Đại Yêu Quái
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 197: Người trong mộng sớm đã tỉnh, chỉ có lòng ta mãi mơ màng.
Nhận ra hiện thực sau đó, Lý Thừa Vận như trút được mớ bụi sương trong lòng mà trở về phong thái đế vương thường ngày. Nàng đã không còn là tiểu cô nương năm đó, cho nên y cũng không thể dùng tâm thái như thuở cũ mà nhìn nàng.
"Thừa Vận, có lẽ đây là lần cuối cùng mà chúng ta gặp mặt."
Nhiều năm xa cách, vốn dĩ trong lòng chất chứa thiên ngôn vạn ngữ, có ai từng nghĩ khi đối mặt lại chẳng nói nổi ra lời?
Thục Liên phong thái vẫn còn đó, thậm chí là rạng rỡ thanh thoát hơn trước nhiều lần. Lý Thừa Vận thì đã tóc mai bạc trắng nửa đầu, nào còn dáng vẻ hăng hái thuở đôi mươi.
Thục Liên lúc này mới cảm thấy thoải mái một chút:
Hai người ngồi ở Long Điện trò chuyện rất lâu, như đôi bạn thân tri kỉ nhiều năm chưa gặp. Nhưng đa phần Thục Liên vẫn là nói đến những yêu cầu mà Thanh Liên Giáo đề ra, mong phía bên này Lý Thừa Vận có thể phối hợp mà chấp hành theo. Có thể nhìn ra được nàng đối với chuyện cũ năm xưa đã không còn quá nặng lòng. Lý Thừa Vận từ đầu đến cuối đều là một bộ nói sao nghe vậy, không mỉm cười thì là gật đầu lắng nghe, ánh mắt trước sau chằm chằm, như muốn một lần cuối cùng khắc thật sâu gương mặt kiều diễm kia vào trong trí nhớ.
"Thật sao?" Thục Liên mỉm cười hỏi lại, tư chất của con mình như thế nào nàng rất rõ ràng, dù sao lúc mới hạ sinh đã tỉ mỉ kiểm tra một phen. Quả nhiên kết hợp với người thường khiến đời sau tư chất giảm xuống rõ rệt, Lý Thừa Minh có thể miễn cưỡng tu luyện được đã là may mắn lắm rồi.
Nghĩ như vậy, Lý Lan Anh hít vào một hơi sâu mà hạ quyết tâm bay tới hồ Tĩnh Nguyệt. Hôm nay nàng tới không chỉ đơn thuần là thăm lại cố nhân một hồi, mà còn mang theo rất nhiều tin tức cần nói cho đối phương biết. Mảnh địa vực này cuồn cuộn sóng ngầm, một tiểu thụ yêu chỉ mấy trăm năm đạo hạnh quả thật khiến cho người ta không quá an tâm.
Mặc Hiên, hay lúc này nên nói là Lý Lan Anh. Nàng sau khi trở về, việc đầu tiên chính là hối hả chạy đến rừng Tịnh Minh, dừng chân ở nơi mà hai người thuở đầu quen biết.
Hai người nhìn nhau, chợt nhận ra không có gì để nói. Thục Liên không quan tâm đến cuộc sống đế vương nhàm chán của y, mà Lý Thừa Vận lại hoàn toàn không hiểu thấu cuộc sống trong chốn tu hành của nàng. Cả hai đều không còn là thiếu niên, không còn là chàng th·iếp ý hợp tâm đầu, tựa như hai người đã từng chung một nơi chốn, nay đã bước xa về hai phương thế giới lạc loài.
Dòng thời gian cuốn trôi mọi thứ, lại hoặc là người tự lạc mất chính mình giữa nhịp đời hối hả. Để khi quay đầu, cả hai đều đã lạc mất chính mình của năm xưa từng yêu say đắm đến khó rời, chỉ còn lại gương mặt vì đượm bụi thời gian mà thay đổi đến lạ lùng.
Năm tháng tiễn quân đầu bạc trắng, ngoảnh lại cố nhân tóc còn xanh. Không phải khi không mà tiên phàm ngăn cách, cũng chẳng phải tự nhiên mà tình cảm
"Ngươi nên đi gặp Thừa Minh một lần, nó những năm này rất nhớ ngươi."
