Dẫn Ninh
Bán Bình Lựu Liên Nãi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19
Tạ Giản đứng ngây ra, rất lâu sau mới tỉnh lại, trên khuôn mặt hắn nở một nụ cười gượng gạo: "Làm sao có thể..."
Năm đó ta vừa đến kinh thành không lâu, ngoài huynh muội họ Hách, người ta quen biết ở kinh thành chỉ có Mặc Nghiêu, nhận được lời mời ghi tên ta, ta liền cho rằng đó là Mặc Nghiêu gửi.
Cũng là lúc đó ta nhầm tưởng Mặc Nghiêu có tình cảm với ta, mới không từ chối hôn sự với Hầu phủ.
"Ý ngài là sao?"
Ta đã định nói rõ danh tính thật của mình với Tạ Giản, sau đó sẽ kể lại sự thật để hắn không còn đau khổ, nhưng giờ ta sống c.h.ế.t chưa rõ, nếu giờ nói ra ta chính là Từ Dẫn Ninh, chỉ sợ hắn sẽ lại tự trách.
"Ngài đã mời nàng, sao không nói với nàng?"
Tạ Giản vội đứng dậy giúp ta thở đều lại: "Xin lỗi, không cẩn thận chìm trong ký ức, làm phiền cô nghỉ ngơi rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta không kìm được bật cười, ai ngờ nụ cười này lại làm ta nghẹn thở, khiến cơn ho không dứt.
"Nói thật, nàng và Tiêu đại phu có nhiều điểm giống nhau." Tạ Giản cười chân thành, lúm đồng tiền hiện rõ trên má. "Nàng cũng rất thích đọc y thư. Ta đã từng trộm sách từ phòng của lão thái gia gửi nặc danh tới Tầm Dương Hầu phủ rất nhiều."
"Nhất kiến chung tình."
Cuối cùng ta cũng điều chỉnh được nhịp thở và ngừng ho: "Tạ Tướng Quân cũng nên nghỉ ngơi đi, thời gian nghỉ ngơi vốn không nhiều, ngài mà gục ngã thì thật sự cả quân đội sẽ không còn người chỉ huy."
Tạ Giản rốt cuộc đã âm thầm làm bao nhiêu chuyện?
"Đa tạ cô đã nghe ta kể, bên ngoài có người canh giữ, nếu cô không khoẻ cứ gọi người."
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, nhưng lộ ra chút cay đắng.
Ta thổi tắt đèn, bóng tối giúp ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lông mày Tạ Giản hiếm khi giãn ra, dưới ánh nến, nét mặt hắn trông rất dịu dàng, như đang lạc vào ký ức xưa kia.
Ta nói dối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta hoàn toàn không nhớ rằng trong chuyến du ngoạn mùa thu đó lại có cả Tạ Giản.
Thật sự rất sáo rỗng.
Ta: "..."
Ta không kìm được mà kêu lên, sau đó nhận ra mình có phần lỡ lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tim ta như bị thắt lại, thậm chí có chút muốn khóc. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vài ngày trước, ta đã cứu một cô nương, nàng là tình nhân của Mặc tiểu hầu gia, vì nghe kể chuyện Mặc tiểu hầu gia tìm kiếm thuốc khắp kinh thành, ta đã hỏi nàng vài điều, nàng nói với ta, nàng cũng từng bị trúng độc Hữu Hối, nhưng nàng được cứu sống, là do Mặc Nghiêu tình cờ tìm được giải dược duy nhất cứu nàng..."
"Ta rất thích nàng, dù giao tiếp không nhiều, nhưng ta cũng không biết tại sao..." Ánh mắt Tạ Giản trở nên u ám. "Sau này nàng thành thân với Mặc Nghiêu, thực ra ta đã sớm biết nàng thích hắn, nhưng không muốn tin, luôn tự lừa dối rằng nàng không có mắt nhìn..."
Trong mơ, ta đứng dưới cây tình duyên, phía sau thân cây bay phấp phới dải lụa tím.
"Nếu không phải ta mời nàng đi chơi thu, nàng sẽ không rơi vào nguy hiểm, càng không phải hy sinh để cứu người khác."
Tim ta đập mạnh.
"Sau này ta nghe nói nàng thành thân nhưng cuộc sống không tốt, bây giờ ta thường nghĩ liệu có phải do những gì ta đã làm trước đây ảnh hưởng đến nàng."
May mắn thay, hắn đang chìm trong ký ức nên không để ý.
"Khi còn nhỏ, ta đã trộm khoá tình duyên nàng treo trên cây tình duyên, vì vậy..."
Có lẽ nhận ra sự nghi hoặc trong ánh mắt ta, Tạ Giản không thoải mái ho khan hai tiếng, giải thích: "Cô chưa từng thấy nàng, nàng là người mà nhìn một lần là không thể quên, ăn không ngon ngủ không yên.
Đừng nói nữa, nàng bây giờ cũng thấy mình mù lòa.
Ta thật sự đã từng sợ hắn.
"Thật sự không phải cô, sao cô.."
Đừng xin lỗi nữa, ngài đã tự trách quá nhiều rồi.
Chương 19
Tạ Giản rời khỏi lều.
"Không, kẻ g.i.ế.c nàng vẫn là ta."
"Lời mời đi chơi thu năm đó là ta gửi cho nàng."
Ta lại có những giấc mơ lẫn lộn.
Giọng của Tạ Giản bình tĩnh, nhưng đôi mắt đầy nỗi đau và nặng nề không thể che giấu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mới đến Kinh Thành, ta rụt rè, làm việc gì cũng sợ hãi, còn Tạ Giản đứng trên phố trêu đùa mọi người, ai mà không sợ?
"Theo ta biết, Tiêu đại phu dường như ít ra khỏi nhà, vậy tại sao ngài lại thích nàng?" Đây cũng là điều ta mãi không hiểu được.
Tạ Giản thay nước mới và đặt bên cạnh giường.
"Đó là sự thật." Ta thở dài, "Đợi khi sự việc xong xuôi, ngài có thể hỏi Mặc Nghiêu, thuốc đó thực sự đã cứu ai."
"Nàng luôn đứng đó, lạnh lùng như không quan tâm đến điều gì, nhưng lại tò mò về mọi thứ. Mỗi khi thấy điều gì thú vị, đôi mắt nàng trở nên sống động, khiến người khác không thể không muốn biết sở thích của nàng là gì..."
"Là ngài!?"
Ta nghĩ rằng sau khi nghe những lời này, Tạ Giản sẽ buông bỏ gánh nặng trong lòng, nhưng hắn lại như mất hồn.
"Ta... ta không dám nói chuyện với nàng." Khi nhắc đến chuyện này, Tạ Giản có chút ngượng ngùng. "Nàng không nhận ra ta... có lẽ đã gặp vài lần, nhưng nàng trông rất sợ ta, ta không tiện nói chuyện với nàng..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.