Dạng Thức Tâm Trí
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39. Giấc mơ của Người ăn xin
Thấy hắn lấy nhiều đồ ăn như vậy, Diệp Phong rất sợ hắn không ăn hết, " Không ăn hết sẽ bị phạt tiền đó ".
" Không biết nãy giờ đã trôi qua bao lâu rồi ".
Đây là một cảm giác kỳ diệu khó tả, cả thế giới thoát đi lớp áo ngoài mông lung, trở nên rõ ràng mọi vật dụng trong nhà hàng cũng biến chi tiết và chân thật. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng điệu hơi chút sợ hãi nói, " Ta phá tan cửa nhà hàng như vậy, họ có còn cho ta vào ăn không? ".
Diệp Phong đã chọc giận người ăn xin. Hắn không còn thân thiện như trước.
" Ông trước đây đã từng ăn hàu nướng chưa? ".
" Ông đói như vậy sao? ".
Chương 39. Giấc mơ của người ăn xin
" Chưa, đây là lần đầu tôi ăn hàu nướng, vị rất ngon, nãy giờ tôi ăn hết cả chục con rồi " người ăn xin chỉ vào đống vỏ hàu trên bàn.
Cậu đứng dậy, cầm chặt lấy tay người ăn xin, sau đó dùng sức kéo ông ta ra khỏi bàn ăn.
" Không được, tôi vẫn chưa no đây, phải tranh thủ ăn nhiều trước khi đóng cửa. Không ngày mai đói sẽ không có đồ ăn nữa ".
Có vẻ như thời gian trong giấc mơ trôi qua nhanh hơn bên ngoài rất nhiều.
" Sau này nếu có nhiều giấc mơ hơn, có lẽ phải sắm một cái kệ sách " Diệp Phong thầm nghĩ.
Hoặc ít ra phải tìm ra cách làm hắn nguôi giận, nếu không hắn có thể sẽ t·ấn c·ông cậu.
" Đương nhiên, các cậu có ăn có mặc đầy đủ, thì không thể nào biết cảm giác mỗi ngày đều đói bụng là như thế nào. Không nói chuyện với cậu nữa, tôi phải tranh thủ lấy đồ ăn đây ". (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Phong chỉ cần quan sát liền rõ ràng cảm nhận được mùi vị món ăn mà cậu đã ăn lúc nãy. Đây không phải mùi vị mà cậu biết đến, mà là mùi vị trong cảm nhận của người ăn xin.
Lúc nãy bị người ăn xin đánh bay, nhưng cậu lại không cảm thấy đau gì cả. Có vẻ người ăn xin này chưa bao giờ đánh nhau với ai, nên trong tiềm thức đánh người đều không b·ị đ·au.
Hiện tại chỉ có thể tiếp tục quan sát cậu ta, bọn họ không thể tự tiện bắt giữ một người dân vô tội để thẩm vấn được.
Có thể sau này sẽ cần dùng đến, giống như việc xem thấy ký ức của John. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có vẻ do John lúc đó trọng thương hôn mê, những gì xảy ra trong đầu của hắn khác với người ăn xin.
Người ăn xin khổng lồ nhào tới, liên tục đấm đá vào Diệp Phong, nhưng động tác của hắn rất vụng về, chậm chạp.
Chúng ta chưa thể tìm được thông tin gì từ những thứ đồ này, hẳn đều là đồ đạc được ETLE chế tạo riêng ".
" Không ai có thể ngăn ta ăn! " người ăn xin khàn giọng hét lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xúc tu chỉ để mọi thứ trở nên chân thật hơn với Diệp Phong.
Hai cái xúc tu to lớn ngay lập tức vươn tới đỡ lấy Diệp Phong. Thân thể cậu treo trên không trung, nhìn người ăn xin lúc này đã biến thành một người khổng lồ cao tới hơn hai mét, toàn thân đỏ bừng, phá tan nhà hàng lao ra.
" Có điều tra được thông tin gì hữu ý từ đồ đạc của hắn sao? ".
Lúc nãy, giấc mơ bị sương mù bao phủ, mọi thứ còn có vẻ mông lung hư ảo. Khi xúc tu xâm nhập vào, rút đi sương mù, giấc mơ trở nên rõ ràng. Diệp Phong giống như từ người quan sát trở thành người tham dự.
Diệp Phong cũng bưng lấy một dĩa đồ ăn, mang đến bàn của người ăn xin, " Tôi có thể ngồi ăn chung không? ".
…
Con Kỳ Nhông phát ra ánh sáng hồng, quang mang hội tụ lại thành một quyển sách, bên trong chỉ có một trang giấy, chứa ký ức về giấc mơ vừa rồi của người ăn xin.
" Hãy bình tĩnh, tôi không hề cố ý, ông đừng nóng giận, chúng ta quay lại ăn tiếp đi ".
