Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài
An Chi Nhược Miên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34
“Em… Em cũng không biết mình muốn làm gì.” Sở Tiểu Điềm nói năng lắp bắp: “À, có người nhờ em chuyển một món đồ cho anh.”
Anh chỉ hứa với một mình cô.
Ăn không ngon nhất đương nhiên là Sở Hàn Giang, lúc quay về thì sắc mặt ông không tốt chút nào.
Cô biết lúc mình nói chuyện thì giọng điệu rất không bình thường, bởi vì cô không kìm chế nổi giọng nói run rẩy của bản thân.
“Có người sẽ chăm sóc cho bọn chúng.”
Vậy có phải cô là điều phía sau hay không?
Anh đang nói gì thế?
Sở Tiểu Điềm ngơ ngác, hoàn toàn không nghe hiểu bọn họ nói gì.
Sở Tiểu Điềm đang ngẩn ngơ thì có người kéo tay cô, là bé gái được Đoàn Tiêu ẵm vừa nãy.
Đặc biệt là ánh mắt sâu thẳm của anh còn nhìn cô chăm chú như muốn nhìn thấu nội tâm của cô: “Không có thật à?”
“Ông đây còn chưa đồng ý đâu!!!”
Ngôn ngữ loài hoa của hoa cúc dại là…
”
Sở Tiểu Điềm chợt nói: “Em nhớ Tuyết Cầu và Karl rồi, cũng không biết bọn chúng thế nào rồi.”
“À, em tên…”
“Because she is my girl.”
“Tôi cũng vậy.”
“Ông Sở bận rộn cả chiều để nấu đó.” Người bưng thức ăn cười nói: “Chúng tôi làm việc cho ông ấy lâu như vậy cũng không biết hóa ra ông ấy còn biết nấu ăn.”
Không biết từ khi nào Z đã tự múc cơm cho mình, gắp một ít rau, bắt đầu cúi đầu ăn.
Bọn họ có thể tới được đây đã là may mắn rồi.
Cho dù đã xấu hổ đến mức muốn hóa thành chú chim nhỏ vỗ cánh bay đi, nhưng cô vẫn nói ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cơ thể cô mềm nhũn nằm trên người anh, tay không có chút sức lực nào, cả người đều như đang tan chảy dưới ánh mắt của anh.
Đoàn Tiêu cầm bó hoa cúc dại đáng thương kia, cụp mắt nhìn hồi lâu.
Tên còn chưa nói ra, cổ áo của thiếu niên bỗng dưng bị người ta kéo lại, sau đó xách lên.
“Cậu ấy à?” Sở Hàn Giang nói: “Người suốt ngày không rõ hành tung, bố không biết cậu ấy đang ở đâu, đợi cậu ấy ăn cơm, chắc cơm đã nguội hết rồi. Ngồi đi, chúng ta ăn trước, không cần quan tâm cậu ấy.”
“Chẳng phải sớm muộn gì cũng đích thân ông giao vào tay anh ta à?”
Sau đó, anh gọi khẽ tên cô: “Sở Tiểu Điềm.”
Sở Tiểu Điềm đang định xuống xe, bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu niên đi tới giúp cô mở toang cửa ra, rồi cười với cô.
Cô nhét hoa vào ngực anh, khom người lách ra ngoài từ bên dưới vai anh.
“Không đúng.” Sở Hàn Giang nghiêm túc sờ trán cô: “Không phải bị sốt đấy chứ?”
Cho đến khi có một cô giáo đi tới bên cạnh cô, cười tủm tỉm nói với cô bằng tiếng Anh.
“... Nói chung là cho anh đó!”
Sở Tiểu Điềm chớp mắt: “Vậy thì sao?”
Tôi cũng vậy… Tôi cũng vậy cái gì? (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Tiểu Điềm bất lực nói: “Bố, bố đừng cho con nhiều tiền tiêu vặt như thế nữa.”
“Đồ gì?”
“Đợi chút!”
Sau sự im lặng kỳ lạ, khuôn mặt của Sở Hàn Giang, từ khóe mắt đến khóe miệng đều bắt đầu co giật.
Sở Tiểu Điềm khom người, cười với cô bé: “Chào em.”
Z dựa ra sau, lười nhác nói: “Mạng sống của Đoàn Tiêu đặt trong tay cô ấy rồi. Nếu nói liên lụy cũng là hai bọn họ liên lụy nhau, người làm bố như ông muốn quản cũng không quản được.”
