Dạng Thức Tâm Trí
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13. Nhân Gian Mộng Ảo
Đồng bọn thấy vậy hơi chút khựng lại, một đấm vậy mà có thể để người bay ra hai mét. Thắng này khỏe vậy?
"Vậy các ngươi cần bao lâu?" John nhíu mày hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn cầm gậy dò quét lại một lần nữa, lần này không hề có báo hiệu.
Ngô Đức Hoa cũng bị John là cho cả kinh toát mồ hôi. Gặp phải thú dữ.
Cơ thể hơi nghiêng, chuẩn xác tránh đi đòn t·ấn c·ông của đối thủ, hai tay liên tiếp vung quyền.
"Không có vấn đề" John đưa hai tay lên ngỏ ý hắn có thể kiểm tra.
John nhìn tên lùn nhún vai, tỏ ý hắn có thể tự nhiên tra xét. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta là John, ta muốn các ngươi giúp ta làm một việc, thù lao không là vấn đề".
Lúc trẻ hắn lăn lộn xã hội đen chém chém g·iết g·iết, sau này có chút vốn liếng, thành lập Đức Hoa Xã tẩy trắng, nhưng vẫn thường xuyên nhúng tay vào các khu vực màu xám.
" Không được Đại ca! Thằng này rất nguy hiểm " đàn em xung quanh có chút lo lắng đề phòng John.
Đám đàn em nghe vậy cười gằn đứng lên, một người ra lệnh, "Bắt lại hắn, lục soát người, sau nó trói lại ném ra ngoài".
"Dạ vâng".
Hắn cực nhanh tiến về phía trước, thoát đi t·ấn c·ông từ đằng sau.
Tuy vậy kinh nghiệm lâu năm vẫn để hắn cẩn thận hỏi, " Ngươi muốn chúng ta làm gì? "
Đi vào một đầu hành lang, nơi đây an tĩnh, hoàn toàn không nghe thấy một âm thanh bên ngoài.
Ông chủ tên Ngô Đức Hoa, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, từ một tên lưu manh vô danh trở thành ông trùm khét tiếng. Sự tích cuộc đời hắn có thể gọi truyền kỳ.
Một tên trong đó tiến lên, đánh giá John, "Làm phiền, chúng ta cần trước tiên kiểm tra người, mọi v·ũ k·hí đều phải để lại".
Thấy tình hình này, hai tâm phúc cũng chăm chú lên, một người rút từ bên trong áo ra một khẩu s·ú·n·g lục đen xì, chĩa về phía John.
Người bên ngoài cũng đã nhận ra động tĩnh ở trong, một đám người mang theo đao kiếm gậy gộc chuẩn bị xông vào.
Chương 13. Nhân Gian Mộng Ảo
"Được, tuy nhiên ngươi yêu cầu một ngày thật sự quá ngắn, chúng ta còn cần nhân sự vận hành kinh doanh, không thể phái ra tất cả".
"Mời ngài chờ một lát".
Mỗi quyền đều chính xác đập trúng ngực một tên đàn em.
"sPHkf54388" John báo ra một dãy số. (đọc tại Qidian-VP.com)
John trầm ngâm giây lát, hắn cần tranh thủ thời gian tìm kiếm, càng để muộn, khả năng mất dấu mục tiêu càng cao.
"Đây chính là Nhân Gian Mộng Ảo trong lời đồn sao? Quá đẹp"
"Tất cả sao? Ngươi biết ở Sài Thành có bao nhiêu nhà trong bán kính 2km sao? Rất nhiều, chúng ta sẽ phải huy động rất nhiều người mới có thể thu thập. 50.000 quá ít" Ngô Đức Hoa lắc đầu, " ít nhất phải 100.000 đô la".
"Cộc cộc" từng tiếng bước chân vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba người còn lại lập tức tập trung chú ý lên người John, tư thế đề phòng.
