Dạng Thức Tâm Trí
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23. Mọc ra xúc tu trên đầu
Hắn nhìn xung quanh, có lẽ sẽ có thêm manh mối ở quanh khu vực này.
Điệu bộ của cô hùng hổ dọa người, giống như lúc nào cũng muốn ra tay đánh người, khác xa bề ngoài thon gầy xinh đẹp.
Nhưng kỳ quái nhất chính là, xúc tu này như không có thực thể, vừa nãy có thể xuyên qua thân thể cô gái trước mặt, mà cô hoàn toàn không hề hay biết gì.
Vì thế trước hết quấn nó lên cánh tay phải, thuận tiện hơn một chút hành động.
Đầu tiên là Tốc độ Suy nghĩ lại có đề cao. Siêu tốc Thần Kinh từ đối đa x 20 lần tăng thành x 100 lần.
Diệp Phong nhớ lại khi đó, có một người đàn ông tay to mặt lớn, đưa thứ này cho Hoàng Quân.
Tối hôm qua, cả Trịnh Tuyết và Hoàng Quân đều không thấy được nó.
" Xúc tu đâu rồi? Rõ ràng vừa nãy còn bắt lấy nó ". Đầu óc mê mang, Diệp Phong chưa biết chuyện gì vừa xảy ra.
John lập tức đưa nó cất vào hộp, hắn cần gửi về cho Michael xét nghiệm kết quả.
Lại đợi một chút nữa, sao lại là hai tay?
Diệp Phong mới để ý, cậu đang dùng xúc tu bên phải, xoa lên má mình, cảm giác có thể dễ dàng điều khiển nó như một cánh tay.
Con nhện kéo tơ trên góc nhà, tiếng nước nhỏ giọt trong bồn rửa chén. Hai con ruồi đang vo ve đuổi bắt trong thùng rác.
Hắn ban đầu cứ tưởng rằng, sinh vật ngoài hành tinh đã nhân cơ hội rời đi xa, xâm nhập vào dòng người.
John đi tới một con hẻm nhỏ, gần công trường nơi thiên thạch rơi.
Diệp Phong gãi đầu suy đoán, có lẽ chỉ có một mình cậu thấy được cái xúc tu này.
Tác giả: gakobitmiss
Lần đầu tiên cô gặp một tên biến thái, sờ ngực mình, còn dám đường hoàng giả vờ như không có chuyện gì vậy.
Cô không biết trong hộp đựng thứ gì, nhưng đúng thật là cô làm rơi nó ra.
…
Anh nhìn Diệp Phong cảm kích, người anh em này lại giúp anh một lần nữa. May mà bao che kịp thời.
" Anh Quân, em tìm anh nãy giờ, tại sao mấy tháng nay anh không đến gặp em? Em nhớ anh muốn c·hết ".
Hai má của cậu vẫn còn nóng rát, chứng tỏ hai cái tát lúc nãy là chân thật.
Diệp Phong không dám dẫn cô đi tìm Hoàng Quân, sợ cô đánh anh ta.
" Hứ, biết xin lỗi coi như ngươi biết điều ".
" Chẳng lẽ là ảo giác của mình? " Diệp Phong hoài nghi.
Hoàng Quân nhìn theo thấy nắp hộp gấm mở ra, liền đổ mồ hôi, " Lưu Đức Hoa c·hết bằm này hại ta rồi! ".
Cô vẫn còn nhớ lúc nãy, mình đá đồ vật rơi vào họng người ta, khiến hắn ngạt thở hôn mê. Mới có chuyện phát sinh ở sau.
Sau đó là một tát trời giáng tung ra vào mặt cậu, " A, đồ biến thái ".
Ánh mắt cậu nhìn Hoàng Quân cũng có chút thay đổi, đây cũng là một người đáng thương.
Cậu giật mình một cái, bắn hết cả hồn vía, xúc tu này vậy mà lại mọc ra từ trên đầu mình.
Cô nắm lấy cổ áo của Diệp Phong, nhìn vào mắt cậu đe dọa, " Ngươi chán sống rồi sao? Dám dở trò dê xồm với ta? Ngươi có biết ta là ai không? "
Vậy là cậu lại thêm ra một năng lực mới, Siêu Thính Giác.
