Dẫn Ninh
Bán Bình Lựu Liên Nãi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17
Tống Ngôn nguyên là người của Thái Y Viện, ở Thái Y Viện ba năm rồi bị điều chuyển đến làm quân y.
"Tạ tướng quân!" Ta lớn tiếng ngắt lời hắn, "Ngài mệt quá rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, đã bắt đầu nói mê sảng rồi."
Nhưng nếu không thành công...
"Tạ tướng quân, ngài mệt quá rồi, mau đi nghỉ ngơi đi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta bưng bát thuốc, nhìn thấy Tống Ngôn ngẩng đầu hướng về phía xa xăm bên ngoài doanh trại, ánh mắt đầy lưu luyến, nhưng cũng vô cùng bi thương.
"Đương nhiên không liên quan! Ta đã sớm nói với hắn rằng thuốc giải không có vấn đề, nhưng hắn không tin, từ đó ra chiến trường như liều mạng, ta thậm chí nghi ngờ hắn muốn đi theo cô nương ấy rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn cũng đang sợ hãi trước những điều chưa biết sắp tới.
Nếu thuốc có hiệu quả ngay lần đầu tiên, ta có thể điều chỉnh liều lượng dựa trên triệu chứng của Tống Ngôn, biết đâu sẽ nhanh chóng giải quyết được dịch bệnh lần này.
"Đại phu, hãy để ta thử thuốc."
Trong Trường Kính quân doanh có tổng cộng mười vị quân y.
"Ta biết cô có lo ngại, chi bằng để ta nhiễm độc này trước, rồi cô nương thử thuốc trên người ta..."
"Đã điều chế xong, nhưng lượng thuốc cần phải điều chỉnh dựa trên phản ứng của cơ thể người bệnh, chỉ là... điều này có thể cần thử thuốc trên người."
"Vậy hắn đi cầu phúc ở chùa Phục Dụy..."
"Tiêu đại phu, mấy ngày trước có vài người bệnh ho ra m.á.u rất nghiêm trọng, hôm nay tình trạng đã ổn định hơn, liệu có cần giảm bớt liều lượng thuốc hay không..." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tiêu đại phu!"
...
Tạ Giản giật lấy bình thuốc từ tay ta: "Tiếp theo để ta đi cho các binh sĩ uống thuốc, cô nương đi nghỉ đi, dù sao bây giờ chỉ còn mình cô nương là đại phu, nếu cô nương ngã bệnh thì Trường Kính quân thật sự không còn hy vọng."
May mắn thì vài lần là thành công, nếu không, có thể phải thử hàng trăm lần, hàng ngàn lần, thật sự rất tàn nhẫn.
"Tiêu đại phu, loại thuốc mới điều chế thế nào rồi?” Hắn đi tới hỏi.
Tống Ngôn ngược lại còn an ủi ta, "Nghe tướng quân nói cô là đệ tử của Trần Bạch Quang, tuổi còn trẻ mà đã điềm tĩnh như vậy, thực sự là hậu sinh khả úy..."
Giọng nói từ phía sau vang lên.
Trên đường gặp Tạ Giản, gương mặt hắn đầy lo âu, tâm tình không tốt.
Tống Ngôn yếu ớt vẫy tay với ta, hắn lê bước đến trước mặt ta, ánh mắt kiên định:
Chương 17
Người bệnh không phân chia sang hèn, nếu Tạ tướng quân thật sự nhiễm bệnh và tự nguyện thử thuốc, ta đương nhiên không phản đối, nhưng nếu để một người khỏe mạnh vì chuyện này mà thành ra hỏng bét, dù hắn có tự nguyện ta cũng không đồng ý.
"Ừ, cũng là vì nàng ấy." Lục Cửu Quân đáp, "Khi đó hắn đem thuốc giải giao cho Mặc Nghiêu xong thì trở lại quân doanh, một trận đại chiến khiến Trường Kính quân không ai tử vong, chỉ là đều bị thương, trong đó Tạ tướng quân bị thương nặng nhất, đại phu nói chỉ cần mũi tên đ.â.m lệch đi một tấc nữa thì chắc chắn hắn đã c·h·ế·t."
"Cô nương cũng đã mấy ngày chưa nghỉ ngơi tốt rồi."
"Tuân An nhặt lại một mạng, trở lại kinh thành nghe tin Mặc hầu phu nhân đã mất, hắn liền phát điên... Hắn cầu thần bái phật, hy vọng cô nương ấy có thể sống lại, sau này nghe nói chùa Phục Dụy linh nghiệm lắm, hắn bèn từng bước từng bước bò lên núi, hy vọng kiếp sau cô nương ấy có thể đầu thai vào nhà tốt, được sống hạnh phúc, đây thật sự là điên rồi."
Ta nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng quyết định nói hết mọi chuyện, như vậy tốt hơn là để hắn mãi bị lừa dối trong nỗi ân hận giả dối ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kết hợp với những lời của Lục Cửu Quân, ta nhận ra Tạ Giản có lẽ đã quá áy náy mà sinh ra ý định tự hủy hoại bản thân.
Tiếng nước sôi trên lò vang lên, ta cầm lấy bát thuốc đã sắc xong, lần lượt chia cho từng binh sĩ uống.
Người thử thuốc nhất định phải là bệnh nhân, có nghĩa là, nếu muốn biết thuốc có hiệu quả hay không, nhất định phải để những người vốn đã đau khổ chịu đựng thử thuốc, gánh lấy rủi ro sau khi thử thuốc.
Ta cố gắng không nghĩ đến kết quả tồi tệ.
"Ta còn trẻ, chịu được."
"Tạ Giản, thật ra ta..."
Ta đưa bát thuốc cho hắn, nhưng Tống Ngôn không nhận lấy, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bát thuốc không nói lời nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tiêu đại phu, cô không cần quá lo lắng, đã là chữa bệnh thì không thể tránh khỏi bước này."
Lục Cửu Quân nói không nhẹ không nặng, nhưng mỗi câu đều như đánh mạnh vào trái tim ta.
Tống Ngôn là người đứng đầu trong số họ.
"......"
Từ khi dịch bệnh bùng phát, bọn họ đã bận rộn đến đầu tắt mặt tối, dù đã có phòng bị nhưng vẫn không may nhiễm bệnh, nên chỉ có thể gửi thư cho phó tướng đang ở núi Hàn Sơn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.