"Tin tức của ngươi còn rất linh thông. Chuyện này không phải ta quản, nhưng ta có thể giúp ngươi hỏi thăm" John cũng không lạ gì, tổ chức của hắn tại t·hế g·iới n·gầm khá có tiếng tăm.
Mà điều quan trọng nhất khiến nó bị rất nhiều người tim kiếm, chính là nó không hề có bất kỳ tác dụng phụ nào lên cơ thể người dùng.
" Được, nhưng ta chỉ cho các ngươi một ngày. Tối mai ta muốn tập hợp đầy đủ tất cả video giá·m s·át".
"Phịch phịch phịch phịch" đúng bốn quyền, bốn tên đàn em chịu chung số phận té lăn ra đất.
Chương 13. Nhân Gian Mộng Ảo
Động tác chuẩn xác, không một dư thừa. Hơn hai mươi người vậy mà không ai chịu nổi một đòn của hắn.
Bước chân hắn không hề dừng lại, tiếp tục bước đi đến cuối hành lang.
Hắn cũng không phải người tốt lành gì, tên nước ngoài này chỉ có một mình cũng dám tới đại bản doanh của hắn, đúng là miếng mồi béo bở tự dâng tới.
Hai tên đàn em xông lên, ý định bắt lại John.
"Xin hỏi ngài tìm ta có việc gì?" Ngô Đức Hoa hỏi.
"Oanh oanh" hai tên đàn em b·ị đ·ánh trúng ngực, bay ra ngoài hơn hai mét, không thể đứng dậy.
John trầm ngâm một lát, từ trong áo vest lấy ra một ống chất lỏng nhỏ chừng đốt ngón tay. "Ta hiện chỉ có chừng này, coi như đặt cọc. Xong việc sẽ đưa phần còn lại"
John chẳng thèm ngó đến, đứng im một chỗ, tùy ý dùng tay phải đấm ra hai quyền rất đơn giản, nắm đấm xé gió, lực lớn rợn người.
Năm nay hắn đã hơn năm mươi tuổi, thân hình không cao, bụng hơi chút mập, tay to mặt lớn.
"Người nước ngoài? Chào ngài John, xin mời báo mật khẩu".
Chừng ba giây sau, từ một loa nhỏ gắn bên trái tường, một âm thanh đã qua xử lý vang lên.
Hắn như nhặt được bảo bối, cầm lên ống dung dịch quan sát cẩn thận, ánh mắt mê say.
Hắn nhận ra huy hiệu này, không ngờ tổ chức này cũng tới Việt Quốc.
" Rất hào phóng " Ngô Đức Hoa không thiếu tiền, nhưng 50.000 đô la cũng không khỏi ít.
" Một tuần! Ngươi có thể để tiền và phương thức liên lạc lại, sau khi thu thập đủ chúng ta sẽ báo cho ngươi " Ngô Đức Hoa không thèm để ý, chỉ tay lên bàn nói.
Ban đêm, tại một hội sở giải trí xa hoa nhất Quận 1.
John nhìn bốn người, ba tên cao lớn, bắt thịt vạm vỡ, chỉ có người trước mặt dáng hơi lùn, có chừng một mét bảy, dường như là người cầm đầu.
Lực lượng của hắn mạnh mẽ như sư tử, mỗi quyền đấm trúng đều sẽ lập tức hạ gục một người.
…
Nhưng đắt đỏ không là vấn đề. Càng quý giá nó lại khiến càng nhiều người si mê.
Ngô Đức Hoa đang ngồi trên ghế salon, miệng hút xì gà, xung quanh còn có đàn em đứng hai bên.
Hắn lấy từ trong túi quần ra một cái huy hiệu, cầm lên trên tay, hướng về phía Ngô Đức Hoa nói, "Chắc hẳn ngươi sẽ nhận ra huy hiệu này ".
"Không có việc gì, lui ra ngoài. Ta và người anh em John có chuyện riêng cần bàn bạc".
Chờ chừng ba phút, cửa sắt kéo ra một bên, John không do dự tiến vào bên trong.