"Tuổi thọ của người tu hành dài đăng đẳng, một chút vui buồn đối với chúng ta cũng chỉ như cơn gió thoáng qua, đã không còn quan trọng như vậy." Thục Liên thật lòng nói.
"Thục Liên, cuối cùng ta cũng đợi được nàng trở về..."
giữa người với người trở nên phai dấu, nhạt nhòa. Lý Thừa Vận hơn ai hết hiểu rõ điều đó. Chỉ là hôm nay, ngay khoảnh khắc này đây, vị quân vương cô đơn ngồi trên bảo tọa, nhịn không được khe khẽ một tiếng thở dài, chỉ cảm thấy khoảng ngăn cách này chính là chướng mắt như vậy, nghiệt ngã như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày hôm ấy không phải chỉ có một mình Lý Thừa Vận bất ngờ gặp lại người xưa, mà Mộc Nhiên cũng phải đối diện với tình cảnh tương tự.
"Cái đó có gì mà khó đoán, đương nhiên là giống nàng." Cũng giống ta. Lý Thừa Vận cười nói.
Thục Liên nhìn Lý Thừa Vận, chỉ thấy tóc mai y đã bạc đi nhiều, gương mặt cũng không còn anh tuấn như chàng thanh niên không sợ trời đất năm đó. Quả nhiên là người phàm sinh mệnh ngắn ngủi, nói không chừng lần sau gặp lại, đối phương đã chỉ còn là một nắm tàn tro. Thục Liên trong lòng thở dài, ngoài mặt lại mỉm cười mà nói: "Thừa Vận, ngươi tiều tụy đi nhiều."
...
"Lúc ta đi nó vẫn còn là một đứa trẻ, bây giờ không biết đã lớn thành bộ dạng thế nào nữa."
Lý Thừa Vận bước xuống bảo tọa, đứng trông ra cửa, có chút thẩn thờ nhìn về bóng hình quen thuộc trong ký ức nay đã xa lạ từ bao giờ. Con người mỗi giờ mỗi khắc đều đang thay đổi, huống hồ là đã qua tận mười mấy năm lâu. Thục Liên trước mặt đã sớm không còn là Thục Liên trong ký ức mơ hồ của y, không còn là cô nàng thiện lương, dịu dàng, dám yêu dám hận của năm tháng tươi đẹp đó.
"Những năm này, nàng vẫn sống khỏe chứ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Long Đô, Long điện.
Thục Liên có vẻ cũng chẳng quá quan tâm chuyện này: "Làm Hoàng đế hay không cũng như nhau, ta chỉ mong nó có thể được sống vui vẻ."
"Khụ khụ, Thừa Minh nó quá hiền lành, không thích hợp làm Hoàng đế lắm. Quay đầu làm Vương gia hưởng phú quý đến hết đời cũng là rất tốt." Vẫn là Lý Thừa Vận giả ho hai tiếng, hóa giải không khí ái ngại giữa hai người.
Người phàm khí huyết rồi sẽ suy bại, loại duyên thọ đan mà nhân gian cho là bảo vật ấy thật ra chỉ có thể bổ dưỡng thân thể, để những người đáng lẽ đ·ã c·hết từ độ năm mươi có thể sống ráng đến sáu mươi, và tương tự, nhưng không quá được trăm năm. Viên thuốc này của Thục Liên lại có thể giúp người phàm vượt qua được cái ngưỡng trăm năm ấy, hiển nhiên là quý giá vô cùng, còn về cụ thể thọ thêm bao lâu thì phải dựa vào phúc duyên từng người.
Tình nghĩa, tình nghĩa, phải chăng đó cũng là nguyên nhân mà chữ tình luôn đi trước còn chữ nghĩa đi sau? Bởi hết tình còn nghĩa là thứ để cả hai có thể đối diện với nhau mà không đến nỗi quá ngượng ngùng, dù gì cũng là người đã từng quen biết.