Không biết trôi qua bao lâu, cơ thể của cô vẫn còn trong lòng anh, không thể cử động.
Sở Tiểu Điềm lại hái thêm hai bông, để chung với bông hoa kia.
Sở Tiểu Điềm chớp mắt, không kịp phản ứng: “Cảm ơn… Em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Có gì đâu.”
Đến giờ ăn cơm, Sở Hàn Giang đi qua gọi cô, Sở Tiểu Điềm mở cửa ra, lập tức ngẩn người trước mặt bố.
Sở Tiểu Điềm hiểu ra.
Bé gái đưa cô một món đồ, sau đó chỉ vào Đoàn Tiêu.
Quả nhiên nên tìm cơ hội tốt hơn để tỏ tình, nói năng lấp lửng như vậy là gì chứ!
Sở Tiểu Điềm cũng vậy.
Vành tai Sở Tiểu Điềm phiếm hồng, cô lắc đầu.
Giọng nói của anh vừa trầm vừa khàn, con ngươi tối sầm lại như bầu trời đêm u ám, nhốt kỹ cô gái trước mặt vào bên trong.
“Không… Không có gì hết…”
Là em tặng cho anh.
“Anh… Anh Đoàn không đến ăn cơm à?”
Sở Tiểu Điềm đi tới trước bàn ăn thì không khỏi ngạc nhiên: “Nhiều đồ ăn vậy ạ?”
“Đừng đùa như vậy.”
Hóa ra trong xe đựng đầy đồ cho tụi nhỏ, thức ăn và quần áo, còn cả một số món đồ chơi.
“Năm sau là mười lăm tuổi rồi, rất nhanh sẽ thành người lớn!”
Đoàn Tiêu không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt nghiêm khắc lạ thường. Còn chưa đợi thiếu niên nói xong, anh đã lạnh lùng phun ra một câu, rồi ném cậu bé sang một bên.
Thực sự quá đáng yêu.
Nhưng trái tim lại bình tĩnh lạ thường.
Một giây, hai giây, ba giây…
E rằng đây là khoảnh khắc cô dũng cảm nhất từ nhỏ đến lớn.
“Trước kia không có.”
“Vậy thì làm phiền cô đi nói với anh ta một tiếng rồi.” Z nói: “Cô mở lời, anh ta chắc chắn sẽ đồng ý. Yên tâm đi, không phải chuyện gì nguy hiểm, chỉ hơi rắc rối chút thôi.”
Nhưng Đoàn Tiêu giữ lấy gáy cô, kéo cô vào trong lòng mình.
Đoàn Tiêu xuống xe, mở cửa cho Sở Tiểu Điềm trước, rồi mở cốp xe sau ra.
Sở Tiểu Điềm giấu hoa sau người, vừa định xuống xe thì nhìn thấy anh chắn trước cửa, một chân của cô không duỗi ra được, cô ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.
Bé gái gật đầu và cười với cô, rồi quay người bỏ chạy.
Không ngờ cô lại túm phần áo trước ngực của Đoàn Tiêu, buộc cơ thể đã đứng thẳng của anh phải cong xuống.
Câu nói này nghĩa là sao?
“Nhưng mà… Nếu anh ấy không muốn đồng ý thì sao?”
“Những thứ kia là bố em nhờ anh đưa giúp à?”
Sở Hàn Giang tức giận nói: “Hai người muốn làm gì, đừng liên lụy đến con gái tôi, con gái tôi quý giá lắm đó.”
“Nếu không phải, em có thể theo đuổi chị không?” Thiếu niên bỗng nhiên đi tới, dè dặt nhìn cô: “Em chưa từng nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như chị, chị đẹp quá.”
Là một bông hoa cúc dại.
Sở Tiểu Điềm che mặt: “Không có ạ, vốn dĩ mặt con đỏ như thế rồi.”
“Người trong lòng…” Anh thì thầm lặp lại câu nói, ánh mắt tập trung vào đáy mắt cô: “Cô có không?”
Bởi vì cô ấy là cô gái của tôi.
Sở Tiểu Điềm phát hiện mình đang làm gì, mắt chợt mở to.
Đó là một bó hoa cúc dại, cánh hoa vốn xanh tươi, nhưng vì cô gái căng thẳng vẫn luôn nắm chặt trong tay nên đã trông vô cùng héo úa, nó đang run rẩy tỏa ra hương thơm thoang thoảng trong tay cô.
Z bỏ thuốc vào miệng, vừa định châm lửa thì dừng lại, nhét bật lửa vào trong, không hút nữa.
