Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 71. Kỳ vọng hay Ước mơ?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71. Kỳ vọng hay Ước mơ?


Chương 71. Kỳ vọng hay Ước mơ?

Tác giả: gakobitmiss

Phòng huấn luyện.

Tất cả sinh viên quần chúng đã bị thầy giám thị quát rời đi.

Thành viên của hai Câu lạc bộ thì không có tâm trí nào tập luyện, chia làm hai phe ngồi cách xa nhau, xì xào bàn tán trận thi đấu vừa rồi.

Có mấy người võ sinh cao đẳng tụ tập một chỗ.

Ngọc Loan tràn đầy lo lắng hỏi.

" Thảo Nguyên, Hội trưởng sẽ không có việc gì chứ? ".

" Ngọc Loan, bạn cứ yên tâm. Mình đã gọi cho Thiên Ân, cô ấy rất nhanh sẽ tới bảo lãnh Hội trưởng trở lại ".

Thảo Nguyên không sao cả nói.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Hội trưởng Mạnh Trường bị gọi đến phòng Giám Hiệu, mỗi lần bạn gái Thiên Ân đều có thể thành công cứu người về.

Chỉ là gần đây đã ít đi rất nhiều, lần này coi như là khách quen chở về chốn xưa cũ.

Tuấn An ngoan ngoãn đứng một bên lắng nghe, lo lắng cho sư huynh nhà mình.

Hội phó Đài Quyền Đạo Đức Duy nghe đến có người đến cứu, lóe lên một tia hy vọng.

Nhịn không được hỏi thăm.

" Vậy còn Hội trưởng Trọng Tùng, anh ấy cũng sẽ không có việc gì đúng không? ".

Công Thành cùng Tùng Sơn cũng chờ mong nhìn Thảo Nguyên.

" Hứ, hắn ta là đầu têu gây ra việc này, làm sao có thể không có việc gì. Tốt nhất là hạ một bậc hạnh kiểm, cho lưu ban lại một năm ".

Thảo Nguyên tức giận uy h·iếp.

Nếu không phải bọn người Đài Quyền Đạo bày trò khiêu chiến, thì đâu có chuyện này xảy ra.

Đức Duy thầm khóc trong lòng, chỉ hận Hội trưởng nhà mình sao không kiếm một cô bạn gái giống nhà người ta.

Trong phòng Giám Hiệu.

Hiệu trưởng Đại học kinh tế Sài Thành, ông Nguyễn Phương Đông khuôn mặt nghiêm nghị, liếc nhìn ba người sinh viên trước mặt.

" Mạnh Trường, Trọng Tùng, hai cậu là Hội trưởng của hai Câu lạc bộ, vậy mà tự ý tụ tập bạn học, tổ chức đánh nhau. Có còn coi Nội quy nhà trường ra cái gì không hả? ".

Giọng nói Hiệu trưởng mang theo vẻ tức giận.

" Thưa Hiệu trưởng, bọn em không phải tổ chức đánh nhau. Đây là thi đấu giao lưu cọ xát, nâng cao năng lực của hai bên ".

Mạnh Trường mặt dày phủ nhận.

" Giao lưu cọ xát? Tụ tập hơn ngàn sinh viên mà không xin phép nhà trường, thậm chí còn ghi hình lại. Có biết nếu lan truyền ra, sẽ gây ảnh hưởng xấu thế nào đến hình tượng nhà trường không? ".

Hiệu Trưởng tức giận quát.

Hai vị Hội Trưởng không dám cãi lại, chỉ biết cúi đầu chịu trận.

Hiệu Trưởng nhìn về phía người còn lại, lộ vẻ nghi ngờ hỏi.

" Còn cậu, là sinh viên khoa nào, sao đi đánh nhau còn đeo mặt nạ? ".

Diệp Phong từ khi b·ị b·ắt đến đây đều im thin thít. Nghe nhắc tới mình thì xấu hổ gãi đầu, vội vàng lấy mặt nạ xuống.

" Dạ, chào Hiệu Trưởng, em là Diệp Phong, sinh viên khóa 38 ". Diệp Phong lễ phép chào hỏi.

Chuyện hôm nay càng lúc càng đi xa khỏi dự định.

Bốn năm Đại học chưa từng vi phạm nội quy lần nào.

Không ngờ dự tính về trường tham quan một chút, lại bị mời lên phòng Giám Hiệu.

" Khóa 38? Này không phải đã ra trường rồi sao? "

Sinh viên ra trường rồi thì không còn nằm trong sự quản lí của nhà trường nữa, nhưng Hiệu Trưởng Nguyễn Phương Đông vẫn quan tâm hỏi.

" Hiện đang làm công việc gì rồi? Sao hôm nay lại có mặt ở đây? ".

" Thưa thầy, em vừa mới trở thành nhân viên chính thức của Lam Thiên cách đây không lâu. Nay có chút việc cá nhân, tiện thể lâu rồi nên về thăm trường luôn ".

Mạnh Trường và Trọng Tùng đều tò mò nhìn Diệp Phong.

