Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài
An Chi Nhược Miên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 66
Đoàn Tiêu vừa đi, bầu không khí trên bàn ăn hơi trùng xuống. Trình Nhượng đưa mắt với Triệu Huy, thế là Triệu Huy suy nghĩ chủ đề nói chuyện: “Chị dâu, cô xem thử trong căn phòng này còn cần bày trí gì không, cứ việc nói với bọn tôi, đừng có không nói nha, công việc cần thể lực này bọn tôi lo hết cho cô.”
Dù gì trước kia cô chưa từng công khai nói mình là nam hay nữ. Rất nhiều người lý trí đã đứng ra phân tích, nói rằng tuy giọng văn và phong cách trong mấy cuốn sách trước của Phạn Âm rất giống một người đàn ông viết ra, nhưng từ một số chi tiết tâm lý được miêu tả, vẫn có thể nhìn thấy được chút tư duy phụ nữ.
Bởi vì quá kích động nên cô đã gọi sai, vội vàng lên tiếng: “Bố, bố! Là bố sao?”
Sở Hàn Giang: “Tụi con ở gần nhau chút cũng tốt, có chuyện gì cậu ấy cũng có thể đến giúp con bất cứ lúc nào. Cậu ấy ở một mình lâu như vậy, trong nhà chắc chắn cũng không có hơi người gì cả.”
Lạc Bắc Sương cười: “Chắc tôi không có việc gì dùng đến anh ta đâu.”
“Được, cậu đừng suy nghĩ lung tung đó, chắc chắn anh ấy sẽ về nhanh thôi.”
Nghiêm Nặc nói: “Mặc dù tự mình lái xe về, nhưng một cô gái xinh đẹp như vậy trở về nhà muộn thực sự hơi nguy hiểm đó.”
Lạc Bắc Sương: “Phạn Âm à, dạo gần đây tác giả này rất nổi tiếng, tôi biết người đó.”
Sở Tiểu Điềm ngẩn người, một trăm nghìn nhanh vậy sao?
Cô lướt bình luận, tìm ra một tin.
Từ lần đầu gặp mặt gây thù chuốc oán, Lạc Bắc Sương đã quen việc khịa anh ta rồi, Triệu Huy bỏ đũa xuống: “Ai nói, ông đây có nhiều điểm tốt lắm.”
- Gặp phải những bình luận không lý trí kia thì cậu cứ ngó lơ là được.
Sở Hàn Giang nói: “Bố đã xử lý gần xong chuyện ở nước K rồi. Trước mặt đang bàn giao một số việc, chờ bàn giao xong, bố sẽ về nước J một chuyến để xử lý việc ở công ty. À, Đoàn Tiêu giúp con chuyển nhà phải không, cậu ấy đang ở cạnh con à?”
Lạc Bắc Sương: “...”
Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Yên tâm đi, lát nữa tớ đi làm việc.”
Sau khi suy ngẫm hồi lâu, Sở Tiểu Điềm lại sửa cách dùng từ khác, sau đó gửi cho Úy Lam đọc, Úy Lam nói không vấn đề, cô mới đăng lên.
Sở Tiểu Điềm nói: “Hôm nay con mới chuyển nhà, bây giờ đang ở trong nhà ạ, bố thế nào rồi?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi đăng, lúc đầu cô cũng hơi lo lắng về phản ứng của mọi người, nhưng Úy Lam an ủi cô cứ thả lỏng, qua một thời gian mọi người chắc chắn sẽ dần chấp nhận thôi.
“Không cần, tôi tự lái xe về được rồi.”
Sở Tiểu Điềm: Ừ, để tớ nghĩ xem.
...
Triệu Huy cầm đũa lên, giơ vào trong bát có đựng món cá hấp, đó là món ăn mà Lạc Bắc Sương ăn nhiều nhất, vừa rồi cô ấy còn vươn cổ tìm thịt cá. Triệu Huy cầm đũa gắp một lúc đã gắp được ba miếng cá lớn bỏ vào trong chén của cô ấy: “Cô nhìn nè, đây chẳng phải cũng là điểm tốt à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vào lúc cô nhìn, số lượng người hâm mộ vẫn còn đang không ngừng tăng lên, người tag tên cô và bình luận bên dưới bài đăng của cô lại càng không đếm xuể.
