Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài

An Chi Nhược Miên

Chương 22

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22


Du Chính Văn mỗi tay tóm một đứa: “Hai đứa tụi con, chào chị chưa?”

Cô gõ vài chữ trên tin nhắn: Anh Đoàn, anh có bận không?

“Tính là về nhà đi.”

Người theo dõi cuốn sách này thực sự quá nhiều, từ già tới trẻ, từ học sinh đến người đi làm, thậm chí còn có một số người trung niên cũng đang đọc, mà người đông thì chủ đề bàn luận cũng nhiều. Anh ta vừa tìm kiếm, còn chưa đọc sách đã nhìn thấy rất nhiều chủ đề thảo luận thú vị.

Sau này, ông gửi email cho cô, nói cô biết việc làm ăn của mình đã khởi sắc, tiền chuyển cho cô cũng dần nhiều thêm.

Xe vừa chạy ra được một lúc, Sở Tiểu Điềm còn đang đọc đi đọc lại tin nhắn kia, đồng thời mở email ra kiểm tra, lúc này Đoàn Tiêu gọi điện tới.

Buộc phải nói Phạn Âm là tác giả bí ẩn nhất trong giới tiểu thuyết kinh dị hiện nay, “Anh” ngoại trừ viết sách ra thì chưa từng công khai bất cứ chuyện cá nhân nào, không có Weibo, cũng không hề tham gia vào bất kỳ nhóm trò chuyện tự phát nào của người đọc. Có thể nói là khiến người ta rất tò mò.

Mấy ngày này, anh ta đã đọc xong bộ đầu tiên, anh ta nghe Triệu Huy nói bộ thứ hai đã bắt đầu đăng tải trên mạng, hơn nữa tác giả rất có cá tính, luôn cập nhật chương mới vào mười hai giờ khuya mỗi ngày.

Lương Ngọc khác những bà mẹ giục kết hôn kia, nhưng thấy cô sắp hai mươi bốn tuổi rồi mà vẫn độc thân thì hơi buồn rầu. Sở Tiểu Điềm có một người dì, là em gái của mẹ cô, cũng rất nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho cô.

Nhưng cô không ngủ được.

Cô nói tùy tiện trả lời là được, nhưng Trình Nhượng không thể nào trả lời đại. Anh ta suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Nếu anh nhận được một nhiệm vụ rất quan trọng, không thể không đi, mà còn rất nguy hiểm, hoặc là… Anh gặp nguy hiểm gì đó, chẳng hạn như kẻ thù đuổi g·i·ế·t, anh biết mình có thể sắp phải c·h·ế·t rồi.”

Lương Ngọc không biết Sở Tiểu Điềm mất ngủ trầm trọng, nếu như biết thì nhất định sẽ bắt cô dọn về nhà cho bằng được.

Nhưng sau khi cô đi ra thì không lập tức tới chỗ mình, Trình Nhượng để ý thấy sắc mặt của cô dường như không được tốt lắm.

“Không cần đâu, anh đi làm việc của mình đi. Em còn chưa biết có cần xếp hàng hay không.”

Sở Tiểu Điềm đóng cửa lại, ngồi trên giường ngẩn người.

Đối với Sở Tiểu Điềm mà nói, quả thực đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.

“Tôi có chút việc gấp phải đến ngân hàng một chuyến.”

Trình Nhượng lấy lại tinh thần, cảm thấy chắc hẳn cô có chuyện quan trọng muốn nói rồi, anh ta vội vàng trả lời: “Ơi.”

Mấy chữ này cô gõ hẳn mười phút đồng hồ, đến khi gửi đi, tim cô đập nhanh không theo quy luật.

Sở Tiểu Điềm không lo lắng nguồn gốc của số tiền, cô đương nhiên biết con người của bố mình, cô chỉ lo lắng ông xảy ra chuyện gì nên mới đột nhiên chuyển nhiều tiền như thế cho cô.

Cho đến cuối cùng hai người vẫn ly hôn.

“... Em biết rồi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Lương Ngọc phải lo cho cặp sinh đôi ăn cơm, tuổi của Sở Tiểu Điềm thì không cần chăm sóc nữa.

Trình Nhượng đeo tai nghe bluetooth, lúc nghe máy, Sở Tiểu Điềm chỉ nghe anh ta nói một câu: “Vâng, em hiểu rồi.”

