Dạng Thức Tâm Trí
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 114. Nhiệm vụ của Thanh Lâm
" Nếu không thể làm được, em vẫn mong rằng ít nhất những con vật ở đây sẽ được sinh sống tốt hơn. Chỉ cần vậy thôi cũng đủ hài lòng rồi. "
Tác giả: gakobitmiss
Cũng vì vậy mà khi người cậu họ hàng của Thanh Lâm nhờ vả, Quản lí mới đồng ý cho cậu vào làm.
Hoặc tấm lòng nhân ái mà Diệp Phong nói đến không áp dụng với bọn tôm cá đi.
Thanh Lâm theo Quản lí đến một chỗ văn phòng.
" Cậu có xem tivi các kênh về thế giới động vật chứ? Trong đó có các nhà bảo tồn đồng vật dành tất cả tâm huyết để bảo vệ thiên nhiên và động vật hoang dã. "
Diệp Phong nói đúng, ngay cả ở trong Thảo Cầm Viên này, không phải tất cả nhân viên đều là người yêu quý động vật.
Diệp Phong trò chuyện với Thanh Lâm, nghe hiểu chút ít về cậu ta, biết được Thanh Lâm nhỏ hơn mình mấy tuổi.
Thanh Lâm không nghĩ tới có người sẽ có cùng suy nghĩ với mình.
" Có lẽ chỉ có các vĩ nhân hay những người thay đổi thời đại mới có thể làm đến. "
Thời này khó kiếm được thanh niên nào chịu thương chịu khó như vậy.
Thanh Lâm chưa từng nghĩ đến lí do tại sao. (đọc tại Qidian-VP.com)
" Chúng ta cũng sẽ thuê những người này đến quay video, đặc biệt là bầy Hổ Trắng con mới sinh, đăng lên mạng để thu hút nhiều khách hơn. "
Thanh Lâm mong chờ hỏi: " Vậy có cách nào để chúng ta có thể hài hòa chung sống không? "
" Anh cũng có suy nghĩ giống tôi sao? "
" Thanh Lâm, cậu rất yêu lũ Hổ đi. Tôi thấy cậu chăm sóc bọn chúng rất chu đáo. "
" Anh sẽ quay lại chứ ạ? " (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu sợ họ sẽ không chăm sóc chúng tốt bằng mình.
Biết đâu qua đợt này, mọi người cũng sẽ yêu quý lũ Hổ nhiều hơn. Bọn nó sẽ được đối xử tốt hơn.
" Quan trọng là dám nỗ lực tiến lên phía trước vì mục tiêu của mình. Dù không đạt được kết quả như mong đợi, cũng sẽ đến gần nó hơn một chút. "
" Nếu ai cũng như họ thì chắc chắn suy nghĩ của cậu sẽ thành hiện thực. "
Thanh Lâm ngây ngô hỏi: " Vậy là chỉ cần chờ một thời gian, tất cả động vật ở đây sẽ được tự do sinh sống bên ngoài đúng không ạ? ".
Diệp Phong trả lời. " Giải pháp là có. "
Quản lí an ủi nói: " Đây cũng là không còn cách nào. Mọi người bắt đầu cảm thấy nhàm chán với Thảo Cầm Viên, khách đến mỗi năm một ít. "
Dù chỉ mới gặp Diệp Phong, cậu lại cảm thấy mình được sự đồng cảm và chia sẻ lâu rồi không cảm nhận được.
" Qua thời gian dài không ngừng thay đổi và bày ra thiện ý, khiến động vật hoang dã tin rằng chúng ta không phải mối nguy cho chúng, và cũng không tấn công con người. " (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn tốt là Thanh Lâm làm rất xứng đáng với số tiền này, không giống mấy người nhân viên lâu năm kia, cậy mình làm biên chế, toàn trộm lười biếng.
Đáng lẽ ra việc này không nhất thiết phải bàn với Thanh Lâm, nhưng kiểu gì cũng sẽ cần Thanh Lâm phối hợp hỗ trợ, nên hôm nay Quản lí mới kéo Thanh Lâm đến bàn giao.
Có thể cũng sẽ cần cậu phối hợp một số việc, giúp mấy người làm video ngắn đó quay chụp nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng mà chủ đề Diệp Phong vừa vặn nói trúng suy nghĩ trong lòng của cậu.
Xong việc sẽ trở lại trường đua làm việc. Công việc hiện tại có chút tự do, nhưng vẫn phải đi làm đầy đủ.
Thanh Lâm nhớ lại tuổi thơ của mình, bọn trẻ ở quê suốt ngày mò cua bắt cá, đem về nướng ăn, đâu thấy đứa nào có tí yêu quý động vật đâu.