Ra khỏi cửa, Trình Nhượng đã nói: “Cô Lạc, muộn quá rồi, có cần bọn tôi đưa cô về không?”
Ngành nghề của bọn họ cũng có chút “bệnh nghề nghiệp”, đừng nói là đối xử với người già trẻ nhỏ hoặc cô gái xinh đẹp, cho dù là người bình thường, nếu có thể giúp thì cũng nhất định ra tay giúp đỡ.
Thực ra những người có mặt ở đây đều đã biết chuyện Sở Tiểu Điềm chính là Phạn Âm, nhưng Lạc Bắc Sương vẫn không hay biết rằng những người khác cũng đã biết.
Khu bình luận nhanh chóng trở nên nhộn nhịp.
Số lượt thích của Weibo này đã sắp vượt qua mười nghìn, và vẫn đang tăng lên.
“Vậy thì chưa chắc, cô xinh đẹp như thế, đi trên phố gặp phải kẻ b**n th**, mình cô có thể đuổi anh ta đi được à?”
“Nào chỉ đến trễ thôi đâu Boss ơi! Bọn tôi đã ở trên Weibo đợi cô đợi đến trời đất già nua luôn rồi. Nhân tiện hỏi một câu, là Boss Phạn Âm thật phải không?”
Sở Tiểu Điềm đang mỉm cười trả lời, đột nhiên điện thoại vang lên.
Úy Lam gửi ảnh chụp màn hình cho cô: Ôi trời, tấm này đáng yêu thật đó!
Úy Lam: Cậu và bạn trai đã ở chung rồi à?
Bỗng nhiên Triệu Huy lóe lên một suy nghĩ, anh ta lấy điện thoại mở Weibo ra: “Mẹ ơi, lượng người hâm mộ Weibo của Boss Phạn Âm nhà tôi đã vượt quá một trăm nghìn nhanh như vậy rồi! Thật là lợi hại!”
“Boss Úy Lam xin nhẹ tay! Boss Phạn Âm nhà chúng tôi mỏng manh yếu đuối lắm đó!!!”
Úy Lam gửi cho cô không ít tin nhắn và ảnh chụp màn hình, đều liên quan đến Weibo của cô.
Sở Tiểu Điềm: Tớ không sao, hôm nay dọn nhà. Lúc trước điện thoại của tớ ở chỗ bạn trai, bận rộn mãi chưa đọc tin nhắn.
Sau khi người đi khỏi, trong phòng trở nên yên tĩnh, Sở Tiểu Điềm hít một hơi sâu, cuối cùng mở Weibo ra nhìn.
Bức tranh này và bức tranh phác họa kia có hình tượng giống nhau, nhưng lại là một bức tranh có hình tượng nhân vật vô cùng hoàn hảo. Phạn Âm trong tranh có màu sắc, hơn nữa là một thiếu nữ, mái tóc dài ngang vai màu hồng, lông mày vẫn bị che bởi tóc mái, nụ cười ở khóe miệng cũng không thay đổi, nhưng cảm giác mang lại cho người khác trong sự bí ẩn khó đoán còn có vài phần ngọt ngào, quần áo trên người còn kèm theo trang sức hình đầu lâu bên trong “Hung đồ”.
Bên dưới kèm theo ảnh hai nhân vật hoạt hình, một ác quỷ, một người đeo tai thỏ và đuôi. Ác quỷ ẵm người đeo tai thỏ lên, xoa đầu và nhấc đuôi cao lên.