Xúc tu này có hình dáng rất giống xúc tu của con Kỳ Nhông da trơn quái dị đã t·ấn c·ông cậu tối hôm trời dông.
Cậu vẫn ngồi trên sàn, tay phải chống đất, hai tay xoa xoa gò má nóng rát.
Bên kia đường dây, Ngô Đức Hoa nhận được điện thoại của John liền đáp ứng.
….
Diệp Phong thấy thế liền tiến lên giải thích/
Chiều nay còn có hoạt động cùng Alexandro Patro, đến trường đua Đại Việt tham quan.
Anh ta dường như không hề để ý chút nào ống chất lỏng kia.
Nó nằm chếch bên phải đầu, nhìn như từ góc phải tầm mắt thò ra.
Trịnh Tuyết tát hai cái rất đã tay, lúc này lửa giận cũng bớt lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
" Xin lỗi cô, lúc nãy tôi ngất xỉu, nằm mơ thấy có quái vật b·óp c·ổ mình, nên không tự chủ được nắm lấy xung quanh". Diệp Phong nhìn Trịnh Tuyết, rất chân thành mà nói xin lỗi.
Bên cạnh câu, cô nàng kia đang hung hăng nhìn chằm chằm vào mình.
…
Cậu rõ ràng có thể cảm giác được xúc cảm từ xúc tu truyền lại não bộ.
Gần như tất cả mọi thứ xung quanh cậu, đều đứng im trong trạng thái này.
Vòng tìm kiếm dần thu nhỏ đến quanh vị trí trung tâm, nơi thiên thạch rơi xuống.
Diệp Phong vô ý thức muốn đưa tay lên cản lại, nhưng tay phải vừa nãy bị cô nàng đá trúng, vẫn còn đau.
Diệp Phong rất muốn hỏi nó là thứ gì, nhưng lại không dám mở lời.
Hình ảnh hiện tại có chút kỳ quái, trên đầu một người nam nhân có một cái xúc tu trong suốt, xúc tu này còn giúp cậu gãi đầu.
" Ui da " Diệp Phong đau rát cả hai gò má.
Trên đường còn liên tục cám ơn Diệp Phong, vì giải nguy giúp mình.
Cô quan sát đánh giá Diệp Phong. " Ngươi là bảo tiêu của anh Hoàng Quân sao? Thân thủ còn không tệ. Anh Hoàng Quân đâu rồi? Tên này lại trốn ta đi chơi bời gái gú nữa đây mà ".
Xúc tu dài hơn một mét, có thể tùy ý điều khiển như một cánh tay của mình, thậm chí càng linh hoạt hơn. Không góc c·hết 360 độ chuyển động.
Trịnh Tuyết hoàn toàn không nhìn thấy trên đầu Diệp Phong có cái gì, chỉ cho là cậu đùa bỡn cô.
Diệp Phong nghe ngóng xung quanh, cậu phát hiện ra mình có thể rõ ràng nghe được rất nhiều âm thanh nhỏ bé.
Hoàng Quân âm thầm may mắn, nếu không phải anh sớm trở lại, bị Trịnh Tuyết bắt được anh ăn vụng bên ngoài, cha mẹ anh sẽ biết, kiểu gì cũng sẽ giễu cợt một phen.
Thay đổi thứ hai chính là thính giác tăng cường, cậu có thể dễ dàng nghe được âm thanh côn trùng bé nhỏ tạo ra từ khoảng cách 5-6m.
Vì thế có chút áy náy, bỏ tay ra khỏi cổ áo Diệp Phong, đứng dậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 23. Mọc ra xúc tu trên đầu
Sáng nya không cần đi làm, nhưng buổi chiều còn phải đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy có thể rõ ràng cảm nhận được cảm xúc trên xúc tu truyền đến, nhưng dùng nó gãi lại không đã ngứa chút nào, nó xác thực không có thực thể, giống như là hư ảo.
Bỗng Diệp Phong để ý thấy, ở góc phải tầm nhìn của mình, có một cái xúc tu màu đỏ nhạt, trong suốt đang ngọ nguậy trong không khí.
