Đạo Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 105: Tỷ muội tốt của ta, cố gắng sống cho thật tốt a!
Rãnh vực thật lớn đó được rất nhiều tu giả chạy đến kiến tạo, biến chuyển thành một hồ nước lớn, phục vụ cho hoạt động sinh thái.
Chỉ chưa đầy một tháng, rất nhiều chuyện lớn xảy ra.
Dù sao cũng là tỷ muội có quan hệ tốt trước kia, nay biết tin phải đến chia buồn sót xa.
Vạn Tùy Tiên sầu khổ bi ai tiến đến nắm tay, cố gắng giữ người không chịu buông ra.
Bạch Phượng Phi chỉ thấy Văn Nhã hơi kích động, cho là muốn thoát khỏi xiềng xích, nàng hừ một tiếng, bấy giờ kéo theo xe ngựa tiến vào pháp trận.
Khuôn mặt xinh đẹp kia, đã phần nào phai tàn, khí sắc nhợt nhạt.
Người này thân thể cao gầy, lưng kia có hơi gù, đầu tóc xuề xòa. Tiếng gã vang như chuông đồng, ồm ồm chói tai.
"Hóa ra là Bản lão đệ, đã lâu không gặp…!"
Với lão, chỉ có thọ nguyên và vật tăng tiến cảnh giới mới làm lão động tâm. Một đại thành nhỏ nhỏ, làm gì có thứ hay ho.
Xung quanh ba phía còn lại lấy sân khấu làm trung tâm, có rất nhiều gian phòng quây tụ. Riêng chỉ có khu lầu hai, là được kín đáo buông rèm.
Cả người bật đến nắm tại song sắt, nhưng giây sau nàng ta ngã ngửa ra đất. Phía trên mấy song sắt kia, mơ hồ có điện quang chớp động.
Tiểu Nguyệt ở bên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nàng lẳng lặng bước lại về chỗ ngồi, yên vị thưởng trà.
"Cát đại nhân, quang nghênh giá lâm!"
Vạn Tùy Tiên khi này mon men tiến đến bên cạnh Bạch Phượng Phi định mở lời, nào biết nàng ta phất tay áo đáp:
Về phần Tô Mạt Nhược, nghe nói là không gặp.
Người này tứ chi bị xích sắt khóa chặt, lẳng lặng khoanh chân ngồi đó, hai mắt nhắm lại dưỡng thần.
Lời này Cát Linh Đường cố ý nói to, ánh mắt liếc về phía đám tộc nhân trẻ tuổi nhà mình.
Tất nhiên, Vạn Bảo Lâu vẫn để vài gian phòng kín ở lầu một, dành cho những kẻ thích yên tĩnh.
"Tiểu Nguyệt à, lòng người bất trắc, đề phòng là chuyện nên làm!"
Mà thiếu nữ nọ không chịu ngồi yên, nào bước lên vén qua rèm cửa nhìn xuống.
Cát Linh Đường vừa ngồi xuống bảo tọa, đằng sau hơn mười tộc nhân dạt thành hai hàng. Duy chỉ có một thiếu nữ, tuổi tác chưa đến mười lăm tiến lên ngồi xuống, còn to gan buông lời oán trách.
Gian phòng này quy cách thượng hạng, rộng rãi thoáng mát. Giữa phòng đặt một bàn trà tinh xảo, nghi ngút khói sương, phảng phất mùi trầm hương nhẹ nhàng.
Vừa an tọa, Tô Vận Hành cầm lên một tấm ngọc thạch, chậm rãi rót tinh thần vào xem xét.
Bên trên Đỗ Ngọc Lan hìn đến theo người Tô gia bước vào, bà ta liền buông ra rèm cửa, tiến lại bảo tọa ung dung ngồi xuống.
Thẩm Lãng thở dài, bàn tay hắn lặng lẽ nhẹ để bó hoa xuống nền đá, miệng hơi thì thầm ướt át:
Nhưng nghe được Bạch Phượng Phi nói lời, ông ta chỉ nhẹ thở ra phần nào.
Sau nửa khắc thời gian, ông ta đã yên vị ngồi trong gian lầu hai, cách hai nhà kia không xa.
Bản Nhân rất nhanh bỏ qua Cát Linh Đường mà cười chắp tay với vị nữ giả Đỗ gia, dù sao thì người ta cũng là gia chủ một nhà, quyền cao chức trọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vạn Bảo Lâu thuộc quyền sở của Vạn Minh Hiên, nguy nga đồ sộ, chiếm một khoảng lớn phiêu phù nơi trung tâm đại thành.
Ông ta theo lệnh môn phái tới đây tìm người, nhiệm vụ giờ này đã xong, ông ta sửa soạn quay về môn phái bàn giao.
Lời kênh kiệu thẳng thắn của nàng, khiến Vạn Tùy Tiên có chút đỏ mặt.