Trình Nhượng nghe được là Đoàn Tiêu gọi, Sở Tiểu Điềm vừa mới tắt máy, Đoàn Tiêu đã gọi cho anh ta rồi.

Cô đã quen với việc này từ lâu, thỉnh thoảng ông cũng gọi điện cho cô, nhưng vẫn không có số điện thoại cố định, đa số là gửi email, bên trong thường có ảnh ông ở nơi nào đó, hai người thân cách nhau rất xa nhưng luôn quan tâm đến nhau. Sở Tiểu Điềm biết sớm muộn gì ông cũng sẽ quay lại và cô cũng luôn mong ngóng ngày đó tới.

Sở Tiểu Điềm bất lực nói: “Con ở bên này rất tốt ạ, hơn nữa con cũng mua nhà ở đây rồi.”

“Ngoan, con gái mẹ sao lại gầy đi rồi.” Lương Ngọc sờ mặt Sở Tiểu Điềm, trước kia còn sờ được ít thịt, bây giờ hay rồi, cũng chỉ nhéo ra được tí xíu thịt mà thôi: “Sau khi cúp điện thoại, mẹ đã bảo giúp việc đi chợ mua rau, vừa hay lúc này về nhà có cơm ăn, đều là món con thích đó. Lần này con về ở lâu một chút, ở nhà bồi bổ lại, dù sao cũng từ chức rồi, không phải sao?”

“Còn quay lại không?”

Sau khi tắt điện thoại, cô gửi tin nhắn cho Lạc Bắc Sương nói mình phải về nhà mẹ một chuyến.

Cô cũng không có tâm trạng gõ chữ nữa, buổi tối sau khi đăng bản thảo đã viết sẵn từ trước, liền nằm lên giường.

“Mẹ, con có chút chuyện muốn hỏi mẹ.”

Cặp sinh đôi chỉ mới năm tuổi, đang là lúc ham chơi, bọn chúng không có tình cảm gì với Sở Tiểu Điềm, nên gọi tùy tiện một tiếng “Chị” rồi bắt đầu ôm đồ chơi, chạy lung tung.

“Đúng vậy?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Em nói đi.”

“Vậy là con có người mình thích rồi?”

“Em trai và em gái con chơi cả buổi chiều mệt rồi, giờ đang ngủ, mẹ mua ít đồ cho con, lên xem thử đi.”

Sở Tiểu Điềm nhăn mặt nói: “Chỉ là con vẫn chưa gặp được người thích hợp mà thôi.”

Chẳng hạn như có người nói tác giả của cuốn tiểu thuyết này nói không chừng không phải “người” bình thường, mà là ý nghĩ trong đầu của những người đã mất. Còn có người nói, bởi vì mười hai giờ mỗi tối tác giả cập nhật chương mới, lần nào anh ta đọc cũng xảy ra một số chuyện kỳ quái. Ví dụ như đọc mãi đọc mãi thì bên tai có âm thanh kỳ lạ đang đọc nội dung trong sách, cảm giác có người thổi hơi lạnh sau lưng… Đương nhiên, đây là nguyên nhân tâm lý, lúc con người sợ hãi, ngay cả một cơn gió thổi qua cũng có thể tưởng tượng thành đó là một cơn gió tà ma.

Thực ra Sở Tiểu Điềm hơi ngượng ngùng, em trai em gái còn nhỏ tuổi, mà cô và Du Chính Văn lại không có tình cảm gì. Lúc ăn cơm, cô ngồi bên cạnh Lương Ngọc, em gái cũng ngồi cạnh Lương Ngọc, còn em trai thì ngồi cạnh bố.

Bỗng nhiên dưới gối rung lên, Sở Tiểu Điềm lao lên giường, lấy điện thoại ra khỏi gối.

“Em mau lên xe đi.”

Sở Tiểu Điềm vội vàng nghe máy.

“Vâng ạ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Nhà họ Du là một biệt thự ba tầng, có sân vườn. Sau khi Sở Tiểu Điềm vào nhà thì cảm thấy lạ lẫm, đã ba tháng rồi cô chưa về đây rồi.

“Vậy em bị sao thế? Không thoải mái hả?”

Sở Tiểu Điềm cắn môi, lắc đầu: “Không có, không ai bắt nạt em cả.”