Thanh Lâm có chút lo lắng nói: " Nhưng lũ Hổ con vẫn còn khá yếu ớt, cần nhiều thời gian yên tĩnh để nghỉ ngơi và phát triển. "
" Vậy lời cậu nói vừa nãy không phải thật? Việc mong muốn Hổ và người cùng chung sống. "
" Đồng thời cũng sẽ nâng cao chất lượng khẩu phần ăn lên, để cả Hổ mẹ và Hổ con khỏe mạnh hơn. "
" Bầy Hổ Trắng cũng đã ổn định sức khỏe sau sinh, truyền thông cả nước đang chú ý đến, nhân lúc này chúng ta cần phải tận dụng để thu hút nhiều khách tham quan hơn nữa ".
" Hoặc ít ra là khi còn nhỏ, rất nhiều người đã từng có tấm lòng nhân ái với thế giới. "
Cậu chỉ đơn thuần cảm thấy đương nhiên là không thể xảy ra thôi.
" Cháu…cháu sẽ cố gắng ạ. "
" Nghe bảo gần đây có nhiều người làm video ngắn trên mạng xã hội, dễ dàng thu hút rất nhiều lượt xem. "
Thanh Lâm có chút không nỡ, từ khi lên Sài Thành, cậu chẳng có người bạn nào, ít khi có người trò chuyện cùng.
Không phải lúc nãy anh Diệp Phong cũng đã nói sao?
" Có lẽ anh nói đúng, bọn trẻ con đến tham quan Thảo Cầm Viên đều rất thích thú. "
Diệp Phong dùng xúc tu quét qua thân thể của ba mẹ con Hổ, cảm nhận được sức sống khá tốt trong người bọn chúng.
" Hiếm gặp cơ hội nào mọi người lại trở nên nhiệt tình như vậy, chỉ sợ nếu không làm gì, qua một thời gian sẽ lắng xuống. "
" Nếu khách xem làm phiền bọn chúng cả ngày. Cháu sợ bọn nó sẽ không chịu nổi và sinh bệnh mất. "
Nghe xong Thanh Lâm rầu rĩ, chuyện này nghe vào rất khó, dường như bất khả thi.
" Cũng không phải không thể, nếu cậu có quyết tâm, tôi tin rằng một ngày nào đó cậu sẽ làm được. ".
Diệp Phong không biết phải nói gì với suy nghĩ đơn giản của Thanh Lâm, chỉ có thể cười trừ.
Chỉ cần đi làm, nhất định sẽ tới gần mục tiêu mình mong muốn hơn.
Diệp Phong chỉ vào ba mẹ con Hổ trong lồng nói: " Nhìn bọn chúng kìa, tôi nghĩ không chỉ có tôi và anh, không ít người cũng từng có suy nghĩ như vậy. "
Giải đua đường phố đã sắp tới, chương trình tập luyện cũng đã được lên lịch.
…
Cậu càng kinh ngạc hơn là tại sao Diệp Phong biết cậu vuốt ve Hổ Trắng, việc này cậu chỉ dám làm khi không có ai xung quanh.
" Xây dựng thì khó, phá thì dễ. Để làm được vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian, tiền bạc và công sức. "
Thanh Lâm không hiểu hết hoàn toàn ý nghĩa trong lời nói của Diệp Phong, chỉ cảm thấy lời Diệp Phong nói rất có lý.
Thanh Lâm do dự nói: " Có chứ, nhưng mà…em không thông minh, cũng chẳng tài giỏi gì..."
Cậu không hề để ý là lời nói thầm ban nãy rất nhỏ mà sao Diệp Phong vẫn có thể nghe thấy được.
Diệp Phong giải thích theo hiểu biết của mình. " Xã hội của chúng ta càng phát triển, thành thị mở rộng, thì không gian sinh tồn của động vật sẽ ngày càng bị thu hẹp".
Quản lí quan sát Thanh Lâm, khá hài lòng với biểu hiện của cậu từ lúc vào làm đến giờ.
" Đó là nhiệm vụ của em mà. Với lại so với việc chân tay ở quê thì công việc này cũng đỡ vất vả hơn kha khá rồi ".
Không phải ai sinh ra cũng đã tài giỏi và vĩ đại. Đằng sau họ luôn có một quá trình học hỏi và trải nghiệm gian khổ.
Cậu biết ý nghĩ này của mình rất ngây thơ, nên trước đây chưa từng nói ra với ai, không biết tại sao lại nói với một người lạ mới gặp.
