Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 81. Sư nương không bao giờ rời đi.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 81. Sư nương không bao giờ rời đi.


Tác giả: gakobitmiss.

Mỹ Quốc.

Trạm tàu địa ngầm Fork Hill.

Một bọn người áo đen đang tỏa ra tìm kiếm, trên tai chúng có đeo tai nghe để liên hệ với nhau.

" Các mật vụ chú ý, phát hiện mục tiêu ở ga tàu số 5, lập tức tiến hành bao vây ".

" Cuối cùng cũng bắt được tên tiến sĩ ".

" Ở Mỹ Quốc, không ai có thể trốn khỏi giá·m s·át của chúng ta ".

" Tên tiến sĩ có thể trốn đến đây đã là không tệ ".

Bọn người áo đen nhanh chóng trao đổi, vừa tiến về nhà ga số 5.

Dù mục tiêu của bọn hắn đã cải trang cách ăn mặc, nhưng việc này là hoàn toàn vô dụng.

Với hệ thống camera giá·m s·át trải rộng khắp khu nhà ga, ETLE có thể dễ dàng lấy được quyền kiếm soát các giá·m s·át này, tìm tới mục tiêu.

Lúc này ở khu nhà ga số 5.

Một người đàn ông đội nón xám, kéo thấp, che kín nửa khuôn mặt, lưng đeo ba lô, đang vội vàng đi ra cổng soát vé, chuẩn bị lên tàu rời đi.

Thỉnh thoảng ánh mắt hắn lại bí mật quan sát xung quanh, như đề phòng chuyện gì xảy ra.

Đoàn tàu vừa cập bến, dòng người đông đúc bắt đầu cất bước tiến vào.

Người đàn ông đeo nón thở phào một hơi, chỉ cần lẩn vào đám người lên tàu, nhiệm vụ của hắn sẽ hoàn thành.

Bỗng nhiên, từ hai bên đi ra hai người mặc áo đen cao lớn, bất ngờ kẹp sát người hắn.

" Tiến sĩ Châu, theo chúng tôi về trở về trụ sở đi thôi, đừng để bọn tôi phải áp dụng phương thức b·ạo l·ực ".

Một họng s·ú·n·g đen ngòm, bí mật dí sát vào hông của người đeo nón.

Mồ hôi lạnh toát ra từ trán của hắn.

" Tôi… tôi không biết các người nói gì… tôi không phải là Tiến sĩ Châu gì cả. Các người có phải hay không nhận lầm người ".

Người đeo nón sợ hãi, ấp úng giải thích.

" Hả? Giọng nói này? ".

Hai người áo đen kinh ngạc phát hiện điều bất thường.

Tên bên phải vội vàng kéo chiếc nón che mặt người đàn ông b·ị b·ắt ra.

" Đây không phải Tiến sĩ Châu, c·hết tiệt, chúng ta bị lừa rồi ".

Ở một bên nhà ga khác, một chuyến tàu vừa đón đủ hành khách, bắt đầu rời bến.

Tiến sĩ Châu thay đổi trang phục, đầu đội một chiếc nón len, chăm chú nhìn vào bảng hành trình.

Trạm cuối của chuyến tàu chính là sân bay Mamini.

Trên tay ông cầm một chiếc điện thoại có tạo hình kì lạ, trên màn hành chia thành rất nhiều khung hình, hiển thị toàn bộ camera giá·m s·át của Khu tàu địa ngầm.

Tất cả hình ảnh giá·m s·át đã bị ông khống chế, những gì ETLE theo dõi được chỉ là mồi nhử để đánh lạc hướng.

Với thứ công nghệ ông đang nắm trong tay, càng là nơi nhiều thiết bị máy móc kết nối mạng, ông lại càng an toàn.

Cộng thêm với sự giúp đỡ mà Henry giới thiệu, Tiến sĩ Châu tin rằng khả năng mình lẩn trốn thành công là rất cao.

" Chỉ mong có thể an toàn trở về Việt Quốc ".


Chiều Chủ Nhật hôm sau, Diệp Phong lại đến Tổ đình Việt Võ Đạo luyện võ.

Tối hôm qua, Mạnh Trường đã kể lại cho Võ sư Thanh về việc Diệp Phong học hết các bài võ cơ bản chỉ trong một buổi.

Vì vậy, hôm nay Võ sư Thanh tự mình đến quan sát.

Ông muốn biết xem Diệp Phong có thật sự là một thiên tài võ học hay không.

Nếu là thật, Võ sư Thanh không ngại rút nhắn thời gian thử thách đối với Diệp Phong xuống.

Mỗi một vị thiên tài luyện võ xuất hiện, đều là một báu vật quý giá đối với môn phái.

Nhưng Diệp Phong đã tìm được phương pháp học Việt Võ Đạo Chân Truyền, nên hiện tại lại không vội vã nhập Nội Môn như trước nữa.

Vì vậy lần này đến, cậu trở nên biết điều hơn rất nhiều, không còn muốn thể hiện tài năng ra nữa.

