Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 80

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80


Chương 80

"..."

Sự "nhiễu loạn" mà Lãnh Yên nhắc đến chính là từ Tiêu Chiêu Diệp - Tuệ Vương, người có danh tiếng thanh quý, phong thái ôn hòa, đặc biệt chiếm được lòng dân sau khi mẹ là Tuệ Phi qua đời. Trong số các hoàng tử, lúc này hắn là người giữ được thân trong sạch nhất.

Mặc dù từ sâu trong tâm nàng vốn không hề coi Cảnh Dực - kẻ chỉ có vẻ ngoài bóng bẩy nhưng ăn chơi trác táng, là một người xứng đáng để gửi gắm cuộc đời, song muội muội nàng đã bị tên hỗn đản đó cướp mất hồn vía.

Lãnh Nguyệt lúc này mới bất chợt nhận ra, trong cơn nóng giận nàng đã quên mất đây là Thái Tử phủ. Không những thế, còn là ngay dưới mắt Thái Tử và Thái Tử Phi. Nếu những lời khi nãy mà truyền ra ngoài...

Không phải Thái Tử bất hiếu, mà cách này hoàn toàn không giống phong cách của hắn. Năm xưa khi Hoàng Hậu mất, hắn chỉ khóc một hồi rồi lại tiếp tục công việc.

Lãnh Nguyệt sửng sốt: "Không ở kinh thành sao?"

Câu trả lời của Lãnh Yên càng khiến lòng Lãnh Nguyệt rối bời hơn.

Lãnh Nguyệt cúi đầu nhấp một ngụm trà nóng, cau mày ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cuộc khẽ lắc đầu, nói với vẻ uể oải:

"Tại sao?"

Lãnh Nguyệt không tự chủ được mà siết chặt nắm tay, cắn răng nói: "Vậy Thái Tử gia rốt cuộc định thế nào?"

Lãnh Nguyệt điềm nhiên đáp lại, ánh mắt bình tĩnh sâu xa nhìn Lãnh Yên, vẫn thanh thanh đạm đạm bổ sung:

"Muội nghĩ không ra, hay là tỷ gợi ý một cái tên đi."

Lãnh Yên thoáng sững sờ, thực sự ngạc nhiên.

Nước mắt chưa kịp rơi, cảm xúc trong lòng nàng đã không thể kìm nén nữa. Lãnh Nguyệt nhìn về phía Lãnh Yên, ánh mắt pha lẫn vẻ sắc lạnh, giọng nàng cũng trở nên cứng rắn hơn.

"Dựa vào cái gì?" Lãnh Yên cười chua chát, tuyết trên áo giáp nhỏ từng giọt.

Lãnh Nguyệt xưa nay vốn không hứng thú với triều chính, nhưng cũng hiểu được ít nhiều.

"Muội chán sống rồi à!"

Rốt cuộc, Lãnh Yên đành bất lực thở dài, khẽ trách mắng:

"Muội điên rồi!"

Một cảm giác khó tả, vừa cay đắng vừa uất nghẹn trào dâng, Lãnh Nguyệt phải nghiến chặt răng để đè nén dòng nước mắt đang muốn trào ra.

Lãnh Nguyệt đập mạnh tay lên bàn, bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu trừng về phía Lãnh Yên: "Loại chuyện này mà cũng có thể bàn bạc sao!"

Trước tình cảnh hiện tại của Cảnh Dực, Lãnh Nguyệt vẫn ung dung nâng tách trà, từ tốn thốt lên từng lời như không có gì. Khiến Lãnh Yên còn chấn kinh hơn tất cả sự kiện xảy ra trong kinh thành gần đây.

"Ai muốn g·i·ế·t hắn, ít nhất cũng phải cho hắn một lời giải thích đàng hoàng. Nếu hắn phạm vào hình luật nào, cứ chiếu theo luật mà xử, đánh c·h·ế·t hay chém đầu đều là điều đã ghi rõ. Nếu hắn đắc tội với ai, thì cũng nên cho hắn cái c·h·ế·t rõ ràng và sảng khoái. Còn nếu hắn không động chạm đến ai, lại vô cớ chịu cảnh lăn lộn này, thì dù muội có bị hắn hưu, không còn tư cách can thiệp, muội cũng phải thay đứa nhỏ trong bụng hỏi cho ra lẽ. Nếu không, sau này hài tử của muội hỏi về cha nó, muội biết phải trả lời thế nào đây? Là hắn phụ triều đình, hay triều đình phụ hắn?"