Liệu cậu có làm được không? "
" Niềm tin là đến từ cả hai phía và cần thời gian lẫn hành động để dựng nên. "
" Có thể là nơi cung cấp đồ ăn, dược liệu, trang sức, … "
Người thanh niên đối diện cho cậu cảm giác rất gần gũi, trên người anh ta như có thứ gì đó khiến người khác muốn thân cận.
" Đó là cả một công trình to lớn, cần đánh đổi rất nhiều. Không có lợi ích gì, mấy ai chịu bỏ công ra làm cơ chứ. "
" Lúc đó có mở cửa tham quan trở lại cũng chả ai tới xem nữa. "
" Đó là quy luật không thể thay đổi, trừ khi cậu không muốn loài người phát triển nữa. "
Quản lí nói: " Chúng ta cũng đã cân nhắc đến vấn đề này, vì vậy đặc biệt thuê cả chuyên gia đến chăm sóc cho chúng. "
Thanh Lâm giả vờ như không nghe thấy lời nói phía sau của Diệp Phong, chỉ nói đến chủ đề phía trước.
" Ha ha, đương nhiên là không rồi. "
Nhìn nét mặt Thanh Lâm, Diệp Phong bỗng nảy ra một ý tưởng.
" Vậy cậu biết tại sao con người và động vật hoang dã rất khó có thể chung sống không? "
Diệp Phong vỗ vai Thanh Lâm: " Cậu có việc bận thì cứ làm đi, tôi thăm quan cũng xong rồi. Cũng phải đi đến chỗ làm đây. "
Sáng nay Diệp Phong tranh thủ đến Thảo Cầm Viên chủ yếu để thu thập thêm hình mẫu động thực vật, phong phú thêm kho dữ liệu trong Không Gian Tâm Trí.
Mà Thanh Lâm thì không an tâm giao lại cho người khác chăm sóc bầy Hổ Trắng, không ai hiểu thói quen của bọn nó hơn cậu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quản lí hòa ái cười nói đến chuyện chính: " Thanh Lâm à, tình hình kinh doanh hiện tại không tốt cho lắm, áp lực từ ban Giám đốc đưa ra rất lớn. "
Chương 114. Nhiệm vụ của Thanh Lâm
Diệp Phong chỉ vào chuồng Hổ nói: " Vậy cậu không muốn lũ Hổ Trắng con được tự do chạy nhảy, được lớn lên trong rừng rậm, mà không phải như bố mẹ chúng, cả đời chỉ ở trong lồng kính sao? ".
" Em chỉ là một nhân viên lau dọn bình thường, đâu phải nhà bảo tồn gì, sao mà làm được như anh nói cơ chứ. "
Thanh Lâm không giỏi từ chối.
Thêm một nhân viên là thêm một phần tiền lương trả ra, Quản lí phải cân đối tính toán kĩ càng.
Diệp Phong cổ vũ: " Có ý nghĩ này là được. Chúng ta không biết trước tương lai sẽ thế nào. "
Phần lớn họ cũng chỉ coi đây là một phần công việc mưu sinh, ban đầu cậu cũng là như thế.
Diệp Phong vẫy tay chào, xoay người rời đi.
" Rất nhiều trong số họ có thể chung sống tốt với các loài động vật, kể cả ăn thịt ".
Thảo Cầm Viên thu hút nhiều khách thì mới có tiền để nuôi dưỡng đám Hổ con tốt hơn.
" Thế nên nhiệm vụ của cậu là rất quan trọng, cần phải dọn dẹp xong sớm hơn, đồng thời mọi thời khắc đều chú ý sức khỏe của bầy Hổ Trắng.
" Đương nhiên vẫn có người xem động vật hoang dã như đồng bạn, nhưng chỉ là số ít. "
" Là thật chứ. Nhưng đó chỉ mà mong muốn xa vời của em thôi, em biết việc này là không thể nào xảy ra. "
" Nếu như con người có thể trả lại môi trường sống tự nhiên cho động vật hoang dã, nhưng việc săn bắt, đồng thời trồng lại rừng, dừng gây ô nhiễm mỗi trường. "
" Ban Giám Đốc quyết định mở cửa chuồng Hổ Trắng sớm hơn, cũng kéo dài thời gian cho du khách tham quan. "
" Đương nhiên rồi, sau này có dịp tôi sẽ quay lại tìm cậu trò chuyện tiếp. "
Là một người có phần hướng nội, Thanh Lâm không phải là người giỏi giao tiếp, ít khi bắt chuyện với người lạ.
Lúc này, Quản lí từ xa lên tiếng gọi Thanh Lâm trở lại.
Thanh Lâm hoài nghi chỉ vào mình lắc đầu: " Em sao? Không thể nào đâu. "
" Con người trở thành nhân vật chính trên thế giới này, coi động vật hoang dã như kho tàng thuộc sở hữu. "
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.