- Cậu phải tin rằng vẫn có số đông người thích cậu. Đề nghị của tớ là, nếu đã lộ ra thì cậu cũng đừng bối rối nữa, cảm giác bí ẩn của Phạn Âm vẫn còn, nhưng chắc chắn mọi người sẽ dần chấp nhận vấn đề giới tính thôi. Dù gì người hâm mộ sách vẫn thích tác phẩm của cậu hơn, không liên quan đến việc cậu là nam hay nữ cả.
“Đảm bảo chính hãng, Phạn Âm thật sự.”
Trình Nhượng đứng dậy nói: “Sếp, em đi cùng anh nhé.”
Về cơ bản, trước giờ Đoàn Tiêu đều nói chuyện một cách chắc chắn và dứt khoát, rất ít khi có người thay đổi được quyết định của anh, vì thế ba người cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu: “Nếu cần thì liên lạc với bọn tôi.”
Sở Tiểu Điềm lên Weibo nhìn một cái, Úy Lam vẫn là người đầu tiên chia sẻ bài đăng này.
Úy Lam: Tớ tin cậu nhất định đáng yêu hơn Phạn Âm này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trình Nhượng nhìn sắc mặt của Sở Tiểu Điềm, lòng thầm nghĩ không hổ là đại thần, mặt mày không hề thay đổi, quả nhiên có phong thái của Boss Phạn Âm! Trước kia sao anh ta không phát hiện chị dâu là một nhân vật lợi hại như vậy chứ?
“Ngày mai cậu còn phải đi làm, vẫn nên về nghỉ ngơi sớm đi.”
Nghiêm Nặc cũng đứng dậy: “Tôi cũng đi chung, thưa tổng giám đốc Đoàn.”
Sở Tiểu Điềm: Tớ cũng cảm thấy Phạn Âm này hơi đáng yêu...
Theo bản năng, cô cho rằng là Đoàn Tiêu, nhưng phát hiện không phải anh, mà là số điện thoại khác.
Vốn dĩ Lạc Bắc Sương muốn bầu bạn với Sở Tiểu Điềm, nhưng bên này cách nhà cô ấy quá xa, buổi tối Đoàn Tiêu lại về rồi.
Sở Tiểu Điềm ngẩn người một lúc, vội vàng nói: “Bố!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bây giờ là tài khoản chính thức thừa nhận rồi, Phạn Âm thật sự là con gái à? Ôi trời ơi, tôi cần tiêu hóa một chút, tin tức này khó tin giống như Captain America lộ ra chuyện mình là nữ vậy. Con mẹ nó, đảo ngược quá rồi...”
Lạc Bắc Sương đã xua tay với bọn họ, bước lên xe rồi.
Triệu Huy nghiêm túc chỉnh lại: “Cái gì mà của cậu, là của mọi người.”
Chẳng hạn như có một số bình luận nói “Boss Phạn Âm, cài đặt sai giới tính rồi! Sao biến thành nữ vậy?”, “Mẹ kiếp, không ngờ Boss Phạn Âm là nữ? Weibo này không phải là có người giả mạo Phạn Âm đấy chứ?”, “... Tôi không tin, nhất định là Boss Phạn Âm đang nghịch ngợm, trêu đùa chúng ta thôi”.
Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Ừ.”
Triệu Huy: “???” Con mẹ nó, tôi ở ký túc xá của công ty, ngay gần đây đó, được không hả.
Họa sĩ này cũng là đại thần trong giới, sau khi biết được giới tính của Phạn Âm thì cô ấy lại vẽ một bức tranh khác.
Triệu Huy cho rằng chỉ một mình anh ta biết, mà đám người Trình Nhượng cũng giả vờ như không hay gì cả.
Chính xác mà nói là hai ảnh, một trong số đó cô đã nhìn thấy vào năm ngoái, là tranh phác họa “Phạn Âm” được vẽ bằng tay.
Lạc Bắc Sương vừa gắp rau vừa nói: “Tứ chi phát triển cũng chỉ được mỗi điểm này thôi.”
Sở Tiểu Điềm nói: “Anh ấy ra ngoài rồi ạ, hình như phía Z có chuyện gì đó cần anh ấy giúp.”