"Dù gì hắn cũng làm trong nha môn Tam Pháp Ty. Nếu muốn hắn c·h·ế·t, có trăm nghìn cách để thực hiện. Chẳng cần chọn cái cách chậm rãi mà đau đớn như thế này... Cho nên, việc hắn thành ra bộ dạng này, nhất định có kẻ muốn tra tấn hắn đến c·h·ế·t."

Thấy nàng đã bình tĩnh, Lãnh Yên mới miễn cưỡng thở phào, trợn mắt liếc nàng một cái rồi khẽ nói:

"Nói nhảm cũng phải chọn nơi mà nói..."

Lại vừa hay? Cùng ngày các hoàng tử đều bất ngờ đồng loạt vào cung, rồi tiên hoàng trúng độc mà c·h·ế·t. Trong cung chẳng ai bị nghi ngờ ngoài các hoàng tử, chỉ trừ Tiêu Chiêu Diệp, Tuệ Vương không có mặt.

Lãnh Yên nhất thời chưa kịp phản ứng:

Nghĩ tới đây, Lãnh Nguyệt thở dài:

Hiểu rõ điều này, Lãnh Nguyệt cũng nhận ra tình cảnh hiện giờ của Cảnh Dực: "Vậy nên Thái Tử gia muốn Cảnh Dực nhận tội này?"

Lãnh Yên vốn đã choáng váng khi nghe đến ba chữ "hài tử trong bụng", mắt còn ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào bụng phẳng lì của Lãnh Nguyệt. Ngay lúc ấy, nàng lại nghe được những lời đại nghịch bất đạo phía sau, kinh ngạc hét lớn:

"Không đúng..." Lãnh Nguyệt nhíu mày, lấy từ trong ngực ra công hàm phái nàng đến Lương Châu, "Công hàm này ta nhận được sau khi tiên hoàng băng hà, rõ ràng được gửi từ kinh thành, chữ viết và con dấu đều là của Vương gia, không thể là giả được."

Giải thích ấy chỉ hợp lý đối với những quan viên chưa tiếp xúc với Thái Tử, nhưng người trong kinh như Lãnh Nguyệt sẽ phản ứng giống nàng - ai tin được!

Dù không nghĩ Thái Tử sẽ điềm nhiên tránh né, nhưng Lãnh Nguyệt cũng hiểu lời đồn bệnh tật chỉ là cái cớ, lý do thực sự vì sao thì nàng lại không tiện nói ra.

Thấy Lãnh Nguyệt đỏ cả mắt, Lãnh Yên vội nói: "Đây là điều họ đã bàn bạc kỹ càng..."

Người bày cục này chỉ chừa cho Thái Tử hai con đường, dù chọn đường nào cũng dẫn đến kết cục tương tự.

Lãnh Yên chưa nói câu này thì thôi, nói ra lại khiến lòng Lãnh Nguyệt thêm bất an: "Vậy... Vương gia hiện giờ ở đâu?"

Lãnh Yên còn chưa kịp lên tiếng, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nữ trong trẻo, tiếp lời Lãnh Nguyệt:

"Muội không thấy kỳ lạ sao. Tiên hoàng băng hà đã lâu như vậy mà Thái Tử vẫn ở đây sao?"

"Không biết. Chỉ biết là vài ngày trước khi tiên hoàng băng hà, Vương gia đã rời kinh cùng đại nhân Tiết Nhữ Thành. Y chỉ mang theo Ngô Giang, trước khi rời kinh cũng chỉ chào tạm biệt tiên hoàng. Hiện không ai biết họ đi đâu, các châu huyện dọc đường cũng không có tin tức của họ..."

Không tồi...

Bàn tay khẽ v**t v* phần bụng qua mấy lớp y phục, nàng vẫn có thể cảm nhận được luồng hơi ấm nhẹ nhàng lan tỏa. Khi nãy bàn tay Cảnh Dực đặt lên đây không đem lại cảm giác ấy; tay hắn lạnh lẽo, cứng ngắc có phần run rẩy, nhưng lại khiến lòng nàng trở nên kiên định lạ thường.

Lãnh Yên nội công thâm hậu, tiếng quát trong cơn kinh ngạc chẳng hề kiềm chế, ngay cả Lãnh Nguyệt đang phẫn uất không nguôi cũng bị làm cho sững sờ, căn phòng phút chốc chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng th* d*c không đồng đều của hai người, cùng với âm thanh tuyết rơi bên ngoài.

Đi theo An Vương gia bao nhiêu năm, Lãnh Nguyệt có thể đoán được rằng An Vương gia phái nàng đến Lương Châu, lại cho Lãnh Yên chặn nàng ở cửa thành không cho vào kinh, nhất định không phải vì Lương Châu có chuyện, mà là vì nơi đó không có chuyện gì cả.

