Dạng Thức Tâm Trí
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 03. Học trò Tiêu Tuấn
Mỗi lúc rảnh đều là chạy lên vườn xuống ruộng, mò cua bắt ốc, chơi bời chạy nhảy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chứng minh ít ra cậu bé có khả năng học hỏi và tính toán không tệ, cũng như có kiên trì luyện tập.
" Trời không còn sớm, cháu không làm phiền nữa. Ngày mai cháu sẽ quay trở lại bắt đầu dạy học luôn ".
Hai người ra khỏi phòng, Diệp Phong cũng tiện thể hỏi thăm thêm một số thông tin về Tiêu Tuấn.
Hầu hết cửa phòng trong nhà đều lấy màu gỗ nâu làm chủ đạo.
Theo Diệp Phong, chương trình học hiện hành dành cho học sinh thực sự quá dày đặc.
“ Hoàn thành trong nửa giờ, vậy có thể chơi nguyên một giờ ". Giọng nói của Diệp Phong tràn đầy dụ dỗ.
“Làm bài tập càng nhanh, thời gian chơi lại càng nhiều”
Cô Sáu dẫn theo Diệp Phong lên lầu, đến trước cửa một căn phòng.
Trên gương mặt tròn mập mạp lộ vẻ ước ao khao khát.
Không như hiện tại, chỉ muốn ở trong phòng của mình và chăm chú vào trò chơi.
" Nhưng mà nếu không làm xong bài tập, vậy chẳng phải là sẽ không được chơi sao? ". Tiêu Tuấn xị mặt xuống.
" Tiêu Tuấn! Cô Sáu đây, cô mời gia sư đến dạy kèm, cháu mau mở cửa ra nào!"
...
Có thể thấy cậu bé cũng tôn trọng người giúp việc của mình.
Nhưng nếu có thể làm xong bài tập để được chơi trò chơi nhiều hơn, thì cũng không tệ.
Cậu cũng đã từng ở độ tuổi của Tiêu Tuấn, nên có thể hiểu được chút ít suy nghĩ của đứa bé kia.
Đứa bé này còn rất tỉnh táo, dù trước mặt là một chuyện rất dụ hoặc, vẫn có thể nghĩ đến sâu hơn.
Hai người vào phòng ảnh hưởng đến sự tập trung của cậu bé, nhân vật trong trò chơi b·ị đ·ánh bại, màn hình biến thành màu xám.
Tuy vậy, Diệp Phong vẫn cho rằng, nhiều kỹ năng trẻ học được từ trò chơi hoàn toàn hữu ích trong thực tế.
Cậu bé hậm hực khoanh tay, xoay người lại, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không nói lời nào.
Tất nhiên là nhiều người nghĩ rằng chỉ cần dành nhiều thời gian chơi trò chơi, đương nhiên sẽ có thể chơi tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 03. Học trò Tiêu Tuấn
Hình thể của cậu bé hơi mập, trên người vẫn còn mặc một bộ đồng phục đi học chưa thay.
Nhớ lại thời đại của mình trước kia, học sinh chỉ cần đi học một buổi, còn được nghỉ cả ngày thứ Bảy và Chủ nhật.
Như khả năng tự học hỏi, khả năng tính toán, tìm kiếm giải pháp, phân tích tình huống, phản xạ tốt, ...
"Cốc cốc''. Cô Sáu gõ cửa.
Điểm khác biệt lớn nhất có lẽ chính là ở sự hấp dẫn.
Nghe Diệp Phong nói có thể chơi trò chơi, Tiêu Tuấn lên một chút tinh thần.
Cậu bé ngoái đầu lại, khuôn mặt nhăn nhó, giọng nói lại mang chút làm nũng với cô Sáu.
Tay phải liên tục nhấn chuột, tay trái đặt trên bàn phím thì liên tục gõ xuống.
" Đây là lần đầu tiên có người tin rằng mình có thể học tốt ". Tiêu Tuấn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đều cần phải có quá trình tìm hiểu, học hỏi và rèn luyện hằng ngày để trở nên giỏi hơn.
Gần như hầu hết thời gian trong tuần, chúng đều phải dành cho việc học tập, thực quá bận rộn.
Tác giả: gakobitmiss
Càng là bị phàn nàn, Tiêu Tuấn càng là chống đối lại, càng lười học.
Tiêu Tuấn cũng không muốn nghe cô Sáu phàn nàn mãi về việc học của mình.
Một học sinh kém thường sẽ phải đối mặt với rất nhiều loại áp lực từ bạn bè, nhà trường và cha mẹ.
Riêng căn phòng này lại sơn cửa màu xanh da trời, trên cửa còn có một số hình vẽ màu nguệch ngoạc.