" Thật phiền toái, chỉ mong không phải chuyện xấu ".
Chương 39. Giấc mơ của Người ăn xin
Hẳn đây chính là cảm giác lúc này của người ăn xin.
Ăn hết cả một dĩa đồ ăn to, Diệp Phong cũng không hề cảm thấy no, còn muốn ăn thêm nữa.
" Tình hình của hắn như thế nào rồi? " Đại tá hỏi.
" Cậu cứ tự nhiên, ăn hai người cũng vui hơn ".
" Ta đã nói với ngươi ta không muốn mà, sao ngươi lại ngăn ta ăn uống chứ, cả đời ta chưa bao giờ được ăn ngon như vậy ".
Nếu ở trong giấc mơ, cậu làm chủ nhân của giấc mơ tức giận, hẳn là sẽ dẫn tới hậu quả xấu.
" Không, đừng mà, tôi không muốn đi, tôi còn muốn ăn ". Người ăn xin một mực kêu van bám lấy bàn ăn.
Hai người cùng ngồi ăn, trò chuyện một chút, chủ yếu là Diệp Phong hỏi người ăn xin về tên và cuộc sống ngày thường của hắn.
Nhìn người ăn xin trở lại bàn ăn, vui vẻ ăn uống như chưa có chuyện gì xảy ra, Diệp Phong đã có hiểu biết đại khái về giấc mơ này.
Xúc tu mang theo Diệp Phong dễ dàng né tránh.
Người ăn xin càng lúc càng nặng, tay hắn bắt đầu biến lớn, toàn bộ thân hình dần cất cao lên, khí lực cũng mạnh lên đáng sợ, đến mức Diệp Phong kéo không động được nữa.
Diệp Phong đi đến bên bộ bàn ghế đặt cạnh con Kỳ Nhông. Ngồi lên ghế, cậu nhắm mắt hồi tưởng lại giấc mơ vừa rồi.
Diệp Phong hoàn toàn không để ý đến, dù sao chỉ là giấc mơ.
" Đây hẳn là giấc mơ của ông ta, xúc tu lần này vậy mà có thể để mình tiến vào giấc mơ của người khác ".
Diệp Phong muốn thử nghiệm xem, nếu kéo người ăn xin ra khỏi nhà hàng, thì có ảnh hưởng gì tới giấc mơ của hắn không. Cậu muốn tìm hiểu rõ hơn về năng lực mới này.
" Tôi ngồi ăn cả ngày còn được, chừng này đã nhằm nhò gì, tôi ăn một lát là xong ".
Tác giả: gakobitmiss
Khuyên mấy lần, người ăn xin đều một mực lắc đầu không chịu đi. Diệp Phong quyết định tự mình xử lí.
Cậu mở mắt ra, người đàn ông ăn xin vẫn đang ngủ ngon, khuôn mặt mỉm cười hạnh phục, miệng thỉnh thoảng còn chọp chẹp như đang ăn món gì.
Chỉ là Diệp Phong không muốn nói cho ông biết.
" Đi thôi, tôi dắt ông vào ăn, không có việc gì đâu ". Xúc tu thả Diệp Phong xuống, cậu đi đến bên người đàn ông ăn xin, dắt ông ta trở lại bàn ăn.
Hiện tại manh mối duy nhất chính là Diệp Phong, người mà bị John quyết tâm truy bắt.
Pháp luật của Việt Quốc không cho phép có chuyện như vậy. Mỗi người dân đều có quyền tự do và bình đẳng.
Hắn vung một bàn tay bự tổ chảng, đập bay Diệp Phong. Diệp Phong như bị xe tải tông trúng, đập vỡ cửa nhà hàng bay ra ngoài.
Phí hết sức lực mới kéo người ăn xin tới gần cửa, Diệp Phong liền cảm thấy bất thường.
" Cậu ta hẳn biết chút gì đó " Đại tá Thanh tin vào trực giác của mình.
Đại Tá Thanh nhìn John nằm trên giường bệnh, trên mặt đeo ống thở, đầu quấn băng gạc trắng toát.
" Đương nhiên, ở đây chỉ có hai ta, chứ không lẽ tôi nói chuyện với ma".
Sau khi quan sát giấc mơ của người ăn xin kỹ càng, Diệp Phong liền trở lại lối đi cũ, quay trở về Không gian Tâm trí của mình.
" Sau khi phẫu thuật, tình hình đã ổn định, nhưng hắn vẫn lâm vào trạng thái hôn mê sâu. Không chắc khi nào mới có thể tỉnh lại " một đặc công bảo vệ ở bên báo cáo.
Diệp Phong đã hiểu ra, cảm giác của cậu về đồ ăn ở đây đều đến từ người ăn xin kia. Hắn chưa từng ăn hàu, nên chỉ có thể tưởng tượng ra nó giống thịt tôm.
