Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Triệu Linh Nhi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 93: Chương 93
Hắn thong thả sửa sang áo quần lại rồi nói với Cung lão gia: (đọc tại Qidian-VP.com)
Không biết vì sao, lúc nào nàng cũng thấy tin tưởng nam nhân này, có lẽ là vì tình cảm, cũng có lẽ vì hắn quan tâm. Tóm lại, một Liên Dụ như vậy lúc nào cũng có thể khiến cho Phương Uyển Chi không hiểu hết được. Thậm chí một câu tâm tình hắn cũng chưa bao giờ nói.
Nhưng nàng vẫn thấy rất vui, rất tốt. Vui vẻ đến vô d·ụ·c vô cầu, nàng nghĩ, cuộc sống như vậy, thật tuyệt vời.
Phương Uyển Chi biết Liên Dụ vô lại tới mức nào, cũng biết hôm nay mình không tiện, cho nên chỉ có thể cảnh cáo: “Không được động tay động chân”.
Liên Dụ rất thông minh không hề lên tiếng.
Liên Dụ thấy tóc Phương Uyển Chi còn xõa ra, liền xung phong nhận việc chải đầu cho nàng. Chỉ là việc này hình như gian nan hơn hắn tưởng nhiều, làm mấy lần cũng không được kiểu gì. Cuối cùng Liên đại nhân cây trâm cắm lung tung lên mái tóc dài của Phương Uyển Chi, cuốn thành cái chuồng gà, hoàn toàn không lí giải nổi sao chuyện này lại có người xem là vui thú khuê phòng.
Hắn nói: “Thiên tôn có trong phòng không vậy, mời ngài ra ngoài một chuyến, hai nhà Trương Ngọc Lâm và Lưu Thành Vĩ trong thôn xuất hiện cổ trùng phá hoại rất đáng sợ, giờ một nhà trên dưới đang gặp nạn, cầu ngài đi xem một cái”.
Phương đại cô nương đành bất động, cả người từ từ buông lỏng, ấm áp làm ổ trong vòng ôm của Liên Dụ, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
“Nếm thử đi, ăn ngon lắm.”
Liên Dụ mặc một trường bào gấm màu tím nhạt, eo buộc đai vân văn ngọc đái, cách mặc đồ cực kì tùy ý nhưng vẫn đủ tuấn lãng quý khí mười phần, trong tay bưng một cái chén sứ màu trắng, vừa dùng muỗng đảo vừa bưng vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
TBC
Phương đại cô nương nghe xong thì lại chui vào chăn, cảm thấy như mình đang cố tình gây sự vậy. Chỉ lộ ra đôi mắt nhìn người kia: “Thôi mà, chàng về ngủ đi”.
Cửa phòng cũng cùng lúc mở ra.
Phương Uyển Chi xê dịch, như muốn đứng lên dạy dỗ hắn, nhưng mà hắn chỉ đặt yên ở đó, hơi nóng không ngừng lan từ lòng bàn tay, làm khó chịu giảm đi không ít.
Liên Dụ vẫn không chút hoang mang, như thể trong lòng đã sớm có dự liệu.
Bởi vì buổi tối nghỉ muộn, khi Phương đại cô nương tỉnh lại thì trời đã sáng. Liên Dụ nằm bên cạnh cũng đã thức dậy từ sớm, chăn được dém quanh, có lẽ vì sợ nàng lạnh. Phương Uyển Chi giật mình ngồi dậy, nghĩ hẳn Liên Dụ còn chưa ăn, cho nên vội mặc xiêm y ra ngoài.
Phương Uyển Chi nghe tiếng của Cung lão gia, giọng nói vô cùng lo lắng.
Hắn thấy nàng đứng dậy thì đi thẳng tới đặt lên trác ở phòng trong, rồi xoay người bưng thau nước ấm trên giá gỗ tới.
Phương đại cô nương nhìn vào gương đồng nổi đóa, đuổi đánh Liên Dụ một vòng, hai người đang cười đùa thì nghe bên ngoài có tiếng đập cửa dồn dập.
“Đừng hoảng sợ, chúng ta đi bây giờ.”
Liên Dụ gật gật đầu, không muốn nói cho Phương Uyển Chi biết, mình cũng làm thử, suýt chút nữa đã đốt luôn cả phòng bếp.
Phương đại cô nương cũng đút cho hắn thành nghiện, hai người cứ thế ăn hết sạch một chén cháo táo đỏ lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người thân mật thắm thiết một lúc lâu, hai gò má cùng hồng ửng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Uyển Chi biết rõ Liên Dụ không thể làm mấy thứ này, đối với chuyện trong bếp, người này vẫn dừng lại ở trình độ không đun lửa vẫn luộc được trứng gà, cho nên hỏi hắn: “Bì Bì nấu à? ”
.Phương Uyển Chi nghe xong thì kinh hoàng, không ngờ trong thôn lại có cổ độc. Liên Dụ bắt quỷ được, bởi vì thứ đó vốn là người. Giờ cổ trùng lại xuất hiện, không biết hắn có biện pháp xử lí không.
Liên Dụ vốn không thích đồ ngọt, cháo cũng chỉ ăn mặn, nhưng nhìn Phương Uyển Chi ăn đáng yêu như thế, hắn cũng theo ý nàng, ăn một ngụm, còn tranh thủ trộm hương.
Chương 93: Chương 93
Liên Dụ rất biết nghe lời nằm xuống kế bên nàng, cách một tấm chăn to ôm lấy nàng vào lòng, không phải vì sập nhỏ lạnh, mà chỉ là muốn ôm nàng hôm nay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Uyển Chi liền đi rửa mặt, dùng nước muối s·ú·c miệng rồi đi sang.
Mái tóc dài của nàng chưa buộc lên, xõa mềm mại qua một bên, càng khiến cho nàng thêm dịu dàng khéo léo. Nàng nhìn trong chén một cái, là cháo táo đỏ, hẳn là đã hầm rất lâu, hương nồng vị ngọt.
Tay nghề của Bì Bì trước nay vốn rất tốt, cháo đỏ thơm mềm. Phương Uyển Chi hay thích ăn nóng, cái miệng nhỏ cũng trở nên đỏ rực. Nàng lại múc một thìa nữa cho vào miệng, nhưng thấy Liên Dụ không ăn, cho nên cũng múc một thìa đưa đến bên miệng hắn, hai cánh môi sưng thành một đóa hoa hồng nhỏ.
Cảm giác vị ngọt nồng đậm trên môi, không chỉ là ngon miệng thôi đâu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.