Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài
An Chi Nhược Miên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36
Cô mãi mãi là ưu tiên hàng đầu của anh, giống như lần đến nước K này.
Sở Hàn Giang ngẩn người.
Sở Hàn Giang quay đầu nhìn cô: “Con muốn ăn gì, cứ nói với bố.”
Con gái ông ư?
Đến tối đương nhiên Sở Tiểu Điềm trằn trọc không ngủ được.
“Bố đừng giận, được không ạ?”
Sở Tiểu Điềm lập tức xoay người chạy ra khỏi phòng.
Cô ở trong lòng Đoàn Tiêu, hơi thở đều đều của anh vây lấy cô.
Sở Tiểu Điềm bỗng nghe thấy âm thanh chân răng như muốn nghiến gãy của người nào đó.
“Bố cũng muốn về, nhưng bây giờ không được. Chỗ này có quá nhiều người cần bố, nhưng bố hứa với con, bố sẽ nhanh chóng hoàn thành mọi chuyện ở chỗ này, cố gắng trở về nước J sớm. Đợi bàn giao xong công việc ở nước J, bố sẽ về nước tìm con.”
Sở Hàn Giang ngỡ ngàng, hoàn toàn không ngờ tới con gái của mình đã tạo cho ông một bất ngờ lớn mà ông không hay biết gì.
Nhưng anh không buông tay ngay lập tức, tay anh vẫn còn ôm lấy gáy cô, con ngươi đen láy sâu thẳm nhìn cô chăm chú.
Nhưng cô biết lúc này cô không được làm phiền anh.
Sở Tiểu Điềm cầm chặt điện thoại, trái tim đập nhanh thắt lại: “Em nhớ anh rồi, rất nhớ, rất nhớ.”
Cô không lên tiếng, chỉ cười rạng rỡ nhìn anh và gật đầu: “Ừ.”
Trên đời này có rất nhiều người cần anh, việc cần anh làm cũng rất nhiều.
Không phải chỉ mình cô giật mình, những người xung quanh cũng thế.
Nhưng bố cô lại không nghĩ như thế.
Sở Hàn Giang muốn tiễn bọn họ ra bến tàu, ngồi thuyền đến một nơi, rồi lên máy bay rời khỏi nước K.
“Bố.”
“Con chỉ cần bố, còn cả anh ấy bình an, cho dù không ở bên cạnh con cũng được… Con không hy vọng nhìn thấy ai trong hai người xảy ra chuyện, con muốn mọi người đều tốt lành.” Có lẽ nhẫn nhịn quá nhiều nên giọng nói cô khàn đặc: “Bố, con thật sự rất thích anh ấy.”
Cô mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông vứt mũ bảo hiểm sang một bên, sải bước đi tới trước mặt cô.
Quả nhiên, ngày hôm sau Sở Hàn Giang đến gõ cửa phòng cô: “Nào, đi theo bố.”
Hai tay cô tóm chặt vai anh, lúc nghẹt thở lúc run rẩy, tất cả mọi thứ đều trở nên không thể kiểm soát.
Khi cô nhìn thấy món đồ bên trong, cô sững sờ.
Cho dù biết là không được, nhưng cô vẫn muốn hỏi.
Sở Tiểu Điềm hơi ngại ngùng, nhưng cô vẫn nói ông hay.
Người đàn ông mà cô thích phải làm quá nhiều chuyện, cũng rất quan trọng. Có rất nhiều thứ còn quan trọng hơn nỗi nhớ rất nhiều.
Con gái nhỏ mà ông yêu thương, cuối cùng đã gặp được người biết trân trọng con bé.
Cô từng đọc rất nhiều bài tác giả miêu tả nụ hôn đầu nhưng cô chưa có bất kỳ cảm giác gì, cho đến thời khắc này…
Nhưng với tình hình hiện giờ, Sở Tiểu Điềm ở nơi này tuy không nguy hiểm gì, nhưng dù sao cũng không thể ở lại quá lâu. Cô cũng không muốn mang đến những phiền phức không cần thiết cho Sở Hàn Giang, để ông tập trung xử lý việc ở đây, nhanh chóng đến nước J mới là quan trọng.