Hay là vừa nãy uống phải thứ chất lỏng bí ẩn trong ống, làm đầu óc của mình bị có vấn đề rồi. Mới xuất hiện ảo giác là mình mọc ra một cái xúc tu trên đầu.
Nếu có người biết đồ vật bên trong là c·hất k·ích t·hích, anh không biết phải làm sao rửa sạch nỗi oan này. Biết vậy lúc nãy từ chối không nhận là xong.
Qua vài ngày, rất nhiều manh mối đã biến mất, nhưng không thể nào một tí dấu vết nào cũng không có.
" Anh Quân, em thật không cố ý, lúc nãy không may làm rơi chiếc hộp, anh không giận em chứ? " Trịnh Tuyết một mặt tội nghiệp, hai mắt rưng rưng cầu khẩn.
Tối hôm qua vì đã muộn, Hoàng Quân liền lái xe đưa cậu về. (đọc tại Qidian-VP.com)
John cầm lên điện thoại bấm một dãy số.
Có kinh nghiệm lần biến hóa trước.
Diệp Phong bị quất cho tỉnh lại. Cậu mới vừa rồi còn nắm lấy cái xúc tu kia, bỗng trời đất biến đổi, lại quay trở lại hiện thực. chuyện gì.
" Ngươi còn dám nói? Ta đ·ánh c·hết ngươi, tên dê xồm này!" Trịnh Tuyết tức giận muốn xù lông lên.
Diệp Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, lừa dối qua.
" Chẳng lẽ hôm đó nó chưa kịp rời đi quá xa? " John hơi nghi ngờ khả năng này.
Anh sợ Trịnh Tuyết biết được trong hộp chứa c·hất k·ích t·hích, cô mà mách cha mình, đảm bảo anh sẽ bị dạy dỗ không thương tiếc.
Á à, dám sờ ngực bà rồi bảo xúc tu.
Cậu vô ý thức muốn đưa tay bắt lấy nó. Xúc tu như hiểu ý định, tự động tiến lại gần trước mặt cậu.
Nhưng ngạc nhiên là nó lại xuyên qua thân thể cô, giống như là hư ảo không có thực chất.
Xúc tu như đạt được chỉ lệnh, lập tức quơ về phía Trịnh Tuyết.
" Hình như nó mọc ra từ… " Diệp Phong nhìn kĩ lại.
Bỗng John nhìn thấy một khối đá đen xì ở góc bên thùng rác.
" Vậy đồ vật bên trong đâu? Chẳng lẽ... " Hoàng Quân khóc không ra nước mắt.
" Tên này giả vờ ngất, rồi muốn chiếm tiện nghi của ta? " cô nhìn vào hai tay Diệp Phong, nổi lên ý nghĩ.
Trạng thái tăng cường thính giác này cũng chỉ xảy ra khi cậu tập trung tinh thần.
Cậu có thể mơ hồ cảm thụ được cảm xúc từ những gì xúc tu chạm vào, hoặc xuyên qua.
Chính là cái xúc tu kéo dài ra từ bên phải đầu của cậu. Nó là hư ảo tồn tại, không ai khác ngoài cậu nhìn thấy, nó có thể xuyên qua mọi vật, kể cả thân thể của cậu.
Quái dị Kỳ Nhông không phải biến mất, rất có thể nó đang ở trong người mình.
Hắn đã đi qua vài nơi nghi ngờ có vết tích của sinh vật ngoài hành tinh, nhưng đều không tìm thấy manh mối nào.
Hắn ngửi thấy một cỗ mùi quen thuộc.
Chương 23. Mọc ra xúc tu trên đầu
Anh còn lời thề son sắt muốn đưa Lý Bích Y về dinh đây. Chưa làm được đã không nhịn được tái phạm.
Hoàng Quân nhận lấy áo khoác trong tay Trịnh Tuyết mặc vào.
Đúng rồi, còn quên một thay đổi dễ thấy nhất.
Hôm sau Diệp Phong ngủ đến gần trưa mới tỉnh lại.
Cậu cũng không biết nó là giống gì, tạm thời gọi như vậy đi.
Hôm qua về muộn, cậu lại quên đổ rác buổi tối.
