Thấy được thủ đoạn cao thâm, Cát Phúc rất đỗi ngạc nhiên, tấm phù này diệu kì quá.
Nhưng mà rất nhanh hiểu ra vấn đề không ổn, lão ta vội nói:
"Đại trưởng lão, tên Cuồng Vương này lời lẽ ý tứ tuy ôn hòa, nhưng lại lộ ra khí chất bá đạo. Chắc hẳn y cảm thấy khi nãy bị mất mặt, cho nên….!"
Nghe được lời này vào tai, Cát Nguyệt bừng bừng lửa giận, phụng phịu khinh nhờn ra mặt:
"Gia gia, nghe nói gã ta cảnh giới thấp hơn người nhiều lắm, cần gì e dè chứ. Người cứ đến đó đánh cho một trận, Cát gia ta lại sợ loại hăm dọa này sao…!"
Cát Nguyệt trẻ người non dạ, được chiều hư thành quen, lời nói không để ai vào mắt.
Cát Linh Đường lắc đầu không nói, ông ta rơi vào trầm tư…
Cuồng Vương tính khí thất thường, muốn xoa dịu cơn nộ của gã thật không dễ. Kẻ này thường không nói lý, luôn cậy tài làm càn.
Vì thế lần này mời gặp mặt, tuy không nguy hiểm nhưng quan hệ cực lớn. Giả dụ gã dùng chức nghiệp của mình hỗ trợ nhà khác, Cát gia tuy có thể không sợ, nhưng ảnh hưởng chẳng hề nhỏ.
Nghĩ tới đấy, ánh mắt ông ta lóe lên. Bất giác Cát Linh Đường lại đổi chiều suy nghĩ, lai lịch tấm phù kia.
Đây là vật ông ta chưa từng thấy xuất hiện trước nay ở tại đại thành này, càng chưa từng nghe qua.
Cuồng Vương có trong tay vật xảo diệu này, có thể đoán tới tám phần đây là thứ gã vừa luyện chế ra từ cổ phương nào đó.
Phù chú đều là loại chỉ dùng một lần, người dùng nó không khác đốt tiền là mấy.
Gã có thể tùy tiện xuất ra loại bảo bối quý bậc này, thì khi nãy đã không chịu nhận thua rồi. Cho nên Cát Linh Đường càng khẳng định, Cuồng Vương dùng vật này ý đồ cực kì cao thâm khó dò.
Nghĩ đi nghĩ lại, Cát Linh Đường lắc đầu không cho là đúng.
Ông ta thầm nghĩ, Cuồng Vương danh vang tính tình cuồng ngạo, gã là loại người làm trước nghĩ sau, cơ duyên có đủ mà trí tuệ còn thiếu.
Cho nên ngụ ý không nghĩ sâu xa, cần suy nghĩ đơn giản hơn.
Gian phòng theo sự trầm mặc của ông mà yên tĩnh đi nhiều, từng người đều chú tâm về phía đại trưởng lão nhà mình.
Hồi lầu, Cát Linh Đường chỉ đưa được ra hai khả năng.
Một là giống như khi nãy đã nghĩ đến, Cuồng Vương sẽ lôi thứ này ra khoe oai một phen. Sau đó là hăm dọa sẽ hợp tác với nhà khác chèn ép kinh tế Cát gia, dùng đó để trả thù vụ mất mặt lần này.
Gia tộc một khi kinh tế suy giảm, rất nhiều mặt từ đó phát sinh ảnh hưởng, ông từ đây trở thành tội đồ Cát gia, là cái đích cho bao kẻ đổ lỗi.
Nhưng nói đi phải nói lại, để làm khó một gia tộc, chuyện này với Cuồng Vương sẽ mất rất nhiều thời gian. Với tính cách nóng nảy của gã, khả nay xảy ra hơi thấp.
Một khả năng khác là, gã muốn dụ ông ra để cướp đi tàn quyển pháp môn kia, thậm chí….