Mạnh Trường thì là hiếu kỳ không biết trường mình lúc nào ra một cao thủ như vậy, sao mấy năm đi học đều chưa nghe tới.

Còn Trọng Tùng thì là một mặt mờ mịt.

Đây là ai?

Đâu phải Cao Thủ mình mời tới!

Hai người nhìn nhau, đều muốn hỏi xem người này là ai.

Hiệu trưởng nghe đến làm việc ở Lam Thiên, khuôn mặt dãn ra một chút.

Đây chính là một trong những Tập đoàn lớn cả nước, sinh viên có thể vào làm tại Lam Thiên, cũng là một thành tích đáng tự hào của nhà trường.

" Lam Thiên rất tốt. Cậu có biết Thư ký Quang Nhật không? Cậu ấy cũng là cựu sinh viên của trường chúng ta ".

" Dạ, em có gặp Tổng Thư Ký Quang Nhật vài lần. Anh ấy cũng là sinh viên trường mình? ".

Này đúng thật là Diệp Phong mới biết đến.

Hèn gì lần đầu gặp lúc phỏng vấn, thái độ của Thư ký Quang Nhật với mình rất tốt.

Nghe tới Diệp Phong gọi " Tổng thư ký " Hiệu trưởng biết rằng cậu nói thật.

Ông chỉ nhắc tới " thư ký " nếu không làm việc ở Lam Thiên, sẽ không biết Quang Nhật là Tổng thư ký.

Vì thế Hiệu Trưởng mỉm cười, thái độ thân cận hơn trước đó.

" Đúng vậy, Quang Nhật từng là học sinh của thầy, mỗi năm cậu ấy đều ghé về thăm trường một lần ".

Giọng nói của Hiệu Trưởng đầy tự hào.

Quang Nhật là người học trò đắc ý của ông, cả tính cách và học thức đều rất hợp ý của mình.

Nhìn về phía Mạnh Trường, Hiệu Trưởng âm thầm thở dài.

" Không hiểu sao con gái không thích Quang Nhật, lại một mực yêu thích tên nhóc tay chân phát triển này ".

Hiệu trưởng trò chuyện với Diệp Phong, quan tâm hỏi han tình hình gần đây của Thư ký Quang Nhật.

Bầu không ý trong phòng cũng trở nên dịu bớt.

Hai vị Hội Trưởng ngồi bên cũng âm thâm thở ra một hơi. May mà có vị học trưởng này tại, nếu không nay chắc chắn bị mắng to.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một cô gái hớt hải đẩy cửa phòng đi vào.

Nhìn thấy không khí hài hòa trong phòng thì hơi kinh ngạc.

Thấy người đến, Hiệu Trưởng nhíu mày nói.

" Vào phòng sao không gõ cửa, không chào hỏi? Không còn biết lễ phép sao? ".

Thiên Ân tinh nghịch lè lưỡi một cái, giọng điệu làm nũng, đến bên kéo lấy tay Hiệu trưởng,

" Ba, con gái nhớ ngài nên tới thăm, đến giờ tan làm rồi, lát nữa chúng ta cùng nhau về nhà ăn cơm nhé ".

Cô vụng trộm nhìn Mạnh Trường, nháy nháy mắt.

" Nhớ ta? Hay là nhớ bạn trai con? Con gái càng lớn càng không quản nổi " Hiệu Trưởng thầm cảm thán.

Ông biết rằng con gái chỉ là tìm cớ, thực ra đến giải cứu tên nhóc Mạnh Trường.

Mỗi lần cậu ta gây chuyện, con gái đều là người đầu tiên chạy đến kêu oan giúp.

Nếu không, với tính cách của Hiệu Trưởng, Mạnh Trường không biết đã phải nhận bao nhiêu h·ình p·hạt.

" Mạnh Trường và Trọng Tùng, hai cậu đã vào năm cuối rồi, phải biết hoạch định nhiều hơn cho tương lai. Dành nhiều thời gian đi thực tập học hỏi, đừng có mải mê võ vẽ nữa ".

Hiệu Trưởng nghiêm khắc răn dạy.

" Dạ thưa thầy, bọn em nhớ rồi ạ ".

Hai người cun cút nghe dạy bảo.

Tiếp đó nhìn Diệp Phong mỉm cười.

" Diệp Phong, đã đi làm rồi, có thời gian rảnh thì cố gắng học hỏi, trau đồi thêm kiến thức. Lần sau tránh xa những rắc rối như thế này. Với thường xuyên nhớ về thăm trường".

" Dạ vâng, thưa Hiệu Trưởng ". Diệp Phong ngoan ngoãn đáp ứng.

" Vậy thì tốt, ta còn bận chút việc mấy đứa đi đi. Cả con nữa, tối nhớ về nhà ăn cơm ".

Hiệu Trưởng đã quen thuộc với tình huống này, vì thế cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ là khuyên mấy người trẻ tuổi vài câu.

Đều đã là người trưởng thành, nói nhiều đôi khi lại phản tác dụng.