Năm nay Lương Ngọc đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẻ ngoài trông nhỏ hơn tuổi thực tế mười mấy tuổi, làn da và thân hình đều được chăm sóc kỹ lưỡng, Sở Tiểu Điềm trông trẻ như vậy cũng có nguyên nhân do gen.

Suốt đường đi Trình Nhượng thấy vẻ mặt cô không được bình thường, vẫn luôn cụp mắt nhìn điện thoại, nhưng lại như không xem gì cả, chỉ ngẩn ngơ trong vô thức.

Sở Tiểu Điềm nhìn thấy hai chữ này thì ngẩn ngơ, trái tim vốn đang hồi hộp, đập điên cuồng giống như bỗng chốc dừng lại một lát.

“Anh không bận.” Trình Nhượng cười: “Nhiệm vụ hôm nay của anh chính là đưa em về nhà an toàn, đi đi.”

Cô bỗng có một nỗi buồn không rõ nguyên do, chắc là vì quá lo lắng và nhớ nhung bố, cũng có lẽ là chợt cảm thấy xa lạ với gia đình này.

Sở Tiểu Điềm vừa định nói không có, bỗng nhiên không biết tại sao cô thấy hơi chột dạ, cũng may lúc này hai đứa trẻ dưới lầu bắt đầu gọi mẹ, Lương Ngọc chỉ đành đi xuống lầu đối phó với hai đứa nhóc kia trước.

Cô cầm điện thoại lên, vốn muốn tìm Úy Lam hoặc Lạc Bắc Sương nói chuyện, nhưng không kìm được mà mở số điện thoại của Đoàn Tiêu ra.

Cô rõ ràng muốn đọc nhưng lại không dám cầm điện thoại đọc, không muốn quá quan tâm, nhưng lại không kìm được mà dỏng tai nghe tiếng chuông, chỉ sợ bỏ lỡ tin nhắn của anh.

Cho đến một năm kia, việc làm ăn của bố cô xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Cộng sự của ông ôm tiền bỏ trốn, ông đã phải lấy gần hết tài sản đứng tên mình để trả nợ. Khi đó, mẹ cô cũng không rời bỏ, giúp đỡ ông và không có lấy một lời oán trách. Cô nhìn ra được, mẹ cô vẫn rất yêu bố.

Trình Nhượng đọc khoảng nửa tiếng, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Sở Tiểu Điểm bước ra khỏi cửa ngân hàng.

“Được.”

Sở Tiểu Điềm chần chừ giây lát: “Tôi cũng chưa biết… À, Karl đâu? Tôi để nó lại đó rồi.”

Vốn dĩ Sở Tiểu Điềm đang nghiêm túc lắng nghe, khi nghe đến cuối cùng thì sắc mặt của cô bỗng trở nên trắng bệch.

Cô về đến nhà thì tìm số điện thoại mà bố từng dùng để gọi cho cô, tổng cộng có ba số, cô gọi cho từng số, không phải số không tồn tại thì chính là ngoài vùng phủ sóng. Cô lại gửi email, đợi đến tối vẫn không nhận được tin nhắn trả lời nào.

“Đi đâu vậy?”

Chưa nói tiếng nào đã đi như vậy, cô tưởng rằng Đoàn Tiêu sẽ không vui, nhưng nghe giọng nói của anh lại không nghe ra được cảm xúc gì cả.

“Tiểu Điềm à, nói chú nghe xem sau này con muốn tìm bạn trai như thế nào? Chú giới thiệu cho con.”

Lương Ngọc lắc đầu: “Không có, hai năm nay mẹ cũng không có tin tức của ông ấy. Con đừng lo lắng, bố con làm ăn đàng hoàng. Nếu đây là số tiền kiếm một cách không rõ ràng, ông ấy cũng không thể nào cho con được. Vả lại, mẹ có nhờ người bạn ở nước J nghe ngóng rồi.”

Trình Nhượng ngẩng đầu nhìn, ánh nắng mặt trời hôm nay thực sự không tệ, nhưng chỉ nhìn làn da của Sở Tiểu Điềm là biết cô thuộc kiểu người không phơi nắng được.

