Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Triệu Linh Nhi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Chương 19
Nhưng cô nương này là người ở đâu, bối cảnh ra sao, Liên gia đã đưa tam môi lục sính chưa, mọi người dần dà cũng quên đi chuyện đó.
Ông không muốn con cháu đời sau của mình phải xen vào những chuyện đồi bại ở triều đình, đồng thời cũng cho người truyền tin, nói cháu mình đã đính hôn, nghe đâu nhà đối phương buôn bán gì đó, không phải là một mối quan hệ cùng nhau thăng tiến ở trong triều.
Từ cửa chính đến nhà tranh cách một khoản đất cằn, Bì Bì luôn miệng nói không dám vừa rướn cổ vào bên trong.
Nói thì nói thế nhưng lại có phần trào phúng. Giờ trăng l*n đ*nh đầu, cô nam quả nữ. Còn ở trong phòng vẽ tranh, có thể là khách gì được?
Lưu Lễ nói xong lại cười tươi tắn, tựa tiếu tựa phi nói: “Uổng công bản vương mang nữ nhân đến cho Lan Khanh, hắn từ chối nhiều lần, ta còn nghĩ hắn không thích, hóa ra ở đây kim ốc tàng kiều? Bản vương ngược lại cũng muốn mở rộng tầm nhìn đấy, xem thử giai nhân trong phòng là thần tiên phương nào, có thể làm thượng thư đại nhân Đại Yển ta thất điên bát đảo như vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưu Lễ thấy Bì Bì đứng ngăn ở trước thì ha ha cười một tiếng, trong đáy mắt có tia gian xảo lóe lên.
Ánh nến trong phòng mờ tối, TSm màu xanh trúc của Liên các lão đứng ngược sáng, không nhìn ra vẻ mặt thế nào.
Ai mà ngờ người này suốt ngày lông bông, cả bóng người cũng không ai tìm thấy.
Hình như hắn mới vừa nghe Trần Bì Bì nói, người trong phòng này, là phu nhân của Liên Dụ? Phu nhân thật?
Vì sao phải nhức đầu?
Dưới đất, một nữ nhân mặt mũi đầy nước mắt đang ngã ngồi, thấy hắn xông tới cũng bị dọa ngẩn ra, thút tha thút thít nấc lên.
Hắn chỉ cánh cửa khép hờ hỏi Bì Bì: “Sao vậy? Có khách ở đây à?”
Lưu Lễ ngây ngốc bước đến hai bước, hỏi Phương Uyển Chi: “Đệ muội bị làm sao vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ơ!”
Bước chân Lưu Lễ vì tiếng kêu này mà dừng lại.
Vốn không hiểu chuyện gì cũng bởi vì giọng nữ tử kêu khóc thất điên bát đảo trong lều làm chấn động.
Bởi vì cái tên xấu xa này không quan tâm đến điều đó.
Tướng mạo của người này …
Hắn ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm, hiếm khi không bị ngăn cách bởi thân phận để nhìn cho kĩ gương mặt khóc lóc đến lấm lem kia.
Lưu Lễ ơ một tiếng rồi cũng đứng ngốc ở cửa.
Phương đại cô nương còn chưa khóc xong à. (đọc tại Qidian-VP.com)
TBC (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước kia, cha Liên Dụ nhậm chức thừa tướng đương triều, chỉ tiếc là tuổi trẻ vất vả lâu ngày thành bệnh, ba mươi tuổi đã qua đời. Thừa tướng phu nhân nhớ tới phu thê tình thâm, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng cũng không qua được mùa hè năm thứ hai. Liên lão già người tóc bạc liên tiếp tiễn hai người tóc đen, trong cơn giận dữ mang theo cháu trai về thượng kinh. Dạy dỗ Liên Dụ phải làm thế nào cho đúng.
Lời này đúng là hét rất to, nhưng mà vẫn muộn. Trần vương đã đẩy cửa vào bên trong, vừa dừng chân đã giẫm lên đầy mảnh sứ trên nền đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên mặt Lưu Lễ hiền hòa, thì không có nghĩa là nuốt trôi cơn giận đó.
Chương 19: Chương 19
“Sao nào? Trần thị vệ không muốn dẫn đường à? Là oán giận bản vương không mời mà tới”.
Nói là hoàng tử cấp thiếp thất cho hạ thần, nhưng thực ra lại giống như đưa cho ngươi một món đồ sứ cổ. Không nhận không khen, nghĩa là cự tuyệt. Thế là giờ quay mặt cái lại bày một món trong phòng, đây không phải là muốn làm xấu mặt người kia hay sao?
Các hoàng tử đều muốn lung lạc Liên gia, vì miếng thịt béo nhất luôn ở phe trung lập, rơi vào nhà ai thì nhà đó có thu hoạch lớn. Lưu Lễ và Lưu Đệ đều muốn kéo Liên Dụ về phe mình, cho nên đưa thiếp thất đến cho hắn là phương pháp đơn giản nhất.
Trên mặt thì hiền hòa phúc hậu nhưng dưới chân đã bước thẳng vào trong viện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.