Đạo Hữu... Mua Đất Không?
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Cả đại lục đều trong tay ngươi
Bóng đen kia huyền bí nói.
Thoát được một mạng, người áo đen lập tức dập đầu rồi rời đi. Khi hắn đã đi khỏi, lúc này trên đầu người con trai liền xuất hiện một bóng đen. Cái bóng đen vừa xuất hiện cười quỷ dị nói.
“Ông tưởng ta ngu lắm sao? Lão già đó có rất nhiều thủ đoạn bảo mạng, cho dù ta ra tay cũng khó mà g·iết được ông ta. Đến lúc đó chuyện bại lộ, e rằng ta mới là người gặp nguy hiểm.”
Người con trai kia điên cuồng nói. Nếu như thực sự đúng như bóng đen nói, chỉ cần hút được âm khí của nàng ta, hắn nhất định sẽ đạt đến cảnh giới mà cả đại lục này đều mơ ước.
Nguyễn Nam nước mắt giàn giụa, khóc lóc thê lương dặn dò.
“Ông nội, chúng ta có cần phải tiếp tục đi tìm cao nhân huyền bí kia không?”
Biết đối phương giở trò này ra nhất định là muốn xin xỏ thứ gì đó. Bởi vì không muốn cho đối phương một cách miễn phí như vậy, hệ thống mặc dù rất muốn đánh người nhưng vẫn nhịn xuống mà an ủi hắn.
Người con trai khinh thường đáp. Dù sao tính cách của Minh Thiên hắn cũng hiểu quá rõ.
Người con trai kia phất tay nói.
“Bọn họ không phải bị đẩy ra khỏi Vô Tận đại lục mà là bị đưa lên một tầng cao hơn.”
Người con trai kia tỏ vẻ mất kiên nhẫn đáp.
“Được rồi, những ngày tới ngươi cứ tiếp tục theo dõi bọn họ cho ta.”
“Tiểu tử ngươi có biết tại sao nơi này gọi là Vô Tận đại lục không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lần này cả hai vì tìm cao nhân nên mới đến khu rừng kia. Nhưng cao nhân chẳng thấy đâu còn lại b·ị đ·ánh cho nhập viện. Cục tức này, Minh Tiên làm sao có thể nuốt trôi được kia chứ.
“Bẩm chủ nhân, thuộc hạ…”
“Ngươi nói thật sao?”
“Chuyện nữ nhân kia ngươi đã tìm được cách gì chưa?”
Thấy Nguyễn Nam muốn đi ra ngoài, hệ thống lập tức cản hắn lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Minh Tiên cả người băng bó nằm bất động trên giường nói.
“Khặc khặc, đủ ngoan, đủ độc. Đây chính là lý do mà ta chọn ngươi. Chỉ cần ngươi nghe theo lời ta. Đến lúc đó, cả đại lục này đều nằm trong tay ngươi.”
Hệ thống cũng mỉm cười đáp lại.
Nghe bóng đen nói xong, người con trai cũng không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Người con trai bán tín bán nghi nói. Hắn đã hút âm khí của rất nhiều nữ thiên kiêu tư chất không tồi ở khắp nơi, mặc dù thực lực tăng mạnh nhưng cũng chỉ đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ. Khoảng cách giữa hắn so với đỉnh cao đại lục e rằng không chỉ âm khí của một nữ nhân có thể bù đắp được.
Nguyễn Nam sau khi nghe xong lời cam đoan của hệ thống thì mới cảm thấy khá hơn. Trên môi mặc dù miễn cưỡng nhưng vẫn nở một nụ cười.
“Ngươi gọi đây là may mắn ư? Quanh năm suốt tháng chỉ ở trong rừng với đám dã thú. Số người ta gặp còn ít hơn đám dã thú đó, ngươi nghĩ ta phải bán đất bao nhiêu năm mới có thể làm xong cái nhiệm vụ này của ngươi? Tu tiên ư? Tâm ta đ·ã c·hết từ lâu rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tất nhiên là như vậy rồi. Bổn hệ thống đã lừa ngươi bao giờ chưa? Hơn nữa, ta cũng sẽ đảm bảo cho ngươi vài nhiệm vụ để có thể bảo mạng an toàn khi ra ngoài.”