Quê của bố cô ở rất xa, người thân rất ít, cũng không thường xuyên liên lạc, ông ấy đi nhiều năm như vậy, những người bạn lúc trước cũng không còn liên lạc gì nữa.

Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Ông ấy chưa từng chuyển nhiều tiền như vậy cho con. Trước kia nhiều nhất cũng chỉ mấy chục nghìn tệ, con lo lắng có khi nào ông ấy xảy ra chuyện gì rồi không.”

“Chắc không sao đâu.” Lương Ngọc chau mày nói: “Bố con là người có đầu óc, dựa vào bản lĩnh của ông ấy, muốn ngóc đầu lên không phải chuyện gì khó. Con đừng suy nghĩ lung tung, đôi khi một tháng chú Du của con còn kiếm được nhiều hơn chỗ này, nói không chừng bố con vừa mới có được một cuộc làm ăn lớn, nên chuyển chút tiền tiêu vặt cho con.”

“Tiểu Điềm à, sao giờ này lại gọi cho mẹ thế? Không đi làm hả?”

Chương 22

Ông mạnh mẽ, kiên cường, dịu dàng và hiền từ, giống với người bố trong mắt phần lớn đứa trẻ trên thế giới này.

Sở Tiểu Điềm lắc đầu: “Em không sao, chỉ là… bên ngoài nắng quá thôi.”

Du Chính Văn đứng dậy ẵm con gái lên, chọc cô bé cười ha ha.

Tối hôm đó Sở Tiểu Điềm ngủ thiếp đi, nhưng cô ngủ không ngon giấc, sáng hôm sau cô đã gọi điện cho mẹ.

Thực ra, đối với việc Sở Tiểu Điềm từ chức hay không, Lương Ngọc không quan tâm, bà cũng biết cô thích viết tiểu thuyết, nhưng vừa mới tốt nghiệp đã viết truyện full time thì cũng không tốt lắm. Có điều, bà cũng nhìn ra được, hai công việc đối với Sở Tiểu Điềm mà nói thực sự áp lực quá lớn, từ chức cũng tốt, dù sao cũng đã đi làm được một năm rồi, sau này muốn tìm công việc cũng dễ.

Đây thật sự là cách bắt chuyện phổ biến nhất.

Suốt đường đi cô vô cùng lo lắng, khi đến ngân hàng, Trình Nhượng nói anh ta đợi cô ở bên ngoài.

Mấy người trước kia Sở Tiểu Điềm đi xem mắt, năm người trong số đó đều là mẹ và dì cô chọn cho, còn hai người là bạn đại học năm cuối giới thiệu cho Sở Tiểu Điềm. Nghiêm túc mà nói, hai lần đó cũng không tính là xem mắt, nhưng tính hết thì cô cũng đã quen biết bảy người đàn ông khác nhau rồi, kết quả vẫn không có ai có thể đi ăn bữa thứ hai.

Trình Nhượng cẩn thận nói: “Anh chỉ tùy tiện trả lời thôi, em đừng cho là thật nha, Tiểu Điềm.”

Là tin nhắn của Đoàn Tiêu: Sợ hãi?

“Người lái xe là Trình Nhượng à?”

Sở Tiểu Điềm chần chừ giây lát, rồi nói: “Làm phiền anh đưa em về nhà đi.”

Anh ta nhìn ra được lúc này Sở Tiểu Điềm có tâm sự nặng nề, nhưng cô không muốn nói.

Lúc đó, mặc dù điều kiện gia đình giảm sút rất nhiều, nhưng cô vẫn luôn cho rằng tình cảm của hai người có lẽ trong cái rủi có cái may mà trở nên tốt đẹp hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Du Chính Văn nói chuyện với cô, hỏi cô sau này còn muốn tìm công việc không, nếu không muốn tìm, có thể dọn về nhà ở, hoàn cảnh trong nhà tốt, có ích cho cô viết truyện.

Địa chỉ mà cô nói là khu vực nhà giàu nổi tiếng, vì vậy tài xế còn tò mò hỏi một câu: “Cô gái, cô về nhà hay là?”

Lần này cô về không định ở lâu dài.

“Không cần phiền phức vậy đâu ạ, con tự về được rồi.”

“Nếu anh có rất nhiều tiền, anh sẽ đột nhiên chuyển số tiền này cho người mà mình quan tâm vào lúc nào, hoặc là trong tình huống nào?”