“Anh đi cho.” Đoàn Tiêu ngồi phía trước bước xuống xe.
Thậm chí, cô còn không nghe thấy âm thanh xung quanh, chỉ cảm nhận được mỗi mình anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng đến tối, Đoàn Tiêu vẫn chưa về.
Đó là một cặp búp bê, một bé gái mặc váy công chúa và một người trung niên mặc đồ vest.
Chiếm giữ top một bảng xếp hạng tiểu thuyết kinh dị bán chạy nhất trong hai năm, được rất nhiều blogger nổi tiếng trên Weibo đề cử, tác giả thường trú top ba bảng xếp hạng vàng, thậm chí là tác giả tiểu thuyết kinh dị được vô số người hâm mộ tiểu thuyết kinh dị nước ngoài đề cử và sùng bái - Phạn Âm.
Sở Tiểu Điềm dang tay ra, giây tiếp theo đã bị ôm chặt vào trong lòng.
Khi con gái khóc thút thít, trái tim bực bội của Sở Hàn Giang lập tức tan chảy.
“Hôm nay anh ấy sẽ về đúng không?”
Nhưng tách nhau nửa ngày, nỗi nhớ cô dành cho anh đã sắp không còn kiểm soát được nữa.
Thế là đám người xung quanh tản đi còn nhanh hơn cả khi nhận được mệnh lệnh.
Búp bê công chúa vô cùng tinh xảo, mỗi một cọng tóc, nếp gấp trên tà váy đều sinh động như thật.
Nhưng giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của người đàn ông: “Nhớ anh rồi?”
“Vậy bút danh của con là gì? Có thể nói bố biết chứ?”
Lúc này Sở Tiểu Điềm hoàn toàn không thể phản ứng lại, đến khi cô nhìn thấy nét cười nơi đáy mắt của Đoàn Tiêu, cô mới hiểu ra.
Sở Hàn Giang cũng hiểu, e rằng trên đời này không còn người nào thích hợp với con gái ông hơn người đàn ông này nữa.
Một mặt là vì lo lắng, cho dù cô biết Nhiếp Phi Chiến và Đoàn Tiêu cộng lại gần như không có nhiệm vụ nào không hoàn thành được, nhưng cô quá để tâm đến người này, không thể nào hoàn toàn không lo lắng cho anh.
“Không biết ạ… Con vẫn chưa nói với anh ấy.” Sở Tiểu Điềm sờ mũi.
Sở Hàn Giang im lặng một lúc rồi nói: “Đợi Đoàn Tiêu về, bố phải nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy.”
Món nợ này ông sẽ phải tính sổ từ từ.
“Con gái ngoan, con vội đi đâu thế?”
Lạc Bắc Sương lại hỏi cô khi nào về, có về chung với bố Sở không?
Cơn giận của Sở Hàn Giang đến nhanh mà đi cũng nhanh, ông khoác vai con gái, dỗ dành cô đi vào nhà: “Lát nữa bố nấu đồ ăn ngon cho con.”
Rất nhanh cô đã nghe thấy âm thanh âm của xe moto.
“Bọn chúng?”
“Đoàn Tiêu… Nếu cậu dám bắt nạt con gái tôi, con mẹ nó, tôi sẽ về nước tiêu diệt sạch hang ổ của cậu!”
“Vốn dĩ con có mang mấy cuốn sách tới, nhưng để ở nhà nghỉ không mang theo, còn có hai cuốn ở chỗ Đoàn Tiêu.”
Nhưng! Mà!
Mấy hôm nay trong điện thoại tích không ít tin nhắn, cô trả lời từng tin một, cũng không biết trả lời thành công mấy tin nữa.
Sở Hàn Giang ôm cô: “Bố hứa với con, nhất định sẽ quay về bình an.”
“Điều nên nói thì tối qua tôi đã nói cả rồi, nhưng vẫn muốn dặn dò cậu một chút.” Sở Hàn Giang khựng lại giây lát: “Không, nên là giao phó.”
Một giây, hai giây, ba giây… (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bố, con buồn quá đi.” Cô chớp đôi mắt phiếm hồng, con ngươi như có nước mắt lấp lánh, khiến cả khuôn mặt trông rất đáng thương: “Com vẫn lo anh ấy sẽ gặp nguy hiểm, làm sao đây, con sợ quá.”
Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Bố, con mua cho bố một căn nhà, mặc dù không lớn, nhưng là số tiền bao nhiêu năm nay con cố gắng tích góp để mua đó. Chờ bố về nước, chúng ta cùng sửa sang lại căn nhà, được không ạ?”
Hành lý bọn họ mang đến vẫn còn ở trong nhà nghỉ, động tác của Đoàn Tiêu rất nhanh, chưa tới vài phút đã xách vali của hai người từ trên lầu xuống.
Là con gái của ông?
“Bất cứ chuyện gì.” Anh bình tĩnh nói: “Mọi thứ đều ưu tiên cô ấy trước.”
Trong thế giới của bọn họ, ngoại trừ tiếng thở và nhịp đập trái tim của nhau, không còn chứa được bất cứ âm thanh nào khác.
Cô chỉ cần yên tĩnh chờ đợi anh quay về, vậy là được rồi.
Sở Hàn Giang gật đầu.
“Cô gái ngốc.” Ông xoa đầu Sở Tiểu Điềm, mỉm cười nói: “Từ nhỏ bố đã nói con biết, muốn thứ gì cứ nói với bố, bố mà có đều sẽ cho con hết, không có cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách tìm cho con. Bây giờ con trưởng thành rồi, bố cũng không biết con thích gì, muốn gì, hiện giờ rất tốt, cuối cùng con gái bố đã có thứ mình muốn rồi.”
Sở Tiểu Điềm chỉ cứng đờ mấy giây, sau đó lập tức thay đổi vẻ mặt.
Mà cô đã làm tan chảy phần dịu dàng này, quên đi thời gian, cũng quên đi bản thân đang ở đâu.
Đối với anh thì không có người hoặc việc gì quan trọng hơn cô hết.
…
Sở Tiểu Điềm đi theo ông vào một căn phòng làm việc, Sở Hàn Giang mở tủ lấy ra một hộp quà tinh xảo, để trước mặt cô: “Con mở ra xem đi.”
“Đừng lo lắng.” Sở Hàn Giang nắm tay cô: “Không có chuyện gì đâu.”
Bọn chúng là chỉ Karl và Tuyết Cầu.
Sở Tiểu Điềm kéo tay ông lại.
Nhưng trước lúc đó vẫn nên dỗ dành con gái trước, đây là chuyện quan trọng nhất.
Sở Hàn Giang cụp mắt.
Đoàn Tiêu nói: “Cho dù xảy ra chuyện gì, cháu cũng không rời khỏi cô ấy.”
“Nếu thuận lợi, có lẽ buổi tối sẽ về.”
Úy Lam vẫn luôn gửi tin nhắn cho cô, hỏi người cô thích là ai, có ở bên nhau không, phát triển đến mức độ nào rồi. Lạc Bắc Sương cũng hỏi vấn đề này, nhưng cách hỏi của hai người khác nhau. Úy Lam rất trực tiếp, Lạc Bắc Sương thì hàm s·ú·c lạ thường, cô ấy chỉ hỏi một câu: “Tiểu Điềm, cậu có chắc mình thích người này thật không?”
Sở Tiểu Điềm cảm nhận được gì đó, cô ghé sát đến trước mặt ông: “Ai vậy ạ?”
Trên người anh có mùi thuốc s·ú·n·g và bụi, hệt như một chiến sĩ chiến thắng trở về, ôm chặt lấy cô gái luôn chờ đợi anh.
“Đoàn… Tiêu!”
Trong mắt Sở Hàn Giang hiện lên ý cười, ông đưa điện thoại cho cô.
Sở Hàn Giang dẫn cô đến công xưởng ở phía sau.
Hai phút sau.
Có thể khiến người ta nhận ra đây là một cặp bố con ngay từ ánh nhìn đầu tiên, tay của công chúa nhỏ được bố đứng ở bên cạnh nắm lấy, dính chặt vào nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ôm lấy Sở Hàn Giang, lau hết nước mắt lên quần áo ông.
Sở Tiểu Điềm lắc đầu: “Bố, con không muốn gì cả.”
Sở Tiểu Điềm: “...”