Đây là một nhận định khá sai lầm.
Có vẻ từ lúc đi học về cậu bé đều ngồi chơi trò chơi trước máy tính.
Đây là lần đầu tiên có người nói với cậu bé, học tập tốt sẽ được chơi nhiều hơn.
Lấy đó làm gương muốn cậu bé noi theo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thực ra giữa trò chơi và việc học có rất nhiều điểm giống nhau.
Cậu bé thật sự rất chán ghét học bài, chỉ nằm hứng thú với trò chơi.
Lúc nãy Diệp Phong đã để ý nhìn qua màn hình máy tính, nhận ra trò chơi cậu bé đang chơi là Trò Chơi Vương Giả.
Giữa phòng đặt một chiếc giường lớn, chăn mền cũng là màu xanh da trời, in hình nhân vật hoạt hình đáng yêu.
Trước đây, khi cô Sáu yêu cầu cậu bé học bài mỗi tối, Tiêu Tuấn đều là nghĩ mọi biện pháp lười biếng cho qua hết giờ học.
Diệp Phong nhìn lên đồng hồ.
Chưa kể nếu thành tích các môn không tốt, một số đứa bé còn cần phải học phụ đạo.
Diệp Phong nghĩ rằng, mỗi đứa bé trước mười lăm tuổi, đều cần được dành nhiều thời gian hơn để vui chơi, hoạt động thể chất, và dành cho gia đình.
Tiêu Tuấn không nhịn được liên tưởng đến tương lai tốt đẹp.
Từ nhỏ, Tiêu Tuấn đã quen việc thầy cô và người thân phàn nàn về mình.
Nghe nhắc tới cha mình, Tiêu Tuấn lập tức ỉu xìu xuống.
Trước đây khi còn học đại học, Diệp Phong cũng từng chơi qua trò chơi này.
Để khi vào trận đấu đồi đầu với đối thủ, có thể chiếm được ưu thế và đánh bại đối phương.
Nhân vật Tiêu Tuấn vừa chơi có độ khó khá cao, mà cậu bé lại có thể sử dụng và đạt tỉ số rất tốt.
Trong phòng im lặng chốc lát, sau đó vang lên một giọng nói bướng bỉnh, " Cháu không cần gia sư! Cháu tự học được, bảo họ về đi ".
Tủ trên tường trưng bày rất nhiều mô hình đồ chơi lắp ghép đắt tiền, tầng dưới còn có một chiếc xe điều khiển to đùng.
Thấy bầu không khí trở nên xấu hổ, Diệp Phong lên tiếng điều hòa.
"Cô Sáu cứ yên tâm giao Tiêu Tuấn cho cháu, cậu bé rất thông minh, cháu tin rằng bé sẽ đạt thành tích tốt trong kỳ thi tới. "
Ra tới cổng, Diệp Phong chào tạm biệt cô Sáu, rời khỏi khu Biệt thự.
Chương trình học ở trường thường nhàm chán, thiếu sức cuốn hút.
Nếu có thể khiến đứa bé có hứng thú hơn, Diệp Phong tin rằng hắn sẽ dễ dàng hoàn thành yêu cầu.
Diệp Phong theo cô Sáu tiến vào căn phòng.
Mỗi khi điểm thấp, chẳng những không ai động viên, mà còn thường lấy cậu bé ra so sánh với những bạn học tốt hơn.
Điều khác biệt thứ hai cũng thường khiến phụ huynh và nhiều người đánh giá thấp việc chơi game của trẻ.
Trời đã tối, Diệp Phong tranh thủ bắt chuyến xe buýt trở lại phòng trọ.
Cô Sáu cảm kích nhìn Diệp Phong, "Cám ơn cháu, để cô đưa cháu ra cổng ".
“Cô Sáu này, cháu đã nói bao nhiêu lần rồi, cháu có thể tự mình làm bài tập mà.”
“ Nếu trò có thể làm hết bài tập trong một giờ, vậy nửa giờ còn lại có thể chơi tùy ý.“
Là các kiến thức và kỹ năng trẻ học được từ trò chơi thường là hư ảo, không có khả năng áp dụng vào thực tế giống như kiến thức ở trường.
Trong đầu Diệp Phong đã vạch ra một vài phương án khả thi, để giúp Tiêu Tuấn có thể nhanh hơn tiếp thu kiến thức và theo kịp với lớp học.
Tiêu Tuấn rất thân thiết với cô Sáu.
Một học sinh thường phải học buổi sáng và chiều ở trên lớp, từ thứ hai đến thứ bảy.
“ Đương nhiên là thật “. Diệp Phong lập tức cam đoan.