"An Vương gia không có trong kinh."

Lãnh Yên do dự một chút, rồi cúi nhìn bụng nhỏ của Lãnh Nguyệt, thấp giọng nói: "Hiện giờ, nội tình cái c·h·ế·t của tiên hoàng vẫn là bí mật. Các ngự y đã bị phong tỏa miệng, nếu An Vương gia nhúng tay vào, chẳng khác nào thừa nhận có điều khuất tất. Đến lúc đó sẽ gây ra rối loạn, còn cần ta phải nói rõ sao?"

Chỉ khi đẩy tội danh lên Cảnh Dực, mọi chuyện mới có thể được dàn xếp ổn thỏa.

Kẻ hạ độc tiên hoàng đã sớm tính toán bước này. Vì vậy, ngày hôm ấy giữa một đám hoàng tử trong cung, không hiểu sao lại lòi ra một Cảnh Dực.

Người mà nàng coi là trân quý, hóa ra chẳng qua chỉ là một viên đá lót đường kẻ khác vứt ra cho Thái Tử.

"Tỷ không thấy hắn chỉ trốn trong phòng sao! Đó gọi là tìm cách sao!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Lãnh Yên khẽ cau mày, nhìn Lãnh Nguyệt giờ đã có phần bình tĩnh hơn, trầm giọng nói: "Chuyện này người ngoài không thể nhúng tay vào. Người phụ trách âm thầm điều tra là Tuệ Vương. Nghe Thái Tử nói, Cảnh Dực đã dùng vài cách để khiến mình trông giống nghi phạm lớn nhất, để người của Tuệ Vương không điều tra ra được gì. Vì vậy, hiện giờ Cảnh Dực tạm thời đang gánh danh nghi phạm số một. Thái Tử vẫn luôn tìm cách giải quyết..."

Lãnh Yên thoáng giật mình, vẻ giận dữ trên mặt liền dịu đi đôi phần. Chưa kịp nghĩ ngợi xem nên đáp lại thế nào, Lãnh Nguyệt đã tiếp lời:

Lãnh Yên cầm công hàm, xem kỹ rồi cũng nhíu mày: "Chuyện này ta cũng không rõ. Người của An Vương phủ không phải giỏi làm mấy chuyện bí ẩn thế này sao?"

"Dựa vào cái gì?"

"Cảnh Dực dù gì cũng coi như là lớn lên dưới mắt ta. Dù muội không nói với ta đã lén bái đường với hắn, thì hai người sớm đã có hôn ước. Ngần ấy năm ta cũng xem hắn như nửa đệ đệ. Muội tưởng ta cam tâm để hắn chịu khổ thế sao? Nhưng trước tình thế hiện tại trong kinh, khổ nạn này hắn phải gánh không thể tránh."

Lãnh Nguyệt nhíu mày, giọng nhỏ đi nhưng vẫn đầy căm phẫn:

Kể từ khi biết mình có thai, nàng từng vô số lần tưởng tượng đến phản ứng của Cảnh Dực khi nghe tin này: có lẽ hắn sẽ ngẩn ngơ cười, sẽ chọc nàng cười, sẽ ôm nàng xoay tròn. Hoặc giống như con c·h·ó mặt xệ ngồi xum xoe bên cạnh, phe phẩy cái đuôi. Nhưng nàng lại chưa từng nghĩ đến kết cục này...

"Tìm cách?" Cơn giận như ngọn lửa bùng lên trong ngực Lãnh Nguyệt, lần nữa không kìm được mà thốt ra.

Lãnh Nguyệt thoáng giật mình.

Nhưng nếu Vương gia không có trong kinh, tại sao công hàm do chính tay y viết lại được gửi từ đây? Nếu y đã viết sẵn để lại, sao ông có thể dự đoán được sẽ xảy ra chuyện lớn ngay khi y vừa rời kinh? Sao lại cần thiết phái cho nàng một công hàm như thế?

Trên lưng Lãnh Nguyệt bỗng dâng lên một cơn lạnh buốt. Nguyên nhân Cảnh Dực hưu nàng giờ đây đã không còn giống như nàng nghĩ trước đó - không phải vì không muốn nàng phải chịu khổ theo mình, mà vì hắn dù vẫn đang cố gắng chống đỡ, nhưng cũng đã chuẩn bị tinh thần để đối diện với cái c·h·ế·t bất cứ lúc nào. Hắn hưu nàng, là để nàng được an toàn cả nhà họ Lãnh cũng được an toàn.

Những lời cuối của Lãnh Yên như một cái tát trời giáng, khiến Lãnh Nguyệt c·h·ế·t lặng.