Nghĩ đến đây ông ta như bừng tỉnh đại ngộ, Cát Linh Đường ướt lạnh mồ hôi, ông ta than thở:
"Ta mắc mưu lão cáo già Tô Vận Hành rồi!"
Mọi người thấy lão thở dài thườn thượt thì vạn phần khó hiểu, duy chỉ có Cát Phúc là kinh nghiệm sâu dày, lão hiểu ra ngay vấn đề.
Thì ra Tô Vận Minh khi nói lời mời khách khí với Mạc Kì Doanh, mọi người chỉ thấy dương mà không thấy âm.
Dương kế là thuận tiện xuống đài, thêm tiền đề tạo quan hệ với Mạc Kì Doanh. Còn âm kế thì lại là giăng một cái bẫy lớn, khiến Cát Linh Đường mù quáng rơi vào.
Lúc ấy, Cát Linh Đường thấy Tô Vận Hành mời chào Mạc Kì Doanh tới Tô phủ, ông ta chỉ chăm chăm phá kế của gã mà quên mất ban nãy đã đắc tội với Cuồng Vương trước.
Cát Linh Đường không cho Cuồng Vương chút mặt mũi nào, thế mà lại cung kính với Mạc Kì Doanh. Lấy tính cách cuồng ngạo của gã mà không ghi thù, ấy mới là lạ.
Đến giờ ông ta mới ngộ ra câu nói của Đỗ Ngọc Lan khi khen ngợi Tô Vận Hành, thì ra ngay lúc đó bà ta đã thấu tỏ âm mưu kia rồi. Chỉ có Cát Linh Đường là không thấu đáo, giờ hiểu ra thì đã muộn….
Cát Linh Đường thở dài, nếu không phải bản thân ngờ nghệch mà rơi vào mẹo của Tô Vận Hành, thì có lẽ giờ này còn có cơ hội hòa giải với Cuồng Vương.
Âu nạn kiếp này, cũng là bởi Cát Linh Đường ông không ngờ được, Cuồng Vương lại có thứ thay đổi cục diện.
Rơi vào thế sự đã rồi, Cát Linh Đường tạm thời gạt chuyện này sang một bên, nghĩ chuyện giải quyết Cuồng Vương mới là trọng yếu.
Ông ta thầm nghĩ tiếp, dù khả năng nào xảy ra vẫn không thể không đi gặp một lần, nhưng phải có biện pháp vẹn toàn mới được.
Trong đầu Cát Linh Đường nảy sinh ý định giết người trừ họa, ánh mắt ông ta tỏa ra sát ý lạnh quá.
Song, ông lại nghĩ đến tấm phù kia, một suy tính khác hiện ra.
"Giết Cuồng Vương trừ họa chỉ là biện pháp cuối cùng, làm cách nào để hòa giải sự việc mới là thượng sách?
Nếu có thể hóa thù thành bạn với Cuồng Vương, vậy thì âm kế của Tô Vận Hành chưa hẳn đã tốt. Có khi lúc ấy, người hối hận sẽ là lão ta đấy."
Suy cho cùng, Cuồng Vương cũng chỉ là muốn hả cơn giận này mà thôi, cho nên chỉ cần khéo léo hành sự, mọi chuyện sẽ không đi quá xa nữa.
Chuyện hòa giải này mà thành công, thì chính là cơ hội chuyển nguy hóa an. Từ đây mượn ngược lại tay Cuồng Vương, đả kích Tô gia một phen, ấy mới gọi là diệu kế.
Vừa nghĩ đến đây, khóe miệng Cát Linh Đường nở một nụ cười gian xảo. "Hừ, đã có lòng hại người, vậy phải có dạ gánh chịu đi!"
Cát Phúc ở bên trầm ngâm khá lâu, lão ta nghĩ tới vấn đề này từ lâu, bấy giờ vội chen:
"Đại trưởng lão, Cuồng Vương là kẻ cuồng ngạo nhưng nghĩ ngắn, thường loại này chỉ cần tâng bốc cho đủ sẽ rất dễ lừa gạt. Chi bằng…"
Cát Linh Đường gật đầu nói:
"Chủ ý này ta đã nghĩ ra, nhưng mà có thể làm được thì khó vô cùng. Dù sao cũng chỉ có cách ấy mới xoay chuyển được cục diện thôi, không thành công thì…!"