Cuồng Vương vừa theo chân bước vào một gian kín lầu một, bên ngoài cửa lại có người đến. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nữ nhân này sau khi trở về, lập tức biến thành một người khác. Không chỉ giúp cho nhị đệ của ta lấy lại được rất nhiều mặt mũi, bản thân cảnh giới tăng lên đáng kể. Tô Vận Khai, ngươi tiến hành thăm dò thế nào rồi?"
Cho nên che đi khuôn mặt, là một phương cách bảo đảm.
Nghe được lời cháu gái nhà mình hỏi đến, lão cười ôn tồn giải thích:
Tạm bỏ qua tàn tích nơi ngoài thành, nhờ có Vạn Tùy Tiên trợ giúp phần nào, thiệt hại giảm xuống đáng kể.
Quảng trường rộng hơn ngàn thước, vô số tu giả tiến nhập đến đi, âm thanh ồn ã, Văn Nhã cố gắng trong bất lực.
Bây giờ bọn họ rời đi cả rồi, tàn cục này ai đến thu dọn đây…
Một đoàn người đứng đó, đi đầu là Kiền Chính. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Lão phu đi trước, Bạch đạo hữu thong thả. Hi vong có dịp đạo hữu tới tệ Các làm khách, chúng ta lại có dịp tương phùng. Khi ấy lão phi sẽ đích thân chiêu đãi, để mà tạ tội vô ý lần này!"
Ông ta không phải hiếu khách, chẳng qua là sự tình tên ma đạo ngoài kia còn chưa rõ sự thể. Hai người này đều muốn rời đi, bản thân ông khác nào ngồi trên đống lửa.
"Đôi khi cũng có rất nhiều tán tu có thực lực hoặc danh vọng, thường xuyên không ngại va chạm. Thậm chí, còn cố ý gây chuyện khắp nơi nữa kìa. Ngày sau gặp loại người này, con nên tránh xa một chút, chớ gây chuyện không đâu!"
Thiếu nữ nhìn thấy vài người tiến vào, trên mặt còn đeo tới mặt nạ, cẩn thận làm ra thủ đoạn che đậy, bèn khó hiểu hỏi:
Kiền Chính bấy giờ mới quay người, lão dẫn theo bảy vị đệ tử, cùng khiêng năm hòm linh cữu cứ thế tiến nhập pháp trận truyền tống.
Vừa giải thích tới đây, dưới cửa lầu đã có người ồm ồm bước vào.
"Gia gia, khi nãy sao người lại cứ thế rời đi, làm giảm uy phong chúng ta?"
Vạn Tùy Tiên nhìn theo cột sáng phủ xuống, ông ta thở dài một tiếng.
Cát Linh Đường ở trên thu lại tầm mắt mà buông rèm, ông ta quay lại bàn trà tiếp tục giải thích:
Bỗng, nàng nghe được lời truyền âm từ đâu đó, hai mắt bất giác trợn trừng mở lớn. Nàng ta chính là Văn Nhã, đang bị Bạch Phượng Phi áp giải, chuẩn bị đưa về Thiên Phủ thụ hình.
Trước cổng đài môn, vô số khách quan bước vào.
Bên dưới sảnh lầu, Tô Vận Hành bước vào lễ đường. Ông ta vừa đến, lập tức gây lên náo loạn một hồi.
Ông ta nhíu mày, quả nhiên vật áp trục lần này, đáng để lưu tâm.
Nơi dưới là một đài sân khấu thật lộng lẫy, trước mặt được sắp xếp rất nhiều hàng ghế.
"Kiền lão huynh, trong thành ta ba ngày nữa có một hội đấu giá lớn tổ chức. Lão huynh hay là ở lại một chút, biết đâu là nhìn trúng vật tốt!"
Những người không bỏ ra được số lớn linh thạch thuê gian phòng kín, thường chọn ngồi ở đại sảnh. Khi đó sẽ bị bốn phương để ý, rất khó mà hành động tùy tâm.
Những vật phẩm đấu giá lần này đều là hàng bí mật chưa được tiết lộ, nhưng với quan hệ đặc thù của ông ta, không khó để biết trước.
Chứng kiến Văn Nhã bị đưa tới Thiên Phủ, từ nay rơi vào Hình Thiên Đài, vạn kiếp bất phục, hắn lại thở dài một tiếng.
"Ồ? Lần này người đến không phải là Cát Phương sao?"
Chương 105: Tỷ muội tốt của ta, cố gắng sống cho thật tốt a!
"Đối với cấp bậc của ta, vật có thể rơi vào mặt cực kì hiếm, ta không nghĩ rằng trong hội đấu giá kia có cái gì đâu. Vạn đạo hữu, cáo từ!"
Cát Linh Đường khi này đang thưởng ly trà nhỏ trước mặt, hơi chút gật đầu tán thưởng trà ngon.
Cột sáng thanh quang nổi lên, từng thân ảnh bên trong dần biến khỏi tầm mắt.