" Dạ không có gì, cháu không để trong lòng đâu ạ ". Diệp Phong mỉm cười gật đầu.
Chương 03. Học trò Tiêu Tuấn
Còn các trò chơi thường được xây dựng rất thú vị và hấp dẫn, dễ gợi hứng thú cho trẻ con hơn.
“ Vì vậy, chúng ta chỉ cần tranh thủ sớm làm xong bài tập hàng ngày, thì thời gian rảnh còn lại đều có thể chơi trò chơi. “
Tiêu Tuấn không nói gì nữa mà tiếp tục chơi trò chơi của mình.
“Cả tuần đi học, rồi còn phải học thêm. Cháu không muốn ở nhà còn bị dạy kèm đâu”.
Đứa bé này nếu có thể có thành tích học tập tốt hơn và có thêm nhiều bạn bè, sẽ có nhiều niềm vui hơn.
Cha mẹ thường xuyên vắng nhà, ít quan tâm đến mình, hầu hết thời gian đều là gắn bó với người giúp việc.
Đây là một trò chơi đồng đội trực tuyến yêu cầu phản xạ nhanh, khả năng tính toán và hiểu biết tốt về các nhận vật, cùng với sự phối hợp tốt với đồng đội, mới có thể chơi giỏi.
Cô Sáu hướng về trong phòng, nhẹ nhàng khuyên, "Để khách đứng ở bên ngoài chờ là không lễ phép chút nào, cô mở cửa vào nhé ".
Những lời chê bai và phàn nàn thường khiến đứa trẻ cảm thấy lạc lõng và buồn tủi.
Người chơi thường sẽ phải dành nhiều thời gian luyện tập từng nhân vật, học thuộc các kỹ năng và thuộc tính. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đương nhiên để có thể học tập từ trò chơi, sẽ cần sự hướng dẫn và định hướng đến từ người lớn.
Tiêu Tuấn học kém không phải vì hắn không thông minh.
Trong phòng đồ đạc đều lấy màu xanh da trời làm chủ.
Chỉ là từ năm cuối Đại học, phải chuẩn bị cho việc tốt nghiệp, đến sau tốt nghiệp lại phải tìm việc làm, khiến cậu không còn nhiều hứng thú chơi nữa.
Nhân vật bị đưa lên bảng đếm số khiến đứa bé cáu kỉnh.
Diệp Phong nhận thấy ánh mắt của Tiêu Tuấn đã có chút dao động, nhưng vẫn còn chưa đủ.
“ Nếu như người khác thầy không dám chắc chắn, nhưng thầy tin tưởng trò sẽ dễ dàng làm xong bài tập trong thời gian ngắn. " Diệp Phong cổ vũ.
Ngoài ra còn phải học thêm ngoại ngữ, năng khiếu, thể d·ụ·c, … vào thời gian rảnh.
Mong chờ mòn mỏi từng giây kết thúc, để được chơi trò chơi.
"Tiêu Tuấn, nếu lần thi này thành tích vẫn không tốt, giáo viên sẽ tìm đến phụ huynh. Tới lúc đó cha cháu sẽ rất không vui". Cô Sáu nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Một cậu bé đeo kính cận đang ngồi trên bàn học, nhìn chằm chú vào màn hình máy tính chơi trò chơi.
Cậu bé mới không muốn noi theo!
Rất nhiều trò chơi hiện nay, không phải cứ dành thời gian là có thể chơi tốt, còn cần có năng khiếu và rất nhiều sự tìm tòi, học hỏi.
“Chào Tiêu Tuấn, thầy là Diệp Phong.”
Biết rằng cậu bé đã không còn kháng cự như trước nữa, Diệp Phong nói với cô Sáu. (đọc tại Qidian-VP.com)
" Thật vậy chứ? ". Cậu bé nhìn Diệp Phong đầy hoài nghi.
Cô Sáu cười khổ nhìn Diệp Phong, " Cháu đừng trách, Tiêu Tuấn tuy có hơi bướng bỉnh nhưng là một đứa bé rất hiểu chuyện ".
Nếu không rất dễ khiến trẻ nghiện trò chơi mà bỏ bê học tập, ảnh hưởng sức khỏe.
Chỉ là cậu bé không có hứng thú với việc học, nên kiến thức từ nhà trường đều không được tiếp thu vào đầu.
“Thầy biết ở trên lớp em đã phải học rất nhiều. “
Nhưng đặt mình vào hoàn cảnh chung của xã hội, cậu thật sự không có khả năng thay đổi được gì.
Mà càng thú vị thì càng khiến trẻ dễ dàng tập trung và theo đuổi, thậm chí gây nghiện.
Lời động viên của Diệp Phong khiến Tiêu Tuấn cảm thấy khác lạ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.