Hành lang thẳng dài, không có lối rẽ khác, cuối hàng lang là một cánh cửa sắt bị đóng kín.
John quay đầu nhìn về phía Ngô Đức Hoa, " Đây là đạo đãi khách của các ngươi sao? "
" Ta muốn các ngươi thu thập tất cả video giá·m s·át, trong khu vực bán kính hai km, quanh khu công trường tại địa chỉ này " John đưa ra địa chỉ tại công trường nơi thiên thạch rơi xuống.
Nếu hắn có được sự trợ giúp của bọn họ, sẽ là một cơ hội phát triển của Đức Hoa Xã
Bất kỳ ai đi vào đây đều không thể tránh khỏi giá·m s·át.
Tên lùn thấy vậy lấy tay sờ lên túi quần John, sau đó lấy ra một tấm huy hiệu, phía trên có khắc một đầu bạch tuộc.
Bên cạnh Ngô Đức hoa còn có hai tên tâm phúc, đều là cao thủ đánh nhau, nhưng chắc chắn không phải đối thủ của John.
Ngô Đức Hoa cắn răng, đây là một cơ hội cho hắn, chỉ cần có nguồn hàng mới này, hắn chắc chắn sẽ lũng đoạn toàn bộ Việt Quốc.
" Một ngày thì một ngày, song ta không cần tiền, ta muốn đổi một nhóm hàng mẫu nhanh nhất có thể ".
Trên sàn lát gạch trắng, trần nhà đèn chiếu sáng choang, ở góc hành lang còn có lắp đặt một cái camera.
Tất cả đám đàn em lao lên, hơn mươi người bao quanh John, cùng một đợt t·ấn c·ông.
Hắn dừng lại trước cánh cửa sắt, trên cánh cửa nhẵn nhụi, không có bất kỳ thứ gì.
Phía trong là một căn phòng nhỏ, có bốn người đang đứng chờ hắn.
" Ta nghe nói các ngươi mới nghiên cứu ra một loại thuốc có tên Nhân Gian Mộng Ảo. Thứ này ở nước ngoài đang rất được hoan nghênh. Ta muốn quyền kinh doanh loại thuốc này tại Việt Quốc"
" Một ngày? Không thể nào. Bán kính hai km phải có đến vài nghìn ngôi nhà, chúng ta không có nhiều người như vậy "
Đám đàn em dìu người b·ị t·hương lui ra, trong phòng chỉ còn lại John và Ngô Đức Hoa.
"An toàn, có thể đi vào" tên lùn trả lại John tấm huy hiệu, sau đó dẫn đường phía trước.
"Vậy thì tìm thêm người, ta không cần biết làm như thế nào, chỉ có thể hoàn thành trong một ngày". (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưu Đức Hoa cầm huy hiệu trên tay liền giật mình, biểu hiện lập tức thay đổi, quát lớn đám đàn em, "Tất cả lui ra".
Vật này hiện chỉ mới xuất hiện ở một số quốc gia phát triển, giá thành vô cùng đắt đó, cung không đủ cầu.
Chất lỏng trong ống có màu đỏ nhạt, từng sợi dung dịch xoay tròn chuyển động, dưới ánh đèn, phản xa ra ánh sáng lấp lánh.
Hai người đi vào thang máy, lên tầng thứ năm.
"Xin mời báo tên!"
John nhíu mày, hắn không có nhiều thời gian để lãng phí, "Vậy ta tìm người khác, chắc hẳn sẽ có người chịu làm việc này" John quay người định rời khỏi.
"John!".
Nơi này rộng rãi xa hoa, chính là đại bản doanh của Đức Hoa Xã.
Vô cùng thần kỳ. Có thể khiến người ta hưng phấn, đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp nhất, hiểu quả gấp nhiều lần m·a t·úy thông thường.
Người kia cầm một gậy dò kim loại, quét trên người hắn. Khi quét tới túi quần thì tiếng tít tít vang lên.
