Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 88: Chương 88

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88: Chương 88


Con mèo này đang nhìn mâm cơm đến ngẩn người, ánh mắt đầy oán niệm. Cả khuôn mặt đã béo xệ như một vòng tròn lớn. Móng vuốt không ngừng leo lên cửa sổ, không dám tạo tiếng động quá lớn, đôi mắt híp thành một đường, như muốn trừng Phương Uyển Chi mà không dám, lâu lâu lại liếc háy một cái.

Liên đại nhân thu cây trường tiên lại, nhìn hắn cười tươi tắn, tư thái hết sức ôn hòa, ôn hòa làm cho người ta càng thêm khiếp sợ.

Liên Dụ nhìn cái tên chỉ chực lao tới người của mình thì rất phiền lòng. Nhưng nếu đã đến đây, dù sao cũng phải ở lại ăn một bữa cơm đã. Còn áo quần trên người hắn nữa, không biết làm gì mà rách tươm nát bét như vậy… Cũng thiệt thòi cho hắn vì phải mặc lên người, nên dặn Bì Bì: “Đưa Tứ Hậu Vương gia và Bạch tri huyện đến Lưu Hương các đổi y phục đi”.

Người đọc sách sẽ không đánh người, quan lớn sẽ điềm tĩnh, Liên Dụ đâu có biết hai thứ này là cái gì đâu.

Chương 88: Chương 88

Từ đó về sau, Vương Thủ Tài liền bị lệnh cưỡng chế không được xuất hiện lúc ăn trưa, vì vậy tên này cứ nhìn thấy thịt là muốn xông tới gặm, nhưng mà không thể bò xuống, nó chỉ có thể ôm lấy thanh cửa nằm bất động.

A Đào không nghe khuyên bảo, tiếp tục ăn.

Liên Dụ làm như không nghe thấy. Mắt lướt qua nhìn Vương Thủ Tài đang bò bò bên cửa sổ.

Lưu Lăng cười hì hì đầy bỉ ổi, rất muốn hỏi A Đào tiên nữ đang ở núi nào.

“Cái kia, bản vương sợ giai nhân đói bụng thôi, không có ý gì hết a.”

Nói xong lại người một lát, giả ngây giả dại nhìn Liên Dụ giải thích:

Lưu đại ngốc hiểu, Liên Dụ đang muốn nhắm vào Bạch Yến Trầm để chỉ mặt hắn, đâu phải muốn móc mắt Bạch Yến Trầm, mà là muốn móc mắt hắn. Trong lòng hắn thấy người này hết sức hẹp hòi. Nhưng hắn cũng không dám nhìn tiếp nữa, sợ tên kia móc mắt mình thật.

Cố gắng không nhìn mặt người kia, hắn hỏi A Đào: “Tiên nữ đó có quan hệ thế nào với Liên Dụ vậy? Chúng ta tới đây đã lâu, tại sao không thấy nàng ấy đâu?”

Phương đại cô nương vùi đầu múc cơm, lộ hơn phân nửa khối bớt trên mặt, vừa gắp thịt kho tàu nhai nhai vừa nhíu lông mày nói:

Thời gian gần đây Vương Thủ Tài quá mập, mập tới mức cửa phải mở rộng nó mới đi lọt.

Lưu Lăng hết sức thức thời xoay người lại đi ra ngoài, trong miệng còn la hét: “Bì Bì, mau đưa bản vương đi thay quần áo, bộ này phải thay, phải thay nhanh.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lưu Lăng vừa nhìn thấy Liên Dụ đi ra ngoài, lập tức chuyển đến bên cạnh A Đào hỏi. Hắn cũng không dám ngồi gần quá, thứ nhất, A Đào là người của Liên Dụ, thứ hai là do A Đào quá xấu. Lưu Lăng thực lòng không muốn thừa nhận mình nông cạn, nhưng mà nguyên nhân thứ hai mới là chủ yếu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai ngày trước đi chơi về mắc lại nơi khe cửa. Chắc là thấy mình xấu hổ quá, không dám gọi, đến ngày hôm sau Liên Dụ tỉnh mới mang nó xuống được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bạch Yến Trầm sợ đến cứng cả người.