Thứ này có liên quan đến con Kỳ Nhông mà cậu gặp trong mơ. Tại sao người kia lại có thứ chất lỏng này?
Hoàng Quân liên tục nháy mắt ra hiệu với Diệp Phong, nhờ cậu giấu giếm giúp mình.
Trịnh Tuyết cũng thờ phào nhẹ nhõm, không bị trách mắng.
Vừa lúc, Hoàng Quân mặt mày hớn hở từ xa bước đến. Sau một trận sảng khoái, tinh thần anh ta trở nên thoải mái phơi phới.
" Bốp! " một cái tát đau điếng đánh trúng má bên trái của Diệp Phong.
Diệp Phong liếc nhìn đồng hồ, mới hơn 40 phút, sao nãy bảo chờ 1 tiếng rưỡi cơ mà?
" Anh vừa mới đi gặp một khách hàng quan trọng, xong việc liền trở lại ".
Trịnh Tuyết nghe giọng nói của Hoàng Quân liền thay đổi thái độ hoàn toàn, giọng điệu nũng nịu nói.
Khả năng phân biệt âm thanh cũng tốt hơn. Chỉ cần tập trung phân biệt, cậu dễ dàng phân biệt ra các thanh âm khác nhau trong tiếng ồn ào.
" Được, ta sẽ mau chóng phái người điều tra ".
" Lúc nãy ống nước này bay ra khỏi hộp, vô tình đổ vào trong miệng tôi… " Diệp Phong đưa ống chất lỏng lên, bên trong rỗng tuếch không còn một giọt.
Tạm thời chưa biết công dụng của nó là gì. Cậu vẫn chưa quen lắm cảm giác có ba cánh tay một lúc.
Nhớ lại giấc mơ lúc ngất xỉu, Diệp Phong có một suy đoán.
Sau khi thức dậy, cái xúc tu kia vẫn tồn tại ở trên đầu Diệp Phong.
Cậu thề là cảm giác lúc đó cực kỳ chân thật, cái xúc tu mềm mềm, đàn hồi co dãn, không hề giống ảo giác.
" Thiếu gia Hoàng Quân, lúc nãy tôi và tiểu thu Trịnh Tuyết không cẩn thận làm rớt hộp đồ của ngài ra ngoài " Diệp Phong chỉ vào hộp gấm rơi trên đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì vậy mà không quá ảnh hưởng sinh hoạt bình thường.
Trịnh Tuyết đang muốn đỡ Diệp Phong dậy sơ cứu, bỗng thấy một bàn tay vươn ra, bóp trúng ngực cô.
Cậu cảm thấy chuyện này không đơn giản, trước tiên không nên gây ra chú ý.
"…là siro trị ho, vị hơi ngọt. Đây là thuốc của ngài đi, tôi cũng không nghĩ đến lại xảy ra việc này " Diệp Phong không chắc chắn lắm trả lời.
Lúc nãy như một con sư tử Hà Đông, thoắt cái biến thành hồ ly tinh nũng nịu.
" Cô không nhìn thấy cái xúc tu này sao? " Diệp Phong không dám xác định, chỉ vào xúc tu trên đầu mình, hỏi Trịnh Tuyết.
" Xúc tu cái đầu ngươi, tên biến thái c·hết bằm " Trịnh Tuyết nghe cậu nói thì càng tức điên.
" Trịnh Tuyết, sao em còn ở đây? " Hoàng Quân thây được hai người.
Diệp Phong lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác 1 giây kéo dài thành 100 giây.
Diệp Phong âm thùng rùng mình, nổi hết cả da gà. Cô nàng này biến hình thật sự quá nhanh.
" Đúng đúng, là siro trị ho tôi mới mua thôi, không có gì to tát cả, đổ rồi thì thôi, mai tôi lại mua ống khác " Hoàng Quân thờ phào nhẹ nhõm.
" Không còn sớm nữa, chúng ta cũng trở về thôi! ".
Đợi chút, sao lại hai gò má?
" Ta cần ngươi điều tra tất cả nhân khẩu quanh khu vực hẻm số 29 đường Nguyễn Trọng Tiền ".
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.