“Nhưng có thật là hút âm khí của nàng ta, ta có thể đứng trên đỉnh đại lục này không?”
“Là do ta, tất cả là do lỗi của ta. Người anh em tốt của ta, ngươi đừng nghĩ quẩn nữa có được không. Thế này đi, sau này ta đảm bảo cho ngươi có thể tự do rời khỏi rừng. Như vậy ngươi có thể tìm được nhiều người để bán đất hơn rồi. Đến lúc đó, tu tiên không phải là vấn đề trong tầm tay của ngươi sao?”
Nguyễn Nam ngờ vực hỏi.
“Đừng nói nữa. Chuyện đó thất bại rồi. Cũng không biết tại sao ở thành phố này lại xuất hiện một kẻ có thể giải được băng độc cấp 6. Thật uổng công ta tốn nhiều tiền để bẫy Ngọc gia như vậy.”
“Thuộc hạ chắc chắn sẽ không làm ngài thất vọng.”
Người con trai lập tức suy đoán.
Minh Thiên tức giận quát. Quay lại khu rừng đó chẳng khác nào lại đến làm bao cát cho đám dã thú. Bây giờ cho dù có thiên tài địa bảo hấp dẫn đến đâu, Minh Thiên cũng không dám quay lại đó một lần nào nữa.
“Ngươi không lừa ta đấy chứ? Ta còn có cơ hội để tu tiên sao?”
Bất ngờ, Nguyễn Nam úp mặt xuống bàn khóc nức nở.
Hệ thống vô cùng tự tin đáp.
“Tất nhiên là đi kết thúc cuộc đời này rồi. Anh em tốt, đừng ngăn cản ta.”
“Vì sao?”
“Nếu ngươi muốn ta cũng không cản.”
Về đến nhà, Nguyễn Nam lại nằm dài trên bài và bắt đầu than vãn.
Sau khi cẩn thận dìu Nguyễn Nam về giường nghỉ ngơi, lúc này hệ thống mới rời đi để hắn một mình yên tĩnh. Nhưng nó không biết rằng, khi nó vừa biến mất, trên môi Nguyễn Nam nở một nụ cười đắc thắng. Mà trong ống tay áo của hắn lúc này lại rơi ra một chai dầu gió.
“Ai bảo chúng ta là anh em tốt kia chứ?”
“Nếu quả thực như vậy thì cho dù bằng bất cứ giá nào ta cũng phải có được nàng ta. Kẻ nào dám ngăn cản, ta sẽ g·iết kẻ đó.”
Người con trai kia cảm thấy bản thân như đang nằm mơ vậy. Những điều này dường như đã vượt xa tầm hiểu biết của hắn rồi.
Mặc dù hệ thống đã hết lời khuyện ngăn nhưng Nguyễn Nam vẫn vô cùng ủ rủ đáp.
Sau khi nhận được cái gật đầu của người con trai kia, bóng đen lại kể tiếp.
Thái độ cương quyết của Nguyễn Nam khiến cho hệ thống cũng thấy sợ hãi. Biết đối phương đang nghĩ quẩn, nó nào có thể để đối phương đi được. Lúc này, bàn tay nó giữ chặt lấy Nguyễn Nam kéo vào trong nhà, miệng không ngừng khuyên nhủ.
Cái bóng đen không thèm quan tâm đến lời chế giễu của người con trai kia, lúc này hắn lại lên tiếng.
Cả đại lục đều trong tay ngươi
“Tầng đại lục khác?”
“Ông nội, tại sao chúng ta lại phải nằm viện? Không phải ở nhà dùng đan dược trị liệu sẽ tốt hơn sao?”
Mỗi lần nhắc đến tu tiên, đôi mắt của Nguyễn Nam liền sáng lên. Nhưng lần này, khi nhắc đến tu tiên, hệ thống cảm thấy đôi mắt đó giống như một người vô hồn.
“Ngươi từng nghe đến truyền thuyết, khi một người đạt cảnh giới nhất định, người đó sẽ bị đẩy ra khỏi Vô Tận đại lục chưa?”
“Được rồi, ngươi mau nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai chúng ta sẽ xuống núi. Đến lúc đó có thể bán được đất hay không thì còn phải dựa vào bản lĩnh của ngươi rồi.”