Mấy năm trước mẹ cô đã tái hôn với người chồng hiện tại, mặc dù ở chung một tỉnh, nhưng cách nhau rất xa, Sở Tiểu Điềm hiếm khi về đó.

“Không ạ, hai tháng trước con mới đóng nửa năm tiền thuê, ở đây cũng rất tốt. Hơn nữa bên kia con còn muốn tìm người sửa chữa trang trí lại.”

“Mẹ!” Sở Tiểu Điềm chạy lên trước ôm lấy bà.

Sở Tiểu Điềm hơi do dự, nhưng vẫn mở tin nhắn kia đưa cho bà xem, Lương Ngọc nhìn thấy thì ngẩn người: “Bố con chuyển cho con à?”

Trình Nhượng vẫn không yên tâm lắm, nhìn cô bước vào chung cư, rồi lấy điện thoại gọi cho Đoàn Tiêu.

Từ nhỏ bố cô đã rất yêu thương nuông chiều cô, những đứa trẻ của gia đình khác có gì cô đều có, bọn chúng không có, ông cũng sẽ nghĩ cách để đáp ứng con gái, cho dù đến cuối cùng ông và mẹ ly hôn, ông ra nước ngoài nhưng cứ cách một tháng là ông chuyển tiền vào tài khoản cho cô.

“Đừng sau này nữa, bây giờ luôn đi.” Lương Ngọc vừa đút cơm cho cặp sinh đôi vừa nói: “Không phải mẹ giục con kết hôn đâu. Con muốn khi nào kết hôn cũng được, không muốn kết hôn thì mẹ cũng không có ý kiến. Nhưng con đã độc thân gần hai mươi bốn năm rồi, tốt xấu gì cũng phải tìm một người bạn trai nhân lúc xuân xanh, nếm thử mùi vị tình yêu đi chứ? Con nhìn bản thân mình xem, ăn uống không tốt, cũng không có ai bảo vệ cho con.”

“Con bé này, có gì mà không tiện chứ? Cuối tuần nào mẹ cũng muốn con qua đây, nhưng con không đến. Thế này đi, con thu dọn đồ đạc một chút, mẹ bảo tài xế trong nhà qua đón con. Nếu con đã từ chức thì về nhà đi, sau này tìm công việc ở bên này, tiện thể tìm thêm người bạn trai nữa…”

Sau khi gửi xong, cô nhét điện thoại xuống dưới gối, đứng dậy khỏi giường, bắt đầu đi tới đi lui bên giường.

Sở Tiểu Điềm đi vào ngân hàng, Trình Nhượng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nên mở điện thoại tìm kiếm “Cuốn sách kinh dị 2”. Anh ta vẫn rất khâm phục tác giả có những tưởng tượng đặc biệt này, cho nên quyết định đến ủng hộ bản gốc.

Đoạn đường hai tiếng đồng hồ không hề lâu, suốt đường đi Sở Tiểu Điềm đều ngẩn ngơ, đợi sau khi xuống xe khách, cô leo lên một chiếc xe taxi.

“Mẹ, con từ chức rồi.”

Những thứ này phần lớn đều được bịa ra để làm trò cười, cũng có không ít người thảo luận về tác giả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thực ra, từ năm cô mười mấy tuổi, cứ mỗi cuối tháng tài khoản ngân hàng của cô sẽ nhận được một khoản tiền, đó là tiền bố cô chuyển cho cô.

“Em muốn hỏi anh một vấn đề.” Sở Tiểu Điềm dường như hơi chần chừ: “Trả lời tùy tiện với em là được.”

“Vậy con cũng phải có hình mẫu mà mình thích chứ? Nói ra đi, bọn mẹ tư vấn cho con nhé?”

Cho dù ông đi lâu như vậy, ông vẫn là người mang lại cảm giác an toàn cho cô nhất trên đời.

Tuy rằng mấy năm nay bố chuyển cho cô cũng không nhiều tiền lắm, nhưng ít nhiều gì cũng tăng dần lên, lần này đột nhiên tăng lên gấp mấy chục lần, vẫn khiến cô giật mình. Nhân viên ngân hàng chỉ nói cô biết tài khoản không có gì bất thường, cộng thêm tiền là bố cô chuyển cho, cho nên vẫn phải liên lạc với bố cô trước.