Thiên Ân liên tục gật đầu đáp ứng, cùng mấy người rời đi.

Ra khỏi phòng Giám Hiệu.

Bốn người nhẽ nhàng thở ra, kiếp nạn đã qua, rất may là hữu kinh vô hiểm.

" Thiên Ân, cám ơn em ". Mạnh Trường cầm lấy tay bạn gái.

" Hừ, không phải anh đã hứa với em sẽ không đánh nhau nữa sao? Còn để cho ba em bắt được ".

Thiên Ân giận dỗi rút nhưng vân có rút tay lại.

" Đều là ngoài ý muốn, ban đầu anh cũng không dự tính tham gia, chỉ là quan sát một hồi, lại ngứa nghề không nhịn được ".

Khác với bộ dáng ngoan ngoãn trước mặt ba mình, đối mặt Trọng Tùng, Thiên Ân cực kỳ mạnh mẽ quát.

" Đều là tại Đài Quyền Đạo các người, đang yên đang lành bày trò khiêu chiến cái gì? Không muốn mở Câu lạc bộ nữa đúng không? Để tôi rút luôn giấy phép hoạt động của anh nhé ".

" Bí thư Thiên Ân, bọn anh cũng là bất đắc dĩ mới làm vậy. Mấy nay trời mưa nhiều, Câu lạc bộ bọn anh lại phải tập luyện ngoài trời, rất nhiều thành viên đều kêu than ".

Trọng Tùng không dám phản bác, chỉ có thể kể khổ.

Thiên Ân không chỉ là con gái Hiệu Trưởng, mà còn là Bí thư Đoàn Trường, thỏa thỏa nữ cường nhân gia thể bất phàm, quyền cao chức trọng.

Mạnh Trường vội vàng khuyên can.

" Thiên Ân, em đừng tức giận, chuyện này cũng có lỗi của anh. Trọng Tùng, tôi thấy không bằng chia phòng Huấn luyện ra cho hai Câu lạc bộ thay phiên tập luyện, dù sao Việt Võ Đạo cũng không dùng hết thời gian ".

" Nếu được thì quá tốt ".

Trọng Tùng không nghĩ tới Mạnh Trường lại hào phóng như vậy.

" Đương nhiên là được, đều là Câu lạc bộ Võ thuật, cường thân, kiện thể, giúp đỡ lẫn nhau là việc đương nhiên. Lát nữa hai chúng ta bàn bạc việc phân chia thời gian cho hợp lí, cũng có thể để hai bên thường xuyên giao lưu, xúc tiến võ học ".

" Haha, nếu sớm biết thế, việc gì phải khiêu chiến đánh nhau làm gì ".

Hai người đều là mê luyện võ, trước đây có chút xung đột, vì thế mà ít có cơ hội trao đổi.

Nay coi như không đánh thì không quen, chỉ hận không thể lập tức tìm góc khuất, thủ thỉ tâm sự chí hướng.

Thiên Ân thấy vậy liền giận quát.

" Em còn chưa nói đến anh đó, bảo anh tranh thủ xin phép ở lại trường làm trợ giảng, sao không thấy đi? Có biết em năn nỉ ba bao lâu mới cho anh vị trí này không? ".

Mạnh Trường ngoan ngoãn đứng, giống như học sinh bị giáo viên trách phạt.

" Em cũng biết anh không thích dạy học mà, thật sự không làm trợ giảng nổi đâu ".

" Chứ anh tính sau này làm gì? Phải có công việc chính thức, đâu thể cứ mãi chăm chú tập võ như vậy được ".

" Anh cũng muốn, nhưng thực sự là chưa tìm được công việc nào mình ưa thích cả ".

Mạnh Trường biết bạn gái vì công việc của mình mà lo lắng rất nhiều.

Dù sao ba cô ấy cũng là Hiệu Trưởng trường Đại học danh tiếng nhất nhì Việt Quốc.

Nếu bạn trai cô chỉ ham mê tập võ, không có chút thành công sự nghiệp, sau này ra trường, sợ không đồng ý hai người tiến thêm.

Cũng mình điều này mà Mạnh Trường ưu sầu rất lâu.

Lúc còn đi học, có thể vô tư yêu đương, chưa quan tâm đến chuyện sự nghiệp.

Nhưng một khi ra xã hội, vậy thì việc môn đăng hộ đối sẽ là một áp lực đối với các cặp đôi yêu nhau.

Sau này Thiên An chắc chắn sẽ tiếp xúc rất nhiều với các loại tầng lớp tinh anh trong xã hội.

Mạnh Trường lo rằng sẽ không tránh khỏi việc mình bị lấy ra so sánh với người khác.

Người con gái nào không muốn bạn trai mình ưu tú hơn người cơ chứ?

Trốn tránh cũng không phải giải pháp, đến lúc sẽ phải làm ra lựa chọn.

Công việc sau này như thế nào? Theo Kỳ vọng của người khác hay là theo sở thích của cá nhân?


Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71. Kỳ vọng hay Ước mơ?