“Bố, bố thật sự không thể về nước cùng con sao ạ?”
Cuối cùng Sở Hàn Giang vẫn đưa bọn họ lên thuyền.
Mà người có thể làm những việc đó có rất nhiều, không chỉ mình anh.
Giống như sự dịu dàng đặc biệt mà anh ít khi biểu hiện ra ngoài.
“Vậy thì xuống lầu đi.”
“Trả lời câu hỏi của anh trước, rồi anh sẽ nói em biết.”
“Tiểu Điềm, dậy đi.”
“Sợ gì chứ, không sao đâu.”
Z trở về muộn hơn Đoàn Tiêu một chút, hôm qua đã chào tạm biệt với bọn họ rồi, nhưng anh ta vẫn còn chuyện khác phải làm nên hôm nay không thể đến tiễn hai người.
Sở Tiểu Điềm dựng tóc gáy, có cảm giác như bị phát hiện yêu sớm khi còn đi học.
Nhưng đêm tối dần trôi qua, đến mười hai giờ đêm, vẫn không có tin tức gì của Đoàn Tiêu và Z.
Đây có lẽ là lúc cô sử dụng tài năng trở mặt, thứ duy nhất có thể so sánh với Lạc Bắc Sương.
Sở Hàn Giang vỗ vai anh.
“Con gái ngoan, con thành thật nói cho bố biết, có phải bây giờ con đã trở thành tác giả lớn rồi không?”
Sở Hàn Giang lấy điện thoại tìm kiếm bút danh “Phạn Âm” này.
Chương 36
Đó giống như sự ngọt ngào tràn ra khắp cơ thể rồi tấn công vào nơi sâu trong linh hồn, cả người mất hết sức lực nhưng lại như tràn đầy sức mạnh… Đó là nhiệt độ Đoàn Tiêu chuyển sang cô.
Đến khi thuyền chạy được một đoạn, ông vẫn đứng ở đó nhìn, Sở Tiểu Điềm vẫy tay với ông: “Bố, bố phải chăm sóc tốt cho mình đó, con chờ bố về!”
“Bố.”
Sở Hàn Giang tạm biệt Sở Tiểu Điềm xong, lại đi tới trước mặt Đoàn Tiêu.
Cô chưa từng nghĩ đến người đàn ông cứng rắn lạnh lùng này lại có đôi môi mềm mại đến thế.
Sở Hàn Giang sao có thể không lưu luyến được chứ.
Sở Tiểu Điềm chưa từng cảm thấy quãng thời gian dài đằng đẵng lại có thể ngắn ngủi như vậy.
Bao nhiêu năm nay, cho dù đi học đi làm trễ giờ, cô cũng không chạy nhanh như vậy bao giờ, ngay cả gió bên tai cũng có âm thanh.
Đồ được sản xuất trong này rất đa dạng, nhưng đều là thứ mà người dân cần thiết.
Sở Tiểu Điềm không trả lời câu hỏi này.
Một lúc sau, ông quay người đi, bỗng nhiên hét lớn.
Bởi vì ngược sáng, Sở Tiểu Điềm không nhìn rõ dáng vẻ của anh. Cô không kìm được mà che mắt, cho đến khi xe moto lái thẳng một đường đến trước mặt cô, đi một vòng quanh cô, sau đó dừng lại.
Sở Tiểu Điềm không thể nào ngủ được, đương nhiên Sở Hàn Giang cũng biết chuyện này nên ông vẫn luôn ở bên cô, nói chuyện với cô, di chuyển sự chú ý của cô.
Ông thở dài: “Người con thích, bố cũng đánh giá cao. Còn nữa… Bố mãi mãi sẽ không giận Tiểu Điềm.”
Lợi hại vậy sao?
Sở Tiểu Điềm rụt cổ, âm thầm muốn bỏ chạy nhưng bị Sở Hàn Giang túm vai lại.
Dù cho sau này ông buộc phải thừa nhận, cũng buộc phải giao con gái vào tay anh, nhưng trước khi ông mở miệng thừa nhận thì không ngờ lại nhìn thấy khung cảnh này, nói sao ông ấy không bùng nổ được chứ?
Ông đang cười nhưng cái nghiến răng nghiến lợi kia không hề biến mất.