Nghe ông nói như vậy, Sở Tiểu Điềm càng thêm yên tâm: “Dạ, con không lo lắng, con tin anh ấy.”
Lạc Bắc Sương lái đi nửa đường mới phát hiện có chiếc xe vẫn luôn đi theo sau mình, thế là khi đi qua ngã tư, cô tìm một nơi để đậu xe, chờ chiếc xe kia chậm rãi đi ngang qua, cô mở cửa sổ xe, ung dung nói: “Đầu bếp Triệu, anh đi theo tôi làm gì?”
Sở Tiểu Điềm muốn tiễn anh ra tới cửa, nhưng Đoàn Tiêu đặt một tay lên vai cô, không cho cô đứng dậy: “Em ăn nhiều chút.”
Lạc Bắc Sương trợn mắt: “Bà đây không cần người bảo vệ.”
“Cô ở đâu?”
Úy Lam: Hiện giờ cậu phải bình tĩnh, đột nhiên nổ ra chuyện này chắc chắn sẽ có một số người không chấp nhận được, dẫn đến một số bình luận tiêu cực. Dù sao cũng có rất nhiều người nhận định Phạn Âm chính là đàn ông. Người hâm mộ của cậu kiểu nào cũng có, cho nên chắc chắn có một số người vẫn chưa trưởng thành.
Triệu Huy suy nghĩ một lúc và nói: “Cậu nói cũng phải, tôi vẫn nên tiện đường đi vậy.”
Thế là...
Lạc Bắc Sương nói vị trí, Trình Nhượng đẩy Triệu Huy một cái: “Triệu Huy, vừa hay cậu tiện đường.”
Sở Tiểu Điềm cau mày hỏi: “Anh ấy vẫn luôn ở một mình sao ạ?”
“Tên nhóc Z kia nhiều việc, con đừng lo lắng, bọn họ ở chung với nhau cơ bản không có chuyện gì không giải quyết được cả.”
“Đúng vậy, con vẫn chưa biết à.” Sở Hàn Giang thở dài nói: “Bố mẹ cậu ấy đã qua đời nhiều năm rồi.”
Lạc Bắc Sương cong khóe môi, có thể nhìn thấy cô ấy muốn cười, nhưng rất nhanh đã nhịn xuống, cô ấy lạnh lùng nói: “Cảnh sát để làm gì?”
Lần này Lạc Bắc Sương không khịa nữa, cô ấy gắp cá lên, cho vào trong miệng ăn, ngon đến nheo mắt lại.
Triệu Huy cũng muốn lên tiếng, nhưng Đoàn Tiêu nói: “Đây là chuyện giữa tôi và anh ta, các cậu không cần đi.”
Sở Tiểu Điềm: “...”
“Con gái ngoan, là bố đây.” Sở Hàn Giang cười nói: “Con đang làm gì thế?”
“Xin lỗi để mọi người chờ lâu rồi.”
“Mẹ kiếp... Vừa rồi tôi tưởng tượng một chút, bỗng nhiên cảm thấy Phạn Âm phiên bản nữ có hơi đáng yêu...”
Triệu Huy lạnh lùng nhìn phía trước: “Tiện đường.”
Úy Lam: Cậu và tớ đã cố gắng lâu như vậy mới có được thành tích ngày hôm nay, nghĩ đến những thất bại và gièm pha trong hai năm nay, thực ra đều là trải đường cho chúng ta sau này. Cho dù thế nào, cậu đều phải gánh chịu và chấp nhận, sau đó tiêu hóa hết bọn chúng, biến nó thành động lực, rồi trở nên ngày càng xuất sắc. Tớ tin vào cậu.
“Nếu đã không chống cự, vậy tớ là người đầu tiên bắt đầu [Cười xấu xa] [Cười xấu xa], đứng đó đừng di chuyển lung tung, chờ tớ lao đến đi!”