Cả buổi tập, Diệp Phong đều quy củ tập luyện theo hướng dẫn, không hề có biểu hiện vượt trội nào.

Điều này làm Mạnh Trường rất bối rối.

" Anh Diệp Phong, đây chính là cơ hội để thể hiện trước Sư phụ, chỉ cần cho ông ấy thấy thiên phú của anh, việc nhập Nội Môn sẽ thuận lơi hơn rất nhiều ".

" Anh cảm thấy kĩ thuật cơ bản của mình còn rất kém, trước đó em nói rất đúng, học võ cần đánh vững căn cơ, học từ cơ bản đi lên

Vì vậy anh muốn dành nhiều thời gian để luyện tập cơ bản trước, chuyện nhập Nội Môn để từ từ cũng được ".

Diệp Phong hoàn toàn không để ý, thờ ơ lắc đầu.

Cái quỷ gì!

Hôm qua là ai một mình đánh hết mấy trăm động tác vậy?

Nhìn ánh mắt hoài nghi của Sư phụ, Mạnh Trường rất muốn cầm cổ Diệp Phong hỏi tại sao.

Nếu biết hôm nay Diệp Phong biểu hiện bình thường như vậy, Mạnh Trường đã không để Sư phụ đến xem rồi.

Quá là mất mặt.

Mãi đến kết thúc buổi tập, Võ sư Thanh đều không thấy được điều mình chờ mong.

Động tác của Diệp Phong tuy rằng rất tiêu chuẩn, nhưng cũng chỉ đến vậy, hoàn toàn không thấy điểm thiên tài nào.

Nếu không phải cả Mạnh Trường và Tuấn An đều xác nhận việc đã từng thi đấu với Diệp Phong ở trường đại học, ông còn phải hoài nghi liệu Diệp Phong có thực sự từng làm được như vậy hay không.

Vì vậy mà khi Diệp Phong nói muốn cùng Mạnh Trường tiếp tục đi chăm sóc cho Chưởng môn, nét mặt của Mạnh Trường vẫn không được tốt lắm.

Diệp Phong chỉ đành hứa sẽ mời Mạnh Trường đi massage thư giãn cao cấp, mới khiến Mạnh Trường nguôi ngoai bớt.

Đến phòng điều dưỡng của Chưởng môn Tập.

Quen tay hay việc, Diệp Phong phụ giúp Mạnh Trường dọn dẹp gian phòng, tưới nước chậu cảnh, để tiết kiệm thời gian, có nhiều thời gian xoa bóp cơ bắp cho Chưởng môn.

Tiện thể lần nữa tiến vào giấc mơ của Chưởng môn Tập.

Sau lối đi thứ nhất, không gian vẫn là trống rỗng.

Diệp Phong quen thuộc dùng xúc tu bao bọc bản thân, tiến vào lối đi thứ hai.

Không biết hôm nay giấc mơ sẽ là gì nhỉ, nếu có thể trực tiếp học hết phần còn lại của Luyện Tâm Kinh thì tốt.

Giấc mơ vẫn bị một làn sương mù khá dày đặc bao phủ, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một tòa kiến trúc ở trong đó.

Ủa, sao nhìn có chút quen thuộc.

Đây chẳng phải vẫn là tòa nhà Tổ đình sao?

Chẳng lẽ giấc mơ lần này vẫn có bối cảnh ở đây, điều này cũng không phải là không thể.

Giấc mơ bình thường dù là đứng quan sát, Diệp Phong vẫn có thể thấy rõ được quanh cảnh diễn ra.

Nhưng giấc mơ của Chưởng môn khá khác biệt, không chỉ ở nơi sâu hơn trong sương mù, nơi này cũng bị làn sương khá dày đặc bao phủ.

" Có lẽ vì Chưởng môn đang hôn mê nên mới có tình huống như vậy ".

Diệp Phong thầm suy đoán.

Diệp Phong biết được mọi người trong môn phái đều đang lo lắng cho tình trạng của Chưởng môn.

Mình đã đến đây học lén Việt Võ Đạo Chân Truyền, nếu có cơ hội Diệp Phong rất muốn giúp Chưởng môn sư phụ tỉnh lại.

Dù rằng mối quan hệ thầy trò này chỉ tồn tại trong giấc mơ hư ảo.

Không biết nội dung giấc mơ lần này là gì, Diệp Phong cẩn thận đến võ đường.

Vẫn khung cảnh quen thuộc ấy, Chưởng môn Tập trong võ đường chỉ dạy các đệ tử.

Bỗng bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc.

" Diệp Phong sư đệ, sao cậu lại ở đây? Cả tháng trời không gặp, còn tưởng cậu nghỉ học rồi chứ ".

Võ sư Thanh hôm nay lại đi muộn, vội vàng thắt đai tập võ, chạy đến.

" Cả tháng? ".

Diệp Phong ngạc nhiên hỏi.

