Dẫn Ninh
Bán Bình Lựu Liên Nãi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22
"Ừ, nhưng bệnh tình ở dân gian nhẹ hơn nhiều so với trận dịch này, không cùng một mức độ."
Tính ra các đại phu này đã đi khám bệnh ngoài đó một tháng rồi.
Chương 22
Lục Cửu Quân vội cắt lời: "Ta không nói vậy, chỉ là đoán thôi."
Vợ con của Tống Ngôn được cứu ra khẳng định là người của Mặc Nghiêu b·ắ·t· ·c·ó·c họ uy h.i.ế.p Tống Ngôn làm việc cho hắn, còn phát hiện văn thư biên giới trong thư phòng của Mặc Nghiêu.
Tạ Giản từ Tây Bắc trở về, lại lập tức phi ngựa về kinh thành.
Lục Cửu Quân cười càng tươi: "Cô đừng vội cảm ơn hắn, nghe ta nói hết chuyện gần đây trong thành đã."
"Côtìm hắn có việc?" Lục Cửu Quân cười ý nhị.
Còn giả vờ xin lỗi ta.
Sư phụ đắp chăn cho ta, thu dọn hòm thuốc.
Thái tử diễn trò thật vụng về, hoàng thượng làm sao không nhìn ra? Chuyện thông đồng với địch còn chưa kết luận, nhưng đã có nghi ngờ thì tất yếu sẽ có ngày điều tra ra.
Sư phụ nói, cơ thể ta đã không sao nữa, còn nói ta mệnh lớn, ban đầu ngày thứ bảy là ngày cuối cùng mà ông có thể ngăn cản trùng độc chui vào tim mạch, Tạ Giản vừa kịp quay về vào ngày đó.
Ta lại ngủ thêm ba ngày nữa mới hoàn toàn tỉnh lại.
"Dù sao m.á.u đã hòa vào nước bị pha loãng, độc tố tương đối nhẹ hơn."
Hiện tại chứng cứ đã rõ ràng, Mặc Nghiêu bị kết án tử hình, vào ngục chờ xử quyết. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Sư phụ, sư huynh họ đã về kinh chưa?"
Đây là cái mũ lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cô đoán xem, thái tử đổ cái thùng phân này lên đầu ai?"
Hoàng thượng phẫn nộ, không ngờ Mặc Nghiêu vì mâu thuẫn với Tạ Giản mà không biết trời cao đất dày đến mức ra tay với cả quân đội.
Phương pháp điều trị tương tự với "Hữu Hối", cơ bản đều là dùng độc trị độc.
Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là Mặc tiểu hầu gia đã bị dùng làm con d.a.o rồi.
"Ta thật sự phải cảm ơn Tạ Tướng Quân đã đưa người đến đây." Ta nói.
Nghe thật đáng sợ.
Hoàng thượng bệnh tình thuyên giảm sau khi biết chuyện, nổi trận lôi đình, chất vấn thái tử tại sao không báo cáo chuyện này từ đầu, tại sao không cử thái y đến tăng viện cho vùng dịch.
"Con nên cảm ơn nhiều hơn thế." Sư phụ lấy từng kim châm ra khỏi tay ta. "Con trùng này chui vào cơ thể không khác gì dưỡng cổ, muốn cứu hoàn toàn phải đuổi nó ra khỏi cơ thể, ta sẽ rạch một vết trên cổ tay cpn, để nó theo dòng m.á.u chảy ra...
"Hơn nữa chuyện này cũng quá trùng hợp, dân gian vừa dứt một trận sốt cao quy mô lớn, doanh trại liền nhanh chóng bùng phát dịch bệnh, hoàng thượng lại đột nhiên bệnh nặng..."
"Các đại phu đó đi cứu trợ đều là ở các thị trấn hẻo lánh, nơi đó quả thật có nhiều người cùng lúc bị sốt, nhưng không nghiêm trọng lắm." Lục Cửu Quân nói nhỏ, "Nhưng tri phủ địa phương không cho các đại phu đó về kinh."
Ta không dám nghĩ sâu.
"Có lẽ muốn đợi mọi chuyện lắng xuống rồi che giấu đi."
Chỉ khác là trùng độc là sinh vật sống, thường sống trong mật rắn, mật rắn mà Tạ Giản bắt về là nơi nó thích sống nhất, vì vậy khi đặt mật rắn lên vết thương mà sư phụ rạch ra, trùng độc sẽ ngửi thấy và bò đến.
Thật ra chỉ muốn cảnh cáo An Tĩnh Vương rằng cả hai con trai của ông ta đều nằm trong tay thái tử mà thôi.
Lục Cửu Quân đảo mắt: "Cô nói dân thường cũng bị sốt cao đúng không? Trong doanh trại cũng vậy mà."
Tạ Giản liên tiếp dâng tấu, vì độc trùng từ biên giới Tây Bắc, lại bị Tống Ngôn dùng ở doanh trại Trường Kính, khó mà không nghi ngờ có người thông đồng với địch.
Sư phụ nói ta suýt mất mạng, vì con trùng gần như đã chui vào tim, nếu vào đến tim thì có thần tiên cũng không cứu được.
Tống Ngôn, ngươi thật độc ác.
Ta định khi về kinh sẽ hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lục Cửu Quân vừa đến đã giải đáp nghi vấn của ta.
"Trong doanh trại giờ đã không cần chúng ta phải lo lắng nữa, đợi con dưỡng thêm vài ngày, chúng ta có thể trở về kinh thành rồi."
"Đó là vì sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta gật đầu: "Ta muốn cảm ơn hắn."
Thái tử nói bệnh tình hoàng thượng đến đột ngột, thái y viện thái y đều bận rộn lo cho hoàng thượng, lúc đó không có sức lực phân cho doanh trại Trường Kính, còn nói có đại phu của Tế Thế Đường và quân y ở đó, tưởng rằng không gấp.
Ta sững sờ: "Ngươi không phải đang nói rằng có người dùng họ làm..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Cửu Quân lại nói: "Tiêu cô nương, cô nói các triệu chứng của loại độc này phản ứng trong cơ thể người thật sự là mỗi người mỗi khác. Như ngươi, trực tiếp tiếp xúc với trùng độc, nên chưa đến mười hai canh giờ đã nguy kịch, nhưng các binh sĩ uống phải m.á.u của người bị trùng độc, triệu chứng lại không nghiêm trọng như ngươi."
"Đúng rồi, Tạ tướng quân đâu?" Mấy ngày nay ta tỉnh dậy đều không thấy Tạ Giản.
"Đó là mật của con rắn băng thường chỉ có ở vùng biên giới lạnh giá." (đọc tại Qidian-VP.com)
Dịch ra không phải thông đồng với địch, chỉ là thư từ liên lạc với thương nhân bán lậu trùng độc mà thôi.
"Chỉ là hiện tại còn thiếu một vị thuốc dẫn.
"Nếu bị pha loãng hơn thì sao?"
"Về rồi, những đại phu được phái đi đều đã trở về kinh."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.