Cả hai người nhìn nhau, đều thông suốt không nên lại nhắc chuyện cũ, không nên tự miễn cưỡng mình. Thục Liên nhẹ nhàng thở ra: "Cụ thể không tiện nói nhiều, chỉ là về sau Thanh Liên Giáo chúng ta sẽ quản lý khu vực này, bảo đảm an toàn cho dân chúng. Thừa Vận ngươi về sau có thể bớt lo bớt nghĩ, chỉ cần ta vẫn còn tại, chức Hoàng đế này không ai có thể tranh cùng ngươi."
Nói đoạn nàng lấy ra một cái hộp gỗ, chỉ hé mở một chút mà bên trong đã lan tỏa ra dược hương thơm ngát: "Viên đan dược này ngươi giữ lấy, nó có thể giúp ngươi thọ qua trăm tuổi."
Lý Thừa Vận vui lòng nhận lấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đối với đứa con này, Thục Liên trong lòng không giấu được nao nao. Nàng quả thực đã không tròn vai một người mẹ tốt.
"Một lát ta sẽ ghé qua."
Chương 197: Người trong mộng sớm đã tỉnh, chỉ có lòng ta mãi mơ màng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng từ khắc ấy đã tự xem mình như n·gười c·hết vất vưởng, chỉ mong người bạn duy nhất còn sót lại này có thể tiếp tục sống bình an.
Hóa ra là người xưa trong mộng sớm đã tỉnh, chỉ có lòng ta mãi mơ màng.
Thời gian sẽ mài mòn đi sự quen biết giữa đôi bên, để khi lâu ngày gặp lại, trước mặt có khi vừa là cố nhân làm ta hoài niệm vừa là người xa lạ khiến ta ngỡ ngàng.
Lý Thừa Vận có một chút bối rối như vậy, nhưng rất nhanh che giấu mất, bày ra bộ dáng lo nghĩ nói: "Làm Hoàng đế rất mệt mỏi, ta không muốn con nàng lại bước đi theo con đường của ta. Huống hồ Thừa Minh nó còn rất có tư chất tu hành, nói không chừng đi theo nàng với nó sẽ tốt hơn."
"Đúng rồi, Thừa Minh hiện tại đã là Thái tử chứ?"
Hai người nhìn nhau rồi lại im ắng rất lâu, mãi thì Lý Thừa Vận mới thấp giọng nói ra một câu: "Ngươi sống ở nơi đó có vui vẻ không?"
"Ngươi ta tuy có phu thê một hồi, nhưng tiên phàm khác biệt. Lần này ở trên cử ta đi làm đặc sứ cũng là có ý tứ để ta đoạn tuyệt duyên trần, chuyên tâm cầu đạo."
Mãi cho đến khi nhìn theo bóng lưng Thục Liên đi khuất, Lý Thừa Vận hồi lâu mới thu lại ánh mắt tiếc nuối. Long Điện vẫn như ngày nào, nhưng hôm nay bỗng nhiên có vẻ lạnh và cô đơn quá.
Y nhìn về phía nàng, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ xa cách khó tả.
Đối diện với nụ cười hiền từ mà nguy hiểm quen thuộc để Lý Thừa Vận giống như trở về hơn hai mươi năm trước khi đối diện với thiếu nữ lanh lợi kia, có cảm giác như bao nhiêu tâm tư trong lòng đều bị nhìn thấu hết trọi. Cái nhìn trong vô thức này vô tình gợi lên một tia quen thuộc giữa đôi bên, để cả hai đều thoáng ngây ngẩn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Lan Anh không hề che giấu khí tức chút nào, cố ý báo cho Mộc Nhiên là nàng đã trở về. Nhưng từ sớm đến trưa, rồi mãi đến khi trời chiều vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng của tiểu thụ yêu đáng ghét năm nào tìm tới. Nàng cắn răng ấm ức, sau đó lại có chút tự giễu chính mình, rõ ràng bản thân đến nay còn chưa chấp nhận được chuyện xấu mình đã làm, sao lại hảo huyền cầu mong người khác sẽ tha thứ đây?
"Nàng lần này trở về, hẳn là không chỉ để thăm ta?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.