" Sư huynh còn nhớ tôi sao? "

" Cậu hỏi kiểu gì vậy, đương nhiên là nhớ rồi, chúng ta là đồng môn mà. Sư phụ mấy nay đều hỏi về cậu đó. Nếu có khó khăn gì cứ nói ra, chúng ta sẽ cùng giúp sức ".

" Thật xin lỗi, tại gia đình có việc bận không thể sắp xếp ra thời gian ".

" Không có chuyện gì là tốt, đi thôi, cùng vào luyện võ ".

Diệp Phong lòng mang đầy nghi hoặc đi vào võ đường.

Thấy Diệp Phong đến, Chưởng môn Tập ân cần quan tâm hỏi thăm.

Biết được Diệp Phong vẫn ổn, mới an tâm tiếp tục dạy võ.

Đứng trong võ đường, Diệp Phong có một cảm giác rất kỳ lạ.

Dường như mọi sự việc đang lặp lại diễn ra giống y như lần trước cậu đến.

Chỉ là không biết nguyên nhân gì, mọi người vẫn nhớ đến Diệp Phong đã từng đến đây học võ.

Theo lý thuyết, một giấc mơ bình thường sẽ không tiến hành quá lâu, trung bình chỉ kéo dài 70-80 phút ở hiện thực.

Kết thúc một chu kỳ giấc ngủ, một giấc mơ sẽ kết thúc và một giấc mơ mới sẽ sinh ra.

Thời gian trong giấc mơ trôi qua nhanh hơn, quy đổi ra cũng thường sẽ không vượt quá một ngày trời.

Thực tế thì Diệp Phong mới chỉ rời đi một ngày ở hiện thực.

Nhưng Võ sư Thanh lại nói Diệp Phong đã rời đi cả tháng trời, trong lúc này, mọi người vẫn thường xuyên nhắc đến cậu.

Chẳng lẽ, giấc mơ này vẫn kéo dài từ lúc Diệp Phong rời đi tới lúc trở lại?

Nhìn thấy mọi việc lặp lại giống hệt lần trước mình đến, Diệp Phong có một suy đoán còn hoang đường hơn.

Giấc mơ này có lẽ không chỉ kéo dài nguyên một ngày ở hiện thực, mà có thể đã diễn ra còn lâu hơn thế.

Một ngày ở hiện thực bằng một tháng ở trong mơ, mà Chưởng môn Tập đã hôn mê rất nhiều tháng.

Suy đoán này khiến Diệp Phong cảm thấy rất hoang đường.

Sau giờ tập, Diệp Phong cùng các để tự Nội Môn đến phòng luyện công riêng, tiếp tục học Việt Võ Đạo Chân Truyền.

Nhìn ánh mắt hiền từ của Chưởng môn sư phụ, vui vẻ dạy dỗ các để tử, rất nhiều suy nghĩ nổi lên trong lòng Diệp Phong.

" Diệp Phong, con có tâm sự gì sao? ".

Chưởng môn Tập quan tâm hỏi đệ tử.

" Dạ không có gì đâu ạ, chỉ là một trưởng bối trong nhà bị bệnh, nằm hôn mê trên giường, nên con có chút lo lắng ".

Diệp Phong không nhịn được thử thăm dò.

" Biết lo lắng là tốt, nhưng đừng để nỗi lo ảnh hưởng đến tâm trí của bản thân, như vật không chỉ không giúp ích gì mà còn có thể gây hại cho sức khỏe.

Tập luyện Quan Tưởng Pháp sẽ giúp con vượt qua lo lắng, và trở nên mạnh mẽ hơn ".

Chưởng môn Tập quan tâm khuyên nhủ.

Ông không hề có phản ứng khác thường nào khi Diệp Phong nhắc đến hai từ " hôn mê".

" Dạ, con biết rồi ạ. Sư phụ, ngày thường thầy đều dạy học giống như hôm nay vậy sao? ".

Diệp Phong tiếp tục tò mò hỏi.

" Đúng vậy, mỗi ngày ở võ đường dạy võ, gặp gỡ các đệ tử chính là việc khiến thầy vui vẻ nhất.

Các trò giống như gia đình của thầy vậy ".

" Nếu như một ngày bọn con học võ xong, rời đi võ đường thì sao ạ? ".

" Nơi đây luôn là nhà của các con, dù các con có đi đến đâu, thầy và sư nương luôn chào đón các con trở về ".

Chưởng môn Tập hòa ái đáp.

" Vậy, nếu một ngày, sư nương cũng rời đi thì sao ạ? ".

Ngữ khí của Diệp Phong trở nên trầm thấp hơn hỏi ra.

Cả gian phòng bỗng trở nên yên tĩnh.

Giọng nói của Chưởng môn Tập hơi run run, trên mặt cố giữ một nét cười.

" Sao có thể chứ, sư nương luôn luôn ở đây, bà ấy sẽ không bao giờ rời đi võ đường ".

...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 81. Sư nương không bao giờ rời đi.