"Cùng nhau lên!" người cầm đầu hét lớn, không còn dám chủ quan.
Đám đàn em nghe vậy cười phá lên, "Ngươi có phải hay không nhầm lẫn, chỉ có người khác làm việc cho chúng ta, chúng ta chưa bao giờ phải làm việc cho ai cả".
John vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt hắn đảo quanh, thu hết động tác của mọi người vào trong mắt, "Quá chậm".
John lấy từ trong túi ra một tờ chi phiếu, kẹp trên ngón tay, " 50.000 đô la thù lao. Đối với các ngươi, việc này rất đơn giản hoàn thành ".
John nhín đám đàn em vây quanh mình, thở dài bất đắc dĩ, nếu là ở châu Âu cũng không phiền toái như vây, "Làm việc phải có quy củ, ta rất ghét những người phá hỏng quy củ".
Hai tên đàn em chặn lại đường của hắn, " Mày không nghe thấy đại ca tao nói sao? Có thể đi nhưng để tiền lại!"
" Người anh em phương Tây, ở địa bàn của chúng ta, mọi quy củ đều là do chúng ta quyết định" Ngô Đức Hoa dựa lưng vào ghế sofa, nhả ra một làn khói.
Thấy John được đưa đến, hắn cũng không đứng dậy, mà chỉ ngồi im quan sát.
John thậm chí không cần né tránh, mỗi động tác của hắn vừa là phòng thủ, vừa là t·ấn c·ông.
Chỉ qua vài giây, tất cả đều ngã xuống, khó mà đứng dậy nổi, tiếng kêu rên khắp nơi.
"Xin hỏi ngài muốn tìm ai?"
Hắn đã thấy nhiều người đánh nhau giỏi, một đánh hai, thậm chí là một đánh ba, nhưng chưa từng thấy ai có thể dễ dàng như vậy đánh gục cả chục người trong chưa tới mười giây.
John vẫn luôn trực tiếp, " Nói đi! "
Ngô Đức Hoa nóng lòng nói ra yêu cầu của mình.
John thật sự muốn xảy ra xung đột vào lúc này, hắn động lúc nãy đã nương tay, không có gây ra t·hương v·ong, "Chờ đã".
Tác giả: gakobitmiss
"Ta muốn gặp ông chủ của các ngươi".
John không ngừng lại, tả xung hữu đột. Động tác của hắn nhanh nhẹn như báo đốm, thoải mái tùy ý di chuyển giữa đám người.
Tiếng cười im bặt, bọn đàn em nhìn về phía Ngô Đức Hoa hỏi ý kiến,
Đức Hoa Xã kinh doanh ăn chơi, quán bar, hội sở, Karaoke,… chiếm hơn phân nửa địa điểm ăn chơi cao cấp tại Sài Thành.
Nghe nói nó chính là một loại c·hất k·ích t·hích kiểu mới do một tổ chức bí ẩn chế tạo ra.
Luôn luôn có rất nhiều người điên cuồng muốn có đồ vật mà tổ chức nghiên cứu ra.
Một người đàn ông mặc bộ vest đen, đeo nón bucket đen, xuyên qua đám người, đi đến lối đi dành cho nhân viên.
Lưu Đức Hoa nửa tin nửa ngờ, giơ tay lên ra hiệu tên tâm phúc cầm s·ú·n·g không có manh động. Một tên còn lại tiến về phía John cẩn thận cầm lấy huy hiệu, đưa cho hắn.
Lúc này, ánh mắt Ngô Đức Hoa nhìn về phía John đã thay đổi, có đề phòng xen lẫn kiêng kị, " Ta có thể giúp ngươi, nhưng có một điều kiện ".
Hắn cảm thấy tên nước ngoài này đúng là nhiều tiền rảnh rỗi, không đâu muốn nhiều như vậy video giá·m s·át để làm gì.
John liên hệ tổ chức, tìm đến thông tin của Ngô Đức Hoa, người này có thể trợ giúp hắn làm việc ở Việt Quốc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.