Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Danh Sách Đầu Tiên
Unknown
Chương 18: Phòng thủ
Chiến tranh đến rất đột ngột, Hoàng Lưu Minh và mấy thành viên trong đội đang đào hầm thì tiếng chuông báo động vang lên, mấy người Hoàng Lưu Minh vội vã chạy về vị trí phòng thủ. Ngồi cạnh cậu lúc này là anh Duy, cách đó một đoạn có cả Lưu Viết Mạnh. Mấy tân binh còn sống sót đều được bố trí lại địa điểm phòng thủ mới, dĩ nhiên vẫn là các lớp ngoài rìa nhất.
Còn chưa lo lắng căng thẳng được bao lâu, tiếng bước chân của đám quái vật chạy đến đã vang lên, mọi người đều giương s·ú·n·g đợi lệnh.
-Bắn!
Lưới lửa lại diễn ra, kèm theo đó là những t·iếng n·ổ vang trời. Trong thời gian này, họ cũng không bỏ phí thời cơ, đã tranh thủ biến khu vực trước mặt thành một bãi mìn dày đặc. Bọn quái vật chạy vào đó liền kích nổ liên tục, khói bụi mù trời, còn có thể thấy được một số con bị nổ bay lên trên trời.
Giữa khói bụi như vậy, s·ú·n·g vẫn phun trào ra đ·ạ·n, đ·ạ·n bắn tới xua đi khói bụi, nhưng những tiếng nổ lại vang lên, cuốn theo khói bụi bốc lên như những cục nấm nhỏ. Có một điều mà mọi người đều nhận ra được, đó là những tiếng nổ càng lúc càng gần, báo hiệu cho sự tiếp cận của đám quái vật. Tuy nhiên hiện tại trong tay bọn họ có s·ú·n·g, không cần nhắm, chỉ đơn giản là giương về phía trước mà bắn. Mấy khẩu s·ú·n·g hạng nặng mới được lắp đặt cũng đang điên cuồng khai hỏa, đường đ·ạ·n của mấy khẩu đó to vô cùng, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được.
Bắn một lúc thì s·ú·n·g hết đ·ạ·n, mọi người thay phiên nhau thay đ·ạ·n rồi bắn tiếp. Hoàng Lưu Minh bắn được gần hết băng đ·ạ·n thứ hai thì bắt đầu có những con quái vật đầu tiên lao ra khỏi khói bụi. Chúng lao đến địa đạo đầu tiên, nhưng ngay lập tức bị những tấm khiên chắn chặn lại, các mũi giáo đâm lên kết liễu ngay lập tức. Hiện tại nơi này đã có thêm viện quân từ lớp phòng thủ thứ hai đến chi viện, quân số đông hơn rất nhiều, ví dụ như ở khu vực của Hoàng Lưu Minh, chỉ có cậu, Lưu Viết Mạnh và một người nữa là lính mới, bảy người còn lại đều là binh lính lâu đời, có thể sử dụng ma năng.
Tuy nhiên những con đầu tiên c·h·ế·t cũng không làm đám quái vật chùn bước, chúng chen chúc lao đến, không chen qua được lớp khiên thì dẫm lên nhau mà đi vào các địa đạo phía sau. Một con xông đến được chỗ của Hoàng Lưu Minh, cũng bị các binh lính dễ dàng kết liễu. Nhưng cậu không thấy vẻ nhẹ nhõm nào trên mặt họ, rõ ràng g·i·ế·t được con quái vật rồi nhưng mặt ai cũng căng thẳng. Bởi vì nối tiếp con thứ nhất, thì con thứ hai, con thứ ba cũng đã xông đến, giương hai lưỡi hái của chúng chém vào tấm khiên chắn của bọn họ. Đi theo sau bọn nó là hằng hà sa số các con quái vật khác.
-Giơ khiên!
Một binh linh trong đội ngũ hét lên, mọi người giữ vững tinh thần, dồn trọng tâm xuống.
Uỳnh.
Đám quái vật chen chúc đâm vào khiên bọn họ, mọi người cố chống chịu, sau đó đâm giáo ra. Hoàng Lưu Minh cũng đâm giáo, nhưng cậu không có đâm một cách mù quáng, mà theo bản năng nhắm thẳng vào mắt con quái vật. Nơi đó là vị trí duy nhất trên cơ thể nó mà cậu có thể gây thương tổn lúc này.