Nhưng hiện giờ, bỗng nhiên cô cảm thấy hình tượng người bố trong trí nhớ bắt đầu trở nên mơ hồ, giống như sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

Du Chính Văn nhỏ hơn Lương Ngọc mấy tuổi, nhưng Lương Ngọc trông trẻ hơn ông ấy rất nhiều.

Chuyện nhỏ nhặt này chắc không cần nói anh biết đâu nhỉ? Biết đâu ngày mai cô về rồi.

Trong hộp thư tin nhắn còn có tin nhắn lần trước anh gửi tới.

Cô vẫn giữ lại số tiền đó, một phần là vì không dùng đến, một phần dùng để làm dòng tiền khi cần thiết. Cô nghĩ rằng, lỡ như ngày nào đó bố quay lại, cần đến tiền, cô sẽ trả lại cho ông. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Sếp, nhiệm vụ hoàn thành, người đã về nhà rồi.” Trình Nhượng nói: “Có điều, em thấy cô ấy không được vui, cũng không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.”

“Vậy thì tốt.”

Sau khi lên xe, Trình Nhượng hỏi cô: “Anh đưa em về nhà nhé?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chuyện gì?”

Trong ấn tượng của cô, thực ra tình cảm của bố mẹ không hẳn là rất tốt, hai người họ chưa từng cãi nhau, cũng không xảy ra bất cứ tranh chấp nào. Nhưng cũng chính vì quá tôn trọng nhau như khách mà tình cảm của hai người luôn ở trong trạng thái không nóng không lạnh.

Sở Tiểu Điềm: “... Tiền tiêu vặt này cũng dọa người quá rồi. Con gửi email cho ông ấy cũng không trả lời. Mẹ, mẹ còn phương thức liên lạc của những người bạn trước kia của ông ấy không?”

Người mà mẹ cô tái hôn là một doanh nhân, tên là Du Chính Văn, cũng từng có một đời vợ, vợ trước của ông ấy đã qua đời vì bệnh tật, để lại một cặp song sinh còn nhỏ tuổi. Ông ấy đối xử với Sở Tiểu Điềm cũng rất tốt, nhưng dù sao cô cũng không phải trẻ con, rất ít khi về đây ở.

Du Chính Văn và Lương Ngọc nhìn gương mặt cô dần chuyển từ trắng sang đỏ, ánh mắt cũng hơi lơ đãng, hai người nhìn nhau, trong lòng vui mừng, lẽ nào đứa trẻ này có người trong lòng rồi?

Trình Nhượng nhận ra gì đó, vội vàng nói: “Đương nhiên, cũng có khả năng là anh trúng độc đắc, đi làm kiếm được một số tiền lớn, hoặc là cảm thấy áy náy với người đó, muốn chuyển tiền cho người đó, để người đó sống tốt một chút, cũng phải xem tình huống.”

Trong lòng cô như bỗng dưng xuất hiện một lỗ hổng, không biết nên dùng thứ gì để lấp đầy.

Cô và những cô gái trưởng thành dưới sự che chở của bố khác nhau. Bố cô đã rời khỏi cô từ rất lâu, nhưng cô biết ông vẫn yêu cô như lúc nhỏ. Cô biết, dù cho ông trải qua khó khăn, cũng sẽ có một ngày ông đứng dậy.

“Mệt quá rồi ạ.” Sở Tiểu Điềm do dự một lúc, rồi nói: “Mẹ, con muốn về nhà một chuyến… Tiện không ạ?”

Vốn dĩ cô còn định nói một tiếng với Đoàn Tiêu, nhưng cô do dự giây lát, lại bỏ điện thoại xuống.

Thực ra Du Chính Văn không biết cô viết gì, cũng không biết cô có thể kiếm được bao nhiêu, chỉ cho rằng cô giống như những tác giả viết truyện trên mạng bình thường kia, không kiếm được bao nhiêu, đơn giản là sở thích. Trước kia, ông ấy từng hỏi Sở Tiểu Điềm, nhưng Sở Tiểu Điềm cũng không nói bút danh của mình, chỉ nói mình viết lung tung thôi. Cô không muốn nói, đương nhiên Lương Ngọc cũng không bán đứng con gái.