Nhiều cái "vừa hay" như vậy, có thể ai tin nổi chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)

Rốt cuộc giấy không thể gói được lửa. Nếu Thái Tử gia ung dung lên ngôi mà chẳng gặp chút trở ngại, sẽ có người lợi dụng điều đó để khuấy lên chuyện cái c·h·ế·t của tiên hoàng. Khi ấy, Thái Tử sẽ lập tức trở thành nghi phạm số một. Ngược lại, nếu không đăng cơ, mọi chuyện cứ kéo dài cho đến khi chân tướng được phơi bày, triều đình cũng khó tránh khỏi rối ren, đặc biệt nếu hung thủ chính là một trong các hoàng tử.

Lãnh Yên lúc này mới hiểu ra dụng ý của Lãnh Nguyệt, mắt phượng lập tức trừng lớn, suýt chút nữa đập bàn nhảy dựng:

"An Vương gia đâu?"

Lãnh Yên không chút nhượng bộ, cũng trừng lại, giọng đầy trách móc: "Muội nghĩ Thái Tử gia muốn thế chắc? Tội danh hành thích vua là tru di cửu tộc. Nếu Cảnh Dực nhận tội, cả nhà họ Cảnh sẽ c·h·ế·t theo. Thái Tử gia bao năm qua nhẫn nhịn, trong triều ngoại trừ Cảnh gia còn có ai thật lòng ủng hộ? Muội đừng nói với ta là muội phá án bao lâu còn chưa nghĩ ra vì sao Cảnh Dực lại đồng ý gánh tội này!" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cảnh Dực cũng ở trong cung ngày ấy?"

Lãnh Yên thở dài, rồi đổi chủ đề.

Lãnh Nguyệt liền rùng mình, mồ hôi lạnh toát ra, vội vàng che bụng nhỏ lại, mím chặt môi không dám hé lời.

Câu nói của Lãnh Yên nửa đùa nửa thật, nhưng cũng có phần đúng. An Vương phủ đúng là giỏi ra mấy chiêu lạ, nhưng những chiêu đó thường chỉ dùng để phá án, hiếm khi nhằm vào người nhà.

"Nhưng Thái Tử gia có nói, dù An Vương gia có ở kinh thành đi nữa, chuyện này y cũng không thể quản được."

"Không đâu."

Lãnh Yên gật đầu, thở nhẹ:

"Ngày đó hắn vừa hay theo Thái Tử đi cùng."

"Phải đấy." (đọc tại Qidian-VP.com)

Lãnh Nguyệt nói một cách điềm tĩnh, nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, vô thức xoa xoa bụng nhỏ bị nhiệt độ của chén trà sưởi ấm. Những ngày đông lạnh giá, cử chỉ này dường như đã trở thành thói quen không tự nhận thức của nàng.

Nếu Thái Tử gia không chịu ném Cảnh Dực ra, ngôi vị hoàng đế ngay trước mắt cũng chỉ như củ khoai nóng, chẳng thể bỏ, mà cũng chẳng thể nắm chắc. Nhưng nếu thật sự đẩy Cảnh Dực ra ngoài, thì cũng đồng nghĩa với việc vứt bỏ toàn bộ Cảnh gia. Cảnh gia mà sụp đổ, Thái Tử như thể bị chặt mất đôi chân, dù có miễn cưỡng ngồi lên ngai vàng thì cũng nhất định ngồi không vững, chẳng được lâu dài.

Cảnh Dực - kẻ chẳng hề có quan hệ thân thiết với tiên hoàng - lại "vừa hay" xuất hiện hôm đó cùng Thái Tử.

"Vậy nên muội không quản được hắn, chi bằng để người khác quản hắn đi."

"Ai quản?"

Lãnh Yên còn chưa kịp định thần, Lãnh Nguyệt đã tiếp tục với giọng điệu nhàn nhạt:

Nghe đồn, lý do vì tang phụ quá thương tâm, sức khỏe Thái Tử suy kiệt phải nằm liệt giường, tạm thời nhờ các trọng thần trong triều điều hành.

Không sai, theo lý mà nói, quốc không thể một ngày không vua. Thái Tử có sẵn, tiên hoàng vừa băng hà thì Thái Tử nên lập tức đăng cơ. Nhưng hiện tại, Thái Tử vẫn còn ở trong phủ.

Lãnh Yên cười khổ, gật đầu: "Cho nên sáng nay, khi nghe muội nói trở về kinh phục mệnh ở cổng thành, ta đã biết nhất định là muội đang lừa ta..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Ít nhất từ khoảnh khắc ấy, cả hài tử và cha đứa trẻ đều có thể cảm nhận sự hiện diện của nhau...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80