Mất một lúc rất lâu bọn họ mới xử lý xong đám quái vật, không có thương vong nào xảy ra, Hoàng Lưu Minh hé hé khiên lên quan sát, hơi kỳ quái vì không còn thấy bóng dáng con quái vật nào nữa.
Anh Duy thấy vậy mới nói.
-Không cần nhìn nữa, chưa xong đâu. Đây là chiến thuật cơ bản trong chiến tranh, khi quân số vượt qua kẻ địch nhiều lần, không bao giờ lại dùng cả đội quân ùa lên một lượt, làm như thế chỉ khiến chiến trường hỗn loạn đến mức không thể kiểm soát, nhiều khi quân ta đánh quân mình, thương vong sẽ rất lớn. Cách thức chính xác nhất là tấn công nhiều đợt, mài mòn quân địch!
Như thể trả lời cho anh Duy, tiếng bước chạy dồn dập lại phát ra, lần này nghe còn dày đặc hơn lần trước nữa. Không cần phải nói, đây chắc chắn là đợt tấn công thứ hai từ quân địch. Mọi người trong đội đều chuẩn bị tinh thần.
Lần này thảm thiết hơn trước, đám quái vật đã bắt đầu ùa xuống được địa đạo để tấn công. Lại còn nhảy ngay cạnh chỗ Hoàng Lưu Minh, cậu phải dùng hết khả năng lèo lái đòn đánh của con quái vật đó, trốn tránh đủ đường, nhất quyết không để nó đánh trực diện trúng, phải mất một lúc một vị sĩ quan mới qua hỗ trợ cậu được, một giáo kết thúc con quái vật. Anh ấy vỗ vai cậu một cái rồi lại quay lại chiến đấu tiếp.
Đến đợt tấn công thứ năm, bọn họ vỡ trận. Đám quái vật khắp mọi nơi, bên dưới có, bên trên có. Tất cả co cụm lại thành những khu vực chiến đấu nhỏ, tận dụng địa hình để hạn chế chuyển động của đám quái vật. Hoàng Lưu Minh không biết bản thân đã chiến đấu bao lâu rồi nữa, chân cậu đã mỏi, cái tay nâng khiên đau đớn, nhưng cậu biết, giờ mà buông tay, giờ mà chùn chân, cậu sẽ bị đám quái vật xâu xé ngay lập tức. Ý chí sống chèo chống cho cậu, khiến cậu tiếp tục khiêu vũ trước sự bao vây của đám quái vật, chỉ cần sẩy chân một lần, cái kết cho cậu chắc chắn là cái c·h·ế·t.
Các binh lính biết sử dụng ma năng cũng đang bị ép vào thế bí, có một người đã hóa thành hình dạng nửa người nửa trâu, cả người to lên vô cùng, hai chiếc sừng mọc ra từ đầu. Động tác người này trở nên rất mạnh mẽ, dùng tay không đấm cũng có thể tiêu diệt được một con quái vật. Nhưng điều này không khiến Hoàng Lưu Minh cảm thấy an tâm. Khi trước đã từng nói chuyện với anh Duy về khả năng biến hình này, anh có nói:
-Đây là khi chú em đã xây dựng được Hồn Tướng của mình, có thể dung hợp với Hồn Tướng để phát huy ra sức mạnh của Hồn Tướng, nhưng làm như vậy rất là mệt. Vừa tiêu hao ma năng, vừa mài mòn lực ý chí, không thể duy trì quá lâu được. Một khi dùng đến cũng thường là lúc liều mạng.
Hoàng Lưu Minh vẫn luôn nhớ như in những lời này. Bình thường khi chiến đấu, bọn họ đều tiết kiệm ma năng tối đa, sử dụng giáo và khiên để tấm công và phòng thủ, chỉ đến khi không còn cách nào khác, mới biến hóa Hồn Tướng. Hoàng Lưu Minh thấy người lính kia biến hình như vậy, đã chứng tỏ tình thế càng lúc càng tồi tệ.
Được một lúc thì người đó cũng phải biến về hình dạng người, mặt mũi tái mét, mắt trĩu nặng, trông mỏi mệt thực sự, nhưng không dám nghỉ mà tiếp tục chiến đấu, có một người khác thay phiên biến hình, người này cũng biến thành hình dạng người sói như anh Duy, nhưng màu lông vàng cát, khá là tầm thường, không có dáng vẻ bóng bẩy như của anh Duy.