Bởi vì hắn lại nhìn thấy A Đào. Vừa mới gặp Tiên nữ xinh đẹp, giờ cô nương ấy lại mất tung mất ảnh, hắn chỉ đi đổi y phục thôi mà mỹ nhân đã không thấy tăm hơi.

Liên Dụ nhìn thấy bộ dáng kia đáng thương quá, gắp một miếng thịt nạc và ít cơm trắng đi dút cho nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lưu Lăng bực mình nửa ngày, nhưng rồi lại dần dần hiểu ra.

“Đẹp cũng không được nhìn, còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi ta.”

Sau khi dùng cơm trưa xong, Lưu Lăng ăn mà không biết ngon.

Hắn cà lơ phất phơ hỏi Bạch Yến Trầm: “Đẹp không?”

Liên đại nhân im lặng nhìn bọn họ, rồi không biến sắc kéo Phương Uyển Chi vào lòng, chặn ánh mắt của Lưu Lăng. Trong tay áo rút ra một cây trường tiên màu bạc vụt trước tầm mắt của Bạch Yến Trầm, tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn, nghe tiếng gió cũng thấy có bảy phần ác liệt.

Gắp một miếng thịt, Lưu Lăng nhìn A Đào một cái, lại nhìn thêm một vòng, hắn cảm giác A Đào và Tiên nữ tư thái rất giống nhau, nhưng còn khuôn mặt… Lưu Lại để đũa xuống hỏi: “A Đào, sao vị tiểu mỹ nhân kia không ra ăn cơm? Quá trưa rồi”.

Cô nương này thật đẹp quá, ở kinh thành đốt đèn lồng chưa chắc tìm ra người có tư sắc như vậy. Càng nhìn càng si, càng xem càng thích.

“Vâng, đẹp.”

Bạch Yến Trầm cũng nhìn, nhưng là nhìn trộm, không dám quang minh chính đại như Lưu Lăng.

Đương nhiên Lưu Lăng không quan tâm chuyện thay quần áo, hắn chỉ một lòng một dạ nhìn chằm chằm Phương Uyển Chi.

Hắn nói với Bạch Yến Trầm:

“Tiên nữ à? Ai biết là từ ngọn núi nào nhảy xuống đâu? Chúng ta vừa đến Hoa Quả thôn đã thấy nàng rồi, nhưng mà không hay xuất hiện, không biết có phải quỷ không.”

“Cái gì mà không biết từ ngọn núi nào nhảy xuống chứ? Hoa Quả thôn thì có bao nhiêu ngọn núi lớn nhỏ bên ngoài, hỏi cô mà cô lại trả lời thế đấy! Cô đừng có ăn nữa!”

Nghĩ như vậy, trong lòng Lưu Lăng không khỏi suy đoán. A Đào không thích nàng, hắn thì thích a. Hắn có thể giúp A Đào loại bỏ nàng ta, sau đó....

Lưu Lăng thấy tướng ăn của A Đào cực kì thiếu lễ độ, cộng thêm vết bớt trên mặt càng cho thấy sự th* t*c, tự dưng lại nói Tiên nữ là quỷ, hắn cũng mất hứng.

TBC

Bước chân gần như muốn chạy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn sợ trên người họ có rận quá.

Hắn nghĩ, nhất định là A Đào không thích Tiên nữ. Bởi vì Tiên nữ đẹp như vậy, Liên Dụ và nàng lại thân thiết, làm gì có nữ nhân nào lại không ăn giấm chua đây? Có khi còn muốn g.i.ế.c c.h.ế.t người ta nữa ấy chứ.

Bạch Yến Trầm suýt bị hù c·h·ế·t, run rẩy nửa ngày mới phản ứng được, theo bản năng trả lời.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88: Chương 88