Một người áo đen trùm kín mặt quỳ xuống trước người con trai kia nói.
“Nếu vậy, nàng ta là người đến từ tầng trên?”
“Thành công sẽ đến cái gì chứ? Ngươi đã nói với ta câu này mấy năm nay rồi, ta có thấy thành công chỗ nào đâu? Tu tiên thì không được, bán đất thì người ta không bỏ chạy cũng là gặp kẻ l·ừa đ·ảo. Đến ngay cả món bánh mà người khác tặng còn b·ị c·ướp mất. Thử hỏi ta còn sống trên đời này để làm gì kia chứ?”
Bị ánh mắt của người con trai kia liếc trúng, người áo đen liền cảm thấy run sợ. Hắn lập tức dập đầu van xin.
Đêm hôm đó tại Minh gia. Một người con trai có phần anh tuấn đang ngồi nhâm nhi một ly rượu. Người con trai này mặc dù anh tuấn nhưng đôi mắt đầy quầng thâm, sắc mặt nhợt nhạt trông vô cùng giống người bệnh nặng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ha ha, ta chỉ đùa thôi. Chúng ta đều là người của Minh gia, làm sao ta có thể độc ác như vậy được chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đại lục này được gọi là Vô Tận vì ngoài nơi này ra, phía bên trên còn có một tầng đại lục khác.”
Số bánh kia là do Ngọc Lưu Ly tặng, hắn bình thường không nỡ ăn nên mới dùng điểm để đổi một chiếc hộp từ chỗ hệ thống để bảo quản. Ai ngờ đâu vừa ra khỏi cửa không lâu, đất thì chưa bán được lại mất cả bánh lẫn hộp. Bình thường ký chủ vốn keo kiệt từng điểm nên hệ thống biết, hắn lúc này nhất định là rất đau lòng.
“Ký chủ, ngươi nghĩ lại đi. Không phải ước nguyện lớn nhất của ngươi là tu tiên hay sao? Ngươi khó khăn lắm mới sống lại ở thế giới này, nếu như c·hết rồi thì sẽ không có cơ hội may mắn như lần này đâu.”
“Thương tích nặng nề sao? Nếu là như vậy… tại sao ngươi không g·iết bọn họ giúp ta?”
“Khặc khặc, tiểu tử ngươi hôm nay lại nhân từ như vậy sao? Thật không giống ngươi một chút nào”
Người con trai kia ôm mặt cười lớn.
“Nàng ta đích thực là người ở tầng này. Nhưng bên trong nàng ta lại có một luồng sức mạnh cực lớn đủ để so sánh với các đại năng ở tầng trên.”
“Hệ thống, ngươi nói xem ta có phải rất thảm hay không?”
Để có thể dụ Ngọc Kỳ Lân đến bí cảnh và thuê đám dị năng giả ra tay, hắn gần như đã bỏ ra toàn bộ gia tài tích góp. Đến cuối cùng lại chẳng thu được một chút lợi ích gì. Chuyện này hắn sao có thể không tức giận được kia chứ?
“Ngươi nghĩ ta muốn ở đây lắm hay sao?”
“Cảm ơn ngươi.”
“Mặc dù ký chủ có chút kém cỏi nhưng ta tin chỉ cần ngươi biết cố gắng, thành công sẽ đến với ngươi.”
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Bẩm báo chủ nhân, xác định gia chủ và đại công tử đi vào rừng sau đó toàn thân thương tích nặng nề trốn ra. Hiện giờ đang ở trong bệnh viện dưỡng thương.”
“Ta quyết định rồi. Hệ thống ngươi là người có tình nghĩa, ta cũng không hy vọng ngươi đi theo một người không có tiền đồ như ta. Huynh đệ, hãy sống tốt mà tìm một ký chủ tốt hơn. Cảm ơn ngươi.”
Trở lại với hai ông cháu Minh gia thì lúc này, bọn họ đã được chuyển đến bệnh viện. Nguyên do chủ yếu là do lúc đó Minh Thiên quá tức giận đã không kìm chế được giọng mình. Vô tình đã dẫn đám dã thú ở gần đó đến.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.