Từ đó về sau, cô không còn gặp ông nữa, nhưng mỗi tháng trong tài khoản ngân hàng của cô đều có thêm một khoản tiền. Lúc đầu chỉ có rất ít, giống như tiền tiêu vặt mỗi tháng mà ông cho cô lúc nhỏ, cô biết khi đó ông cũng rất khó khăn, cho nên chủ động đề nghị ông sau này đừng chuyển tiền cho cô nữa, nhưng ông cố chấp muốn làm như vậy, Sở Tiểu Điềm cũng hết cách.

Đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ, ngày bố cô chuẩn bị rời đi đã ôm lấy cô, sờ tóc cô và nói cô biết: “Cục cưng, cho dù sao này bố ở đâu, con phải nhớ kỹ, bố mãi mãi yêu con.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô nhớ đến lúc nhỏ bố cũng ẵm cô như vậy, sau đó dễ dàng nhấc cô l*n đ*nh đầu.

“Anh Trình.”

Người làm mẹ đều bận tâm chuyện tình cảm của con gái, Lương Ngọc được coi là cởi mở rồi, những người nhỏ tuổi bên cạnh cô, tuổi này chưa kết hôn không ít, nhưng thật sự không có ai chưa từng yêu đương.

“Con định tự mình dọn qua đó ở à?”

Sở Tiểu Điềm thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác hoảng sợ này khác với những thứ làm cô sợ hãi kia.

Vốn dĩ làn da của cô rất trắng, gương mặt cũng nhỏ nhắn, hôm nay trang điểm nhạt nên trông đặc biệt xinh đẹp và non nớt và cũng hồng hào hơn một chút, nhưng hiện giờ sắc mặt của cô lại rất nhợt nhạt, hơn nữa ánh mắt cũng hơi lơ đãng, cô như hồn lìa khỏi xác, cũng không biết cô đang nghĩ gì.

“Từ chức rồi?’ Lương Ngọc hơi ngạc nhiên: “Làm không vui hay sao? Hay xảy ra chuyện gì rồi?”

Nói xong, anh ta xắn tay áo lên: “Nào nào, nói anh nghe, anh trả thù giúp em.”

Mẹ cô đi vội quá chưa đóng chặt cửa, Sở Tiểu Điềm đi tới trước cửa, nhìn thấy em gái dưới lầu leo lên người bố đang ngồi trên sofa làm nũng.

Bỗng nhiên trong đầu Sở Tiểu Điềm hiện lên bóng dáng một người đàn ông.

Đoàn Tiêu nhìn Karl đang ngồi trên đất nhìn mình và nói: “Nó không sao.”

Hôm nay, cô nhận được tin nhắn chuyển khoản của ngân hàng gửi đến như thường lệ, nhưng khác với trước kia là con số quá mức kinh khủng.

Tài xế đậu xe trước cửa biệt thự thì không có cách nào vào trong nữa, cô vừa xuống xe đã nhìn thấy chiếc xe Porsche màu xanh dương dừng ở trước cửa, Lương Ngọc ló đầu ra khỏi xe: “Điềm Điềm, mau lên xe, bên ngoài nắng c·h·ế·t mất.”

Trình Nhượng không hỏi cô nữa, lái thẳng xe đến dưới lầu chung cư, lúc này Sở Tiểu Điềm mới chợt phát hiện ra.

“Được thôi, chuyện này để tính sau. Con thu dọn đồ đạc trước đi, tài xế lái xe qua đó cũng hai tiếng đồng hồ lận.”

Trình Nhượng tìm được cuốn sách đang đăng tải, phát hiện đã sắp được một trăm nghìn chữ rồi, anh ta tạo một tài khoản trong trang mạng này, rồi lại nạp ít tiền vào đó.

Đến giờ ăn cơm, Du Chính Văn về rồi, cặp sinh đôi cũng đã thức dậy, từ trên lầu đi xuống, bắt đầu nghịch ngợm khắp nơi.

Trình Nhượng quyết định xuống xe đi tới chỗ cô: “Chuyện gì thế, có ai bắt nạt em à?”

Ăn cơm xong, Lương Ngọc kéo cô vào phòng, tra hỏi cô. Sở Tiểu Điềm ôm mặt xin tha: “Không có, không có ạ, mẹ đừng hỏi con nữa, con thật sự không có lén lút quen bạn trai!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22