Nó tới đây giọng ông ta lạnh lẽo, ai nghe qua cũng hiểu chuyện gì.
Cát Phúc lại nói:
"Vậy để lão phu tới trước điểm hẹn an bài hậu chiêu!"
Thấy Cát Linh Đường gật đầu, không quên dặn dò phải cử người báo về cho gia chủ biết chuyện này, sau đấy mới để Cát Phúc bước ra khỏi phòng.
Cát Linh Đường ngẫm nghĩ hồi lâu, ông ta móc ra túi càn khôn đưa cho Cát Nguyệt.
"Nguyệt nhi, nhân lúc đấu giá hội còn chưa kết thúc, ngươi cầm thứ này về lại gia tộc. Chờ khi gia gia quay về thì đưa lại, bằng không hãy đưa nó cho cha ngươi!"
Cát Nguyệt giật mình kinh hãi, vội nói:
"Gia gia, người có dự tính gì? Không phải chỉ là đi gặp một kẻ điên thôi sao…!"
Cát Linh Đường đã đưa ra quyết định, vì gia tộc mà hi sinh cũng không ngại. Hoặc giả lão phải đưa được Cuồng Vương về phía mình, hợp tác trợ lực cho Cát gia.
Hoặc là nếu không thể, cũng phải liều cái mạng già, giết đi Cuồng Vương.
Vốn dĩ Cát Linh Đường sẽ không đường đột như vậy, chỉ là sau khi thấy được thủ đoạn cao thâm của Cuồng Vương, ông ta cảm thấy bản thân đã gây ra đại họa cho gia tộc.
Dẫu sao đây là ván bài được ăn cả ngã về không, Cát Linh Đường mới cẩn thận bàn giao hậu chiêu.
Cho dù Cuồng Vương có dụng thủ đoạn đánh bại ông, gã cũng chẳng lấy được thứ mình muốn. Đây chính là tiền đề mà Cát Linh Đường chuẩn bị, dùng làm quân bài cuối cùng để trả giá thương lượng với gã ta.
Cho nên có thể nói đây là hậu chiêu phòng ngừa, chứ không phải di ngôn để lại.
Nghĩ xong chu toàn, Cát Linh Đường bề ngoài lại hòa ái, nhìn cháu gái của mình, dịu dàng nói:
"Nhiệm vụ của cháu cũng rất quan trọng, nhớ kĩ phải bảo toàn vật này quay về gia tộc!"
Nói đoạn ông ta lại nhìn mấy tộc nhân nhà mình, nghiêm nghị răn dạy:
"Các ngươi phải bảo vệ chu toàn cho con bé, mang được túi này quay về gia tộc. Nhớ kỹ, lấy an toàn làm đầu, không được manh động!"
Cát Linh Đường chuẩn bị thật kỹ lưỡng, sau đó ông ta mới để cho mọi người rời đi.
Nhìn mọi người đi khuất tầm mắt, Cát Linh Đường bấy giờ mới thở dài một hơi.
Ông ta làm vậy tất có nguyên do, không thể để Cát Nguyệt ở đây chờ người gia tộc đến đón được.
Đầu giá hội kết thúc mà Cát Nguyệt không rời đi, điều này sẽ dẫn tới rất nhiều người chú ý, sinh ra nghi ngờ. Nhất là đám người Đỗ gia và Tô gia, một khi bọn khám phá ra mưu đồ phía sau, ắt sẽ tìm cách phá hoại.
Cát Linh Đường không dám mạo hiểm, ông ta chỉ hi vọng Cuồng Vương còn chưa động sát tâm mà thôi.
Nghĩ đoạn ông ta chăm chú nhìn xuống dưới đài, ánh đèn trong căn phòng lầu một vẫn sáng, chỉ là đã không cảm nhận được khí tức người bên trong….
…
0