Sở Tiểu Điềm: “Đúng vậy, chính là anh ấy, không còn người nào khác nữa.”
“Đây là…”
Bỗng nhiên điện thoại của Sở Hàn Giang reo lên, ông lập tức nghe máy: “A lô?”
Khi thật sự đến lúc phải chia tay, Sở Tiểu Điềm lại thấy lưu luyến, cô nắm chặt lấy tay của Sở Hàn Giang.
Tối qua Sở Tiểu Điềm ngủ không ngon, huống chi là hôm nay, cô căng thẳng đến nỗi sắc mắt có chút khó coi.
Muốn giận cũng là giận Đoàn Tiêu, ông còn chưa nghĩ ra cách thử thách anh, tên nhóc kia đã tóm chặt lấy trái tim con gái ông rồi.
Sở Tiểu Điềm biết đây là món quà bố tặng cho cô, cho nên rất trân trọng mở ra.
Nhưng bên cạnh Sở Tiểu Điềm chỉ có mình anh bảo vệ.
Lúc cô không đề phòng, Đoàn Tiêu ẵm cô lên, hôn cô.
Dường như chỉ trong nháy mắt, nhưng trong cái nháy mắt này lại được kéo dài vô hạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tối qua cô có nói chờ gặp được Karl và Tuyết Cầu, nhất định phải ôm bọn chúng.
“Cậu ấy biết không?”
Tối qua Đoàn Tiêu đã nói một câu.
Cô thở hổn hển chạy đến trước cửa, đã có người nhận được mệnh lệnh của Sở Hàn Giang, mở đường cho cô, mở hết tất cả các cánh cửa, thắp sáng mọi ánh đèn.
“... Tác giả lớn thì chưa hẳn, nhưng trong thể loại truyện mà con viết, chắc cũng tạm được.”
… Nhưng năm nay cô đã gần hai mươi bốn tuổi rồi, nếu bạn nam được bạn bè thời đại học giới thiệu cũng tính là xem mắt, vậy cô cũng đã đi xem mắt được bảy lần rồi!
Sở Tiểu Điềm suýt thì nhảy cẫng lên: “Anh… Anh không sao chứ, xong việc chưa? Bây giờ anh đang ở đâu?”
Đoàn Tiêu lên xe, Z đưa tay chào tạm biệt bọn họ, rồi lái xe rời đi.
Thực ra cô đã dự cảm được mình và bố lại sắp phải chia tay rồi.
Rõ ràng ở trước mặt nhiều người như vậy, nhưng khoảnh khắc đó cô lại cảm thấy cả thế giới chỉ còn mỗi anh và cô.
Cho đến khi Đoàn Tiêu buông cô ra, cô mới quay lại thế giới này.
Có người lái một chiếc xe moto, từ xa lao nhanh về phía bên này.
Sở Tiểu Điềm che miệng, vô cùng cảm động, phải một lúc sau cô mới bình tĩnh lại: “Con cảm ơn bố.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặt khác, cô vẫn đang nghĩ đến khung cảnh lúc ban ngày…
“Đây là món quà bố làm cho con lúc bố vừa mới tới nước K, nhưng vẫn chưa có cơ hội tặng cho con.”
“Bất cứ chuyện gì?”
“Đợi anh quay về, có thể cho anh đãi ngộ giống như bọn chúng không?”
Nếu để mẹ cô và mấy người dì kia biết chuyện giữa cô và Đoàn Tiêu, nhất định họ sẽ rất vui.
Sở Tiểu Điềm mở mắt ra, Sở Hàn Giang sờ đầu cô: “Đến nhà nghỉ rồi, con không cần xuống xe, bố kêu người giúp con thu dọn hành lý.”
Tiếng gầm mạnh mẽ này của Sở Hàn Giang quả thật có thể sánh bằng tiếng sấm chớp giữa trời quang, Sở Tiểu Điềm giật nảy mình.
Âm thanh ở đầu dây bên kia rất lộn xộn, giống như tiếng nổ của máy móc hạng nặng nào đó.
Ông không hẳn là không hài lòng về Đoàn Tiêu, cho dù ông có kén chọn ra sao, Đoàn Tiêu cũng gần như là một người con rể hoàn hảo.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.