như người sở hữu vật này là nhân vật tối quan trọng của đất nước.
Thế nhưng viên cảnh sát trưởng gạt ngang ra nói: không cần biết, không cần bắt giữ, trực tiếp tiêu diệt!
Viên cảnh sát trưởng đã biết tới nó thế nhưng hắn biết không còn đường lùi nữa rồi, nhưng đám cảnh sát đi theo lại chần chừ không dám tiến lên bởi họ đều biết tấm kim bài họ cũng biết lỡ làm gì thì không những bản thân mà người nhà đều bị đem đi đày hoặc chém ngang lưng.
Cảnh sát trưởng lại hô: tiến lên chém c·hết chúng! Kẻ nào trái lệnh đuổi khỏi ngành.
Khi này mấy viên cảnh sát mới thận trọng tuốt đao và tiến lên.
Alank giơ kim bài lên hô: đây là hoàng thượng! tất cả bảo vệ hoàng thượng.
Lúc này cả chợ như bùng nổ, đối với tất cả người dân Việt thì Sơn là hoàng thượng là vì thần trong lòng họ, mang tới cho họ cuộc sống tốt đẹp không phải lo ăn từng bữa, t·ranh c·hấp với hung thú miếng ăn lại không phải lo chuyện đói rét vậy nên khi nge tới đây là vua của họ đang bị nguy hiểm thì ngay lập tức sôi trào.
Toàn bộ người dân, người cầm dao người cầm gậy, cầm cả đòn gánh đang mang, tất cả vật gì có thể t·ấn c·ông chạy về phía Sơn bảo vệ lấy hoàng gia cũng như bao vây đám cảnh sát.
Viên cảnh sát trưởng hô: không phải hoàng thượng! không phải! phản rồi phản rồi! người chạy về gọi hết người ra đây!
Lúc này, tên công tử lúc nãy hùng hổ thì giờ như sợi bún ngã xuống đất mặt không còn giọt máu bởi hắn động tới hoàng hậu thì đời hắn như xong rồi.
Tên cảnh sát được phân công chạy về cũng không thể nào chạy ra khỏi đám đông dân chúng phẫn nộ.
Tất cả đang chuẩn bị v·a c·hạm thì Sơn hô: mọi người dừng lại! sẽ có người đến xử lý! Cảm ơn nhân dân đã yêu thương ta! Ta xin hứa sẽ trao cho mọi người cuộc sống bình yên, không bị ai ức h·iếp.
Lúc này dân chúng mới bình tĩnh lại thế nhưng trong tay vẫn cầm v·ũ k·hí cũng như sẵn sàng chiến đấu bởi họ thực sự hi vọng cùng tin tưởng những con người ăn mặc sang trọng tại đây lại cùng với hình ảnh không hề e sợ cường hào ác bá mà họ hằng mong đợi có người xuất hiện giúp đỡ họ.
Đang trong lúc căng thẳng 2 bên thì tiếng ngựa vang lên, mọi người cùng quay đầu nhìn lại thì là thủ vệ quân thành Gia Đinh. Dẫn đầu là 1 viên tá mặc quân phục chỉnh tề đang cưỡi ngựa tiến đến cùng cận vệ của Sơn và đám binh lính cầm v·ũ k·hí đứng sau.
Viên thiếu tá hô lớn: Tất cả dừng tay! Tất cả dừng tay!
Sau đó viên thiếu tá phóng ngựa nhanh tới trước mặt Sơn, tung người từ trên ngựa xuống, quỳ trên mặt đất nói: Thiếu tá Lê Minh thủ vệ thành Gia Định xin ra mắt hoàng thượng! xin ngài thứ tội đến muộn cho tôi!
Trong lúc này 200 quân lính nhanh chóng bao vây lấy đội cảnh sát đang đứng, tất cả mũi giáo đều chĩa thẳng vào đám cảnh sát khiến họ không dám nhúc nhích.
Sơn bình tĩnh nói: Thiếu tá đứng dậy đi! Áp giải tất cả đám cảnh sát này trở về nhà hành chính Gia Định, cho người triệu tập tất cả những người liên quan tới đây gồm bộ trưởng bộ công an, thành chủ, quận trưởng, phường trưởng, công an các cấp của thành Gia Định tập trung.
Sơn lại quay sang nói với cận vệ: gọi Sin tướng quân và Tuệ đến xử lý công chuyện này.
Lại quay sang hỏi các bà vợ: các nàng còn muốn đi dạo nữa không?
Lan nói: thôi không đi nữa! hôm nay có nhiều chuyện rồi.
Hoa, Li cũng nói: đúng vậy quá ồn ào rồi mất tự nhiên, về thôi mọi người ơi.
Sơn cũng gật đầu sau đó nói lớn: tất cả mọi người giải tán thôi! Không có việc gì nữa rồi! 3 ngày sau sẽ có 1 buổi xử phạt công khai, mọi người có thể tham dự.
Đám đông người dân nán lại trao đổi với nhau 1 lúc cũng như có nhiều người tận dụng cơ hội để được đến gần và nhìn thấy người lãnh đạo của họ, cũng không ít những người may mắn được bắt tay với Sơn, lại có không ít đứa trẻ còn được Sơn bế lên mà thích thú sờ mặt Sơn xem có khác mặt cha mẹ của bọn nhóc đó không.
Sơn cũng không keo kiệt mà tuyên bố lớn: hôm nay các hàng bánh kẹo tại đây, ta bao hết để mời mọi người!
Mọi người vui mừng hoan hô sau đó mỗi người lại được 1 2 chiếc bánh rán để ăn, nhất là mấy đứa nhóc ăn uống nhồm nhoàm khiến cho dầu dính đầy lên mồn miệng trông càng đáng yêu hơn nữa.
Sơn cùng mọi người trong gia đình cũng ngồi xuống ăn lấy 1 chiếc sau đó đứng dậy chào người dân rồi mới rời đi trong sự bảo vệ của binh lính.
0