Trên thực tế lão nói không sai, dựa vào điều này, Vạn Bảo Lâu rất biết cách kinh doanh.
"Văn Nhã... gửi đến ngươi bó hoa tươi thắm. Thôi, ngu thì c·h·ế·t, khóc lóc cái….!"
Thấy người vừa đến, Cát Linh Đường hừ lạnh, lão phất tay quay người dẫn theo tộc nhân bước thẳng đi lên lầu hai.
"Gia gia, tại sao trong hội đấu giá, lại có nhiều người che mặt đến vậy. Nơi này là Thương Thành an toàn tuyệt đối, cần gì…!"
Nói rồi lão ta bước gần đến bên, ánh mắt thâm thúy nhìn xuống, nói tiếp:
"Gặp qua Đỗ gia chủ, vạn phúc vạn lợi!"
Một đêm dài cứ thế trôi qua, ánh dương dần lộ rõ rạng ngời đầu đông.
Đối với cháu gái của mình, Cát Linh Đường chỉ cười hiền, không có giải thích. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cát gia cùng Đỗ gia, Tô gia chính là ba đại gia tộc lớn. Người đi đầu này là đại gia lão Cát gia, Cát Linh Đường.
Bản Nhân lão giả nhìn qua, thì ra người đến là Đỗ Ngọc Lan.
"Thì ra là tiểu sư đạo danh Cuồng Vương, hạnh ngộ hạnh ngộ!"
"Những người này, bọn họ đều là tán tu, nói chung là những kẻ không có thế lực chống lưng. Tuy rằng ở đây thì không sao, nhưng mà rời ra khỏi phạm vi Thương Thành, vậy thì khó nói lắm!"
Hai người chắp tay vui vẻ hàn huyên hồi lâu, đám tộc nhân đứng ở đằng sau kiêu hãnh tự hào.
Nhìn thấy một đoàn người đi đầu, lão giả đon đả tiến lên hơi chắp tay chào. Ông ta đạo hiệu Bản Nhân, một trong hai phó đường chủ Vạn Bảo Lâu.
Về phần Bạch Phượng Phi, nàng chỉ đi có một mình. Bên cạnh là cỗ xe chứa lồng sắt lớn, nhốt một kẻ bên trong.
Trên quảng trường đại thành, từng cơn gió hiu hiu thổi qua, lạnh vai thiếu nữ.
Bỗng, giọng một nữ trung niên đằng sau vang lên, cắt ngang trò chuyện hai người.
"Vạn thành chủ, hội đấu giá gì đó ta không quan tâm. Hiện giờ ta phải quay về trong môn, bàn giao lại sự tình lần này. Nhưng mà ông yên tâm, kẻ trúng phải đồ vật của ta, không có dưới vài năm dưỡng thương đâu. Với lại sau khi về môn bẩm rõ sự tình, tin rằng danh tính người nọ rất nhanh lộ rõ, ông không cần lo!"
Bản Nhân thấy người vừa đến, lão vội ra đón chào.
Qua cơn xúc động, Vạn Tùy Tiên phất nhẹ tay áo, bóng dáng ông ta biến mất khỏi quảng trường. Bên cạnh, tứ trưởng lão Tô Vận Minh phất tay, sau đó ông ta nhanh nhẹn đuổi theo.
Giờ khắc này nghe được lời truyền âm từ đâu đó, tâm trạng nàng kích động hẳn lên.
Kẻ này nổi danh cậy tài khinh người, không coi ai ra gì, nghe đến danh hiệu là đủ hiểu.
Bạch Phượng Phi không chắp tay đáp lễ, nàng chỉ gật nhẹ đầu, biểu đạt thái độ.
Khán phòng Vạn Bảo Lâu dựng rất bề thế, tất cả sơn son liếp vàng, ánh lên vẻ cao quý hào nhoáng.
Tư chất nàng ta không tốt, nhưng thiên tư tài năng trác tuyệt, tiếc là người không gặp thời. Tiếc thay tiếc thay…
Đâu ai biết nơi góc quảng trường hẻo lánh, Thẩm Lãng đứng ở nơi đó, khuôn mặt hơi buồn.
Nói xong, hắn thở dài lặng lẽ, bóng lưng cô độc rời đi.
Nào ngờ chỉ nhận được cái phất tay của Kiền Chính, lão rất thẳng thắn đáp:
Ba ngày đi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến ngày Vạn Bảo Lâu đấu giá.
Nói xong lão quay về phía Bạch Phượng Phi bên cạnh, điềm đạm chắp tay:
Văn Nhã bị áp chế, nàng ta vẫn một mực gắt gao nhìn quanh quảng trường, hòng muốn tìm ra người truyền âm khi nãy.
Tô Vận Hành mỉm cười gật đầu, ông ta cười đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặt khác ông cũng đang nghe thủ hạ của mình báo cáo, hiện Tô Vận Minh cũng đang ở gian lầu đối diện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.