Khi sắp tới căn cứ.
Z nói: “Tôi có việc phải đi giải quyết, nhưng một mình không làm nổi, cần Đoàn Tiêu giúp đỡ.”
“Hiện giờ anh ta là vệ sĩ của cô.” Z cong môi, cười rất gian trá: “Muốn cô cho mượn dùng một ngày.”
“Cầm gì trên tay thế?”
“Vậy sao? Thật trùng hợp.” Giọng nói anh trầm thấp và hơi khàn, hệt như một sợi lông vũ lướt ngang qua tai.
Sở Tiểu Điềm vừa mới ăn một miếng, có người kéo ghế ngồi xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn, là Z.
Động tác này giống hệt động tác cô thích làm lúc tiểu học, Sở Hàn Giang không kìm được mà cười lớn: “Ngoan, lát bố cho con tiền tiêu vặt mua kẹo ăn.”
Ôi trời ơi… Rốt cuộc cô đang làm gì thế?
Đoàn Tiêu khựng lại.
Nếu như anh muốn biết, đương nhiên sẽ có cách, nhưng dáng vẻ vừa căng thẳng vừa ngập ngừng muốn nói lại thôi của Sở Tiểu Điềm…
Nhưng người đàn ông toát ra sự mạnh mẽ và hơi thở nguy hiểm khắp người lúc này lại xuất hiện một hơi thở không thể nào hình dung.
Anh ta ăn rất nhanh, đến khi ăn gần xong thì anh ta nói với Sở Tiểu Điềm: “Cô Sở, nhờ cô giúp một việc.”
Cô giáo dùng tiếng Anh chậm rãi nói ra câu này, sau đó mỉm cười vỗ vai cô: “Lucky girl
Đoàn Tiêu bị một bé gái túm lấy quần áo.
“Đến rồi sẽ biết.”
Câu Đoàn Tiêu nói là…
“Anh… Còn không buông em ra à?”
“Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với đồ ông nấu.” Z bưng dĩa thịt kho mà đầu bếp làm lên ăn.
Đoàn Tiêu gật đầu, tay buông lỏng ra, muốn đứng dậy.
Bọn chúng có làn da khác nhau, tuổi tác khác biệt, ai nấy đều trông rất ốm yếu, còn có một số trông hơi thiếu dinh dưỡng, nhưng trạng thái rất tốt, trên gương mặt đều là nụ cười rạng rỡ. Sở Tiểu Điềm để ý thực ra bọn chúng không hề quen biết Đoàn Tiêu, nhưng có lẽ do chiếc xe và quần áo trên người anh rất thân thuộc, thậm chí có cảm giác thân thiết, cho nên bọn chúng không hề sợ anh.
Đương nhiên là phải tặng, bởi vì là người khác nhờ cô, cho nên nhất định phải tặng.
Sau đó là một đống ngôn ngữ nước K xì xào xì xầm.
Ở nước K, mười sáu mười bảy tuổi được tính là trưởng thành, tuổi kết hôn của bọn họ cũng sớm hơn nước Z, cho nên rất nhiều thiếu niên đều trưởng thành rất sớm.
Đoàn Tiêu nhấn kèn, cửa mở ra, có rất nhiều đứa trẻ chạy ra ngoài.
Đoàn Tiêu nắm tay cô, đồng nghĩa với việc giữ chặt tay cô trong lồng ngực anh.
Cho đến khi Sở Tiểu Điềm lấy thứ đồ giấu sau người ra, mắt anh mới hiện lên sự ngạc nhiên.
Có khi nào nói như vậy, anh nghe không hiểu không? Hoặc là hiểu nhầm cô thích người khác?
Rất rõ ràng Đoàn Tiêu không có ý định này, bởi vì anh trực tiếp ẵm cô lên xe.
Cô gần như có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim anh.
Tình yêu cất sâu trong đáy lòng.
Biết đâu, cô thực sự hiểu… nhưng không dám tin, cũng không dám chắc chắn.
“Sau này có lẽ chúng ta sẽ không quay lại nơi này nữa.”
Hoặc là, những thứ đặc biệt mà anh dành cho cô đều là cô hiểu nhầm?
Đoàn Tiêu dừng xe trước cửa, rồi bước xuống mở cửa cho cô.
Bé gái kia gầy yếu bị đẩy ra phía sau thì rưng rưng nước mắt.