Có điều, chủ đề liên quan đến cô vẫn liên tục tăng thêm, đặc biệt là vấn đề giới tính của cô, có người vẫn cảm thấy khó tin.
Chương 66
Triệu Huy nói: “Rất nhiều lúc tốc độ của chúng tôi còn nhanh hơn cảnh sát nhiều.”
Úy Lam: Hạnh phúc thật đó.
Sau đó anh nhét điện thoại của cô vào trong tay cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những người khác nhìn qua nhìn lại hai người.
“Á!!! Sao tôi có cảm giác Boss Phạn Âm hơi yếu mềm nhỉ? Nhất định là ảo giác rồi!”
“Từ trước đến nay bởi vì chỉ tập trung vào tác phẩm, lại không giỏi ăn nói, cho nên tôi mãi không tương tác với mọi người. Cho đến hôm qua, cuối cùng đã hạ quyết tâm dùng cách này để ‘gặp mặt’ mọi người, nhưng cũng phải lấy rất nhiều can đảm.”
Sở Tiểu Điềm chia sẻ bình luận này.
“Cảm ơn mọi người trước giờ luôn ủng hộ, chờ đợi tôi. Từ nay về sau, ngoại trừ nghiêm túc và cố gắng với tác phẩm, tôi cũng hy vọng sẽ có thêm nhiều can đảm để giao lưu với mọi người.”
“Về vấn đề giới tính, có lẽ trước giờ đã tạo thành rất nhiều hiểu nhầm, tôi xin gửi lời xin lỗi đến mọi người [Chắp hai tay].”
Quả nhiên Weibo của cô bùng nổ rồi.
Cô đang đọc thì Úy Lam lại gửi tới một tin: Cậu không sao chứ, Tiểu Âm Âm.
Dáng vẻ ngồi trước máy tính, một tay chống cằm một tay ung dung lười nhác đặt trên bàn phím, còn cả khóe môi hơi nhếch lên, nụ cười bí ẩn thoắt ẩn thoắt hiện và đôi mắt bị che bởi tóc mái. Bởi vì vẽ quá đẹp, lại phù hợp với tưởng tượng của phần lớn người, cho nên được lan truyền rộng rãi nhất, gần như đã trở thành hình tượng mang tính biểu tượng của Phạn Âm.
Anh ta nhấc cánh tay, tạo dáng khoe hình thể đẹp mắt, cả cánh tay nhô lên cơ bắp rắn chắc: “Tứ chi phát triển mới có thể làm vệ sĩ, những người đàn ông yếu đuối có thể bảo vệ được cô à?”
Nghiêm Nặc: “Mới một ngày đã một trăm nghìn người, chắc ngày mai sẽ lên ba trăm nghìn người rồi nhỉ.”
Sở Tiểu Điềm gửi cho cô ấy meme cảm động òa khóc.
Sau bữa tối, mấy người đàn ông chào tạm biệt ra về.
Trình Nhượng: “Lợi hại nha, Boss Phạn Âm của tôi.”
Sở Tiểu Điềm: Cũng không tính là ở chung, nhưng bọn tớ ở chung một khu dân cư, rất gần nhau, có thể thường xuyên “về nhà” nhau.
Trình Nhượng gật đầu, chen miệng vào: “Câu này không sai. Cô Lạc à, sau này cô có việc gì thì cứ gọi điện cho cậu ta, những thứ khác không nói, chỉ cần cậu ta ở thành phố C thì nhất định sẽ đến ngay lập tức.”
Lâm Phi Phàm: “Hả? Tạo tài khoản Weibo rồi sao? Tôi còn chưa đăng ký Weibo nữa.”
Nhưng phần lớn người đều tin rồi.
“Nếu tức giận, xin cứ trút giận hết lên tôi. Tôi tuyệt đối không chống cự, gay gắt chút cũng không sao cả.”
Bình luận bên dưới bài đăng của cô càng nhiều hơn, cô đang nhìn người tag mình, bỗng nhiên nhìn thấy hình ảnh một người hâm mộ đăng lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.