Người ta nói, trước khi c·hết, con người sẽ nhìn thấy hình ảnh cả cuộc đời của mình, cả những điều đáng nhớ và tiếc nuối nhất.
Kệ sách có bốn tầng, hiện tại nhìn trống trơn, chỉ có lẻ loi hai quyển sách, nhưng tin chắc rằng sau này sẽ có càng nhiều.
Hai cái xúc tu cũng rút đi, sương mù xám lại một lẫn nữa bao phủ nhà hàng.
Nhưng giấc mơ lần này có điếm khác so với của John, khi lần đầu tiến vào khe hở, cậu đã nhìn thấy rất nhiều ký ức của cả cuộc đời John.
Diệp Phong thử cầm lên đĩa đồ ăn ngửi, lúc này vậy mà đã có mùi thơm.
Có người mơ thấy mình đã trải qua cả đời người, nhưng tỉnh lại mới chỉ qua một đêm.
Gắp hết hai đĩa đầy ắp, người ăn xin mới quay trở lại bàn ăn của mình.
Diệp Phong đặt tên cho cuốn sách này là " Bữa ăn của Người ăn xin " quyển sách đầu tiên là " Ký Ức của John ".
Diệp Phong nhìn vào đồng hồ điện thoại, mới vài phút đồng hồ trôi qua, vậy mà cậu cảm giác mình đã ở trong giấc mơ ít nhất vài tiếng.
Diệp Phong quay sang, thấy người đàn ông ăn xin đã cầm một cái đĩa trống, đến cạnh quầy buffet, hắn tham lam gắp một đống đồ ăn vào đĩa của mình.
Nghe Diệp Phong nói, người ăn xin khổng lồ mới thờ phào nhẹ nhõm, cơ thể ông ta cũng biến nhỏ lại, thần sắc trở nên rụt rè, nhìn vào nhà hàng vẫn không dám trở lại.
" Tôi ăn no rồi, ông có muốn ra ngoài đi dạo một chút cho tiêu đồ ăn không? " Diệp Phong thử thăm dò.
Con hàu nướng có vị không giống như cậu đã từng ăn, vẫn ăn ngon, nhưng không phải vị hàu, mà có chút giống thịt tôm.
Đây là giấc mơ của người khác, họ có thể trong tiềm thức ảnh hưởng đến cả thế giới này. Vì thế nếu không phải bất khả kháng, không nên chọc giận chủ nhân của giấc mơ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có thể tình cảnh của John chính là thế.
Diệp Phong cầm lên một miếng hàu nướng ăn, " Ủa, vị hơi lạ ".
Thế là cậu liền tưởng tượng ra một cái kệ sách, đặt ngay cạnh bộ bàn ghế, cầm hai quyển sách xếp lên kệ.
Giọng nói của người ăn xin trở nên hung dữ, khuôn mặt không lồ đỏ bừng tức giận.
" Ông nói chuyện với tôi sao? " Diệp Phong hỏi.
Thế giới này là giấc mơ của ông ta, mọi thứ ở đây đều hình thành từ tiềm thức của ông ấy.
" Mình nên đặt tên cho cuốn sách này để dễ dàng phân biệt ".
" Hắn không mang theo nhiều vật dụng trên người, ngoài một cái chìa khóa, một cái vali hẳn để đựnng v·ũ k·hí bắn châm và một hộp kim loại để chứa mấy ống Nhân Gian Mộng Ảo trong đó.
Diệp Phong nhắm mắt lại, rời lực chú ý khỏi Không Gian Tâm Trí, trở lại cơ thể mình.
…
Trong một phòng bệnh đặc biệt được canh giữ nghiêm ngặt.
Nghe tới ăn, người ăn xin khổng lồ mới dừng động tác, hắn quay lại nhìn cửa nhà hàng bị mình phá tan tành.
Đại tá Thanh thở dài, tuy đã bắt được đối tượng, nhưng bọn họ lại không thể biết mục đích của hắn đến Việt Quốc là gì.
" Đi thôi, ăn nhiều quá không tốt cho bao tử, chúng ta ra ngoài vận động một chút rồi quay lại ăn tiếp ".
Diệp Phong vội vàng an ủi, " Đương nhiên là được, chủ nhà hàng là một người rất tốt bụng, họ cho mọi người ăn uống miễn phí, nên sẽ không để ý một cánh của bị vỡ đâu. Ông cứ yên tâm ".
Bệnh viện Quân Y 115.
Diệp Phong cảm thấy thu thập giấc mơ và ký ức của người khác rất thú vị. Giống như tự mình được trải nghiệm nhân sinh muôn màu muôn vẻ của họ.
" Cậu đứng đó làm gì thế, sao không lấy thức ăn đi? Hôm nay nhà hàng mở cửa miễn phí, cố gắng ăn nhiều một chút " bỗng bên tai truyền đến giọng nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.