Gần đây có một rừng hoa cúc dại, tuy rằng không sánh bằng vườn hoa vô tận vừa nãy, nhưng cũng rất đẹp.
Sở Tiểu Điềm bỏ đũa xuống: “Anh nói đi.”
Thân hình cao to của anh gói ghém trong bộ đồng phục chiến đấu, kính râm màu đen treo trước ngực, bốt quân đội toàn là bùn đất. Có lẽ ở nơi nào đó trên người anh còn giấu một món vũ khí.
Đoàn Tiêu quay đầu lại, Sở Tiểu Điềm lập tức chột dạ giấu hoa cúc ra sau người.
Chẳng trách mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng anh đâu.
“Không phải.” Đoàn Tiêu thản nhiên nói: “Là anh đi mua.”
Cô mở to đôi mắt ngỡ ngàng và ngơ ngác nhìn anh.
“Đi đâu?”
Sở Tiểu Điềm lập tức khom người cảm ơn Sở Hàn Giang: “Cảm ơn bố, bố vất vả rồi.”
Bữa ăn này có lẽ chỉ mình Z ăn ngon miệng nhất, người thứ hai là Sở Tiểu Điềm, bởi vì cô thực sự nhớ món ăn bố nấu, nên ăn còn nhiều hơn thường ngày.
Sở Tiểu Điềm vội vàng muốn buông tay ra, nhưng giây tiếp theo tay cô đã bị người đàn ông nắm lấy.
Rõ ràng là một tác giả có sách bán chạy, năng lực lý giải không thành vấn đề, nhưng lúc này cô như một kẻ ngốc, hoàn toàn không hiểu được mình nghe thấy gì.
Thiếu niên gục đầu, ngước mắt nhìn Sở Tiểu Điềm một cái, rồi chớp mắt với cô.
Gần quá rồi, khoảng cách này thực sự quá gần.
Cô hiểu ý của anh, dựa vào tình hình hiện tại của nước K, yên bình chỉ là tạm thời, biết đâu ngày mai chiến tranh tàn khốc sẽ xâm chiếm đất nước này.
Đó là tiếng đập mạnh mẽ có lực, mỗi một tiếng đều là sức mạnh khó nói nên lời.
“Không phải thì tốt, đi ăn cơm thôi, bố có làm vài món mà con thích ăn đó.”
Đoàn Tiêu dừng lại, khom người, ẵm bé gái lên, để cô bé đi lấy búp bê ở trên xe.
“Đùng” một tiếng.
Hai người trưởng thành đang đi tới chắc là giáo viên ở đây, họ khiêng đồ đi, rất nhiều đứa trẻ lớn tuổi một chút cũng đến giúp đỡ.
Nhưng hôm đó anh đã nói…
Anh dường như ngày càng ôm chặt cô hơn.
“Em muốn chị tặng cho anh ấy à?”
“Bố, bố còn biết nấu ăn à?”
Cô có chút không dám nhìn vào mắt anh, chỉ có thể đưa mắt sang chỗ khác, giọng nói căng thẳng run rẩy: “Còn… Còn những bông khác, là em…”
Sở Tiểu Điềm lắc đầu.
Ông muốn đối xử với cô tốt một chút, cũng không có cách khác, chỉ đành cho cô tiền, không ngờ lại làm cô hoảng sợ.
Cho dù dùng hết sức lực cũng không cách nào kiểm soát được sự căng thẳng và run rẩy.
Sở Tiểu Điềm vẫn giấu bó hoa cúc dại kia, không cho anh nhìn thấy.
Gió mang theo hương hoa khiến hơi thở của hai người trộn lẫn vào nhau, khi ánh mắt cô không còn trốn tránh nữa, cô nhìn thấy rõ thứ trong đáy mắt của Đoàn Tiêu.
Z lấy ra một điếu thuốc, hỏi Sở Tiểu Điềm: “Để ý không?”
“Một bông trong số đó là bé gái kia nhờ em tặng cho anh.”
Cho đến khi cô cảm nhận thấy hơi thở của anh phả ngay bên tai mình.
Là sự nồng cháy như có thể làm tan chảy mọi thứ, cô chưa từng nhìn thấy nó bao giờ.
Tuy rằng đứa trẻ này chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng chiều cao cũng phải hơn một mét bảy, vả lại còn đô con hơn những đứa trẻ khác rất nhiều. Cậu bé cứ thế bị người đàn ông nhẹ nhàng nhấc lên bằng một tay, xoay một vòng.
“Hãy nhớ kỹ những gì vừa mới nhìn thấy vào trong trí nhớ, được không?”
“Còn phải đến một nơi nữa.”
“Không phải đâu ạ!”
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Và…
Tháng trước cũng bởi vì bị thương, nhất thời quá nhớ nhung con gái, lại không có cách nào khác để tiêu hóa nỗi nhớ này.
Xe chạy không bao lâu thì dừng lại, Sở Tiểu Điềm nhìn ra bên ngoài: “Là trường học?”
Cô gần như không thể nào hiểu được ý nghĩa của mấy chữ này, trái tim trong lồng ngực ngừng đập một lúc rồi sau đó là đập điên cuồng.
Sở Tiểu Điềm đỏ mặt, nhìn Đoàn Tiêu một cái.
“Cô nhi viện.”
Bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm thấy hối hận rồi.
Nếu bé gái kia là những điều phía trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đoàn Tiêu khom nửa người trên, một tay chống cửa, tay còn lại đặt trên ghế ngồi của cô, anh ghé sát tới trước mặt cô: “Cầm gì sau lưng đó, hả?”
Sở Hàn Giang bỗng chốc nổi giận, đập mạnh xuống bàn: “Sao không quản được? Tôi chỉ có một đứa con gái này mà thôi!”
Cũng may thân hình cô nhỏ nhắn, có thể thành công lách ra ngoài. Cô chưa chờ Đoàn Tiêu phản ứng lại đã chạy mất.
Cậu bé có vẻ ngoài rất sạch sẽ, khoảng mười bốn, mười lăm tuổi. Lúc cười lên, để lộ ra hàm răng trắng, hỏi cô bằng thứ tiếng Trung không lưu loát: “Chị ơi, chị là phụ nữ của Sếp Đoàn hả?”
Sở Hàn Giang ngượng ngùng gãi quả đầu trọc của mình.
Sở Tiểu Điềm im lặng một lúc.
“Nhưng mà, bây giờ có rồi.”
Sở Hàn Giang gõ bàn: “Cậu đừng động vào món kia, tôi làm cho con gái.”
“Em muốn làm gì?”
Thiếu niên ngạc nhiên mở to mắt: “Sếp… Sếp Đoàn.”
Bọn họ không còn nói gì nữa, nhưng cô có thể cảm nhận được tay anh đang nhẹ nhàng v**t v* tóc cô.
Cô ở trong lòng anh, gật đầu: “Được.”
Cô nắm lấy áo anh: “Hả?”
Sở Hàn Giang ngẩn người.
Có điều, cô không có can đảm nhìn phản ứng của anh, cho nên giây tiếp theo cô đã nhắm chặt mắt lại.
Bọn họ không thể ở quá lâu, sau khi đã đưa đồ xong thì chào hỏi với giáo viên, rồi đi về.
Hơi thở vừa dịu dàng vừa nồng đậm ôm trọn lấy cô.
“Làm cho người khác thì không biết, cho con thì chắc chắn sẽ biết.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ừ, em biết bọn chúng được chăm sóc rất tốt, nhưng vẫn rất nhớ.”
Đó là trái tim cứng rắn của người đàn ông.
Sở Tiểu Điềm: “...”
Đoàn Tiêu không biết Sở Tiểu Điềm giấu gì sau người, nhưng anh có thể nhìn ra được đoạn đường này cô rất hồi hộp căng thẳng, cho nên anh không cố ý kiểm tra.
“Tại sao?”
.
Sở Tiểu Điềm căng thẳng đến nỗi ngừng thở, hàng lông mi dài không ngừng rung lên, hệt như hai con bướm bất an.
Tuy rằng vừa rồi bọn họ còn đứng gần hơn thế, nhưng lúc này anh gần như nhốt cô trong khoảng cách giữa anh và chỗ ngồi, cách đó không xa chính là người đứng canh gác tuần tra, cho dù biết có xe che lại, nhưng cô cũng không tránh khỏi cảm thấy căng thẳng.
“Tiểu Điềm, sao mặt con đỏ thế?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong đầu cô như có vô số pháo hoa nở tung, hàng ngàn tia sáng rực rỡ rơi xuống.
Chương 34
“Không thể nào.” Z đứng dậy hoạt động cổ và nói: “Cô chỉ cần làm nũng, đừng nói là làm một chuyện, làm một nghìn chuyện anh ta cũng đồng ý.”
Có tặng không đây?
Ngây thơ, hòa bình, hy vọng, vẻ đẹp thuần khiết.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.