Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Đạo Ma

Unknown

Chương 12: Thiên địa khuyết, nhân vô thập toàn!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Thiên địa khuyết, nhân vô thập toàn!


Chẳng qua thân thể vừa chạm đất, nàng đã vội vàng năn thêm một vòng, cực độ nghiêng đầu né tránh. Chỉ thấy nguyệt quang xoẹt qua, cắt phăng luôn một mảng tóc của nàng.

Hai bên đánh thêm vài hiệp, Văn Nhã dần chiếm ưu thế, đẩy sát Hồng Liên vào hẻm đá.

Hồng Liên đang như cây cao trước bão, đúng với những gì Văn Nhã suy đoán. Tiêu hao hai phần hồn phách nào phải chuyện đùa, trước đó độ kiếp còn chưa khỏi.

Trước đó bị thiên địa phản trách còn chưa khỏi, khi này thần hồn tiêu hao, bảo vật hộ thân không còn. Hồng Liên chắc chắn cực kì suy yếu, có lẽ chỉ đang giả vờ giả vịt mà thôi.

Lần này đen đủi, gặp phải con thỏ ma mãnh Văn Nhã, xem như thất bại một lần. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Liều thì ăn nhiều, nhưng thua cũng mất nhiều. Ngược lại gan nhỏ, tuy thắng nhỏ nhưng thua không lớn. Văn Nhã, muội thật thông minh, cũng thú vị lắm!" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Sư tỷ không có gì định nói với ta sao?"

"Cảm ơn sư muội đã nhắc nhở, giúp ta hiểu được sai lầm của mình ở đâu. Yên tâm, chắc chắn sẽ không có lần thứ hai!"

Một thân Ngũ Liên trung giai không thể thi triển, so với Tứ Liên đỉnh phong vẫn là còn kém.

"Hừ…. Hồng Liên, uổng công ta coi ngươi là bạn, hết lòng trợ giúp. Vậy mà người lừa chơi ta một vố, lại đi không lời từ biệt!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Nào ngờ Văn Nhã vẫn có thể thoát được lại theo dấu tới đây, điểm này thật đã nằm ngoài ý muốn. Quả nhiên nhân vô thập toàn, không có người giỏi tính tuyệt đối.

Vừa nói, nàng vung tay lên. Bảo quang chớp động, một tấm phù cấm chế xuất hiện, dán lấy miệng túi linh thú. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Rơi vào đại trận của nàng ta thì không nói, ngộ nhỡ lại là một màn diễn kịch khác lừa mình vào bẫy, đây chính là lật thuyền trong mương!" Lại một suy tính khác trong đầu Văn Nhã lóe lên.

Đối lại Văn Nhã cười như không cười, mở lời mỉa mai:

Hai bên đối chiến vài chiêu, gió giật chớp động ầm ầm. Nhưng mà chỉ qua vài chiêu, Hồng Liên đã bắt đầu yếu thế, liên tục bại lui.

"Văn Nhã nói thế là có ý gì? Chẳng phải ta đang rơi vào đường cùng, sắp bị muội diệt tới nơi rồi sao…."

Chỉ thấy một bông hoa trồi ra khỏi mặt đất, nhanh chóng biến lớn. Hồng Liên ngồi trên cánh hoa, đưa đẩy tới cách Văn Nhã một khoảng thì dừng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Văn Nhã thấy Hồng Liên trêu tức, nàng không còn giữ được vẻ bình tĩnh, thân hình lao v·út xuống.

"Người có thể dễ dàng tính kế đám cáo già kia, thì sao lại không chừa hậu chiêu phòng ngừa chứ. Ta nói có đúng không?"

Nói rồi Hồng Liên bắt quyết, từng đoàn quang ảnh bất ngờ hiện lên, lấy phạm vi vài dặm bao bọc. Nhưng thật nay, màn nước này lại chắn giữa hai người.

Thân hình Văn Nhã tiêu tán, biến vào hư không. Một chiêu Mộng Thuật của Hồng Liên cứ thế không rõ mục tiêu, vô tung biến mất...

Hồng Liên đứng yên tại chỗ, mắt lóe hàn quang. Sau đó nàng thu lại dáng vẻ lạnh lùng, hai mắt mở to ngây thơ hỏi:

Hồng Liên chỉ chờ có thế, nàng rút ra Phượng Lung nhảy lên đón đánh.

"Sư muội, chúng ta cùng giao dịch một chút, thế nào?"

Trước đó nếu không phải nàng bị Hồng Liên mượn đi hai con yêu vật, chiến lực đại giảm ba phần, Văn Nhã thật muốn thử liều một lần.

Hồng Liên đi ra nhìn thấy người đến đúng là Văn Nhã, nàng giơ tay vẫy chào.

Khi này đứng đối mặt với Hồng Liên, Văn Nhã cảm giác sáu phần chắc chắn, có thể ngư ông đắc lợi.

Đúng lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, miệng hộc ra ngụm máu lớn. Hồng Liên cấp tốc thối lui, nàng ôm ngực bay thẳng vào hang động khi nãy.

Khoảnh khắc đối mặt với tử thần, Hồng Liên vạn phần may mắn né được. Một phần khác cũng nhờ kinh lịch vào sinh ra tử nhiều lần. Đẳng cấp kinh nghiệm Thất Liên tiên giả, đâu phải hữu danh vô thực.

Thấy cảnh này Văn Nhã trầm mặt, nàng không hề ngăn cản.

Về phần Hồng Liên thực tế cũng đã dự tính điểm này, cho nên nàng đã phân đàn Rệp Ma ra hai phần. Hòng ban đầu dụ Văn Nhã cùng vào Diệt Tuyệt Tinh Môn trận.

Hồng Liên biết là không gạt được, nàng gãi đầu cười trừ. Sau chỉ chỉ Văn Nhã, tỏ ý khen:

Hồng Liên thấy cảnh này, khóe miệng nàng giật giật. Văn Nhã nói đúng, ở đây càng lâu, người thiệt là nàng.

"Là Văn Nhã sư muội đó sao? Có thể tìm được ta ở đây, muội thật tài giỏi!"

Hồng Liên một tay day trán, miệng khẽ thở dài lắc đầu. Nói xong nàng siết chặt tay, con Rệp Ma như bị cự lực nghiền ép khó sức phản kháng, lập tức nát vụn.

Nàng ta vung tay, trước người biến ảo ra một bàn trà tinh xảo, phiêu phù trên không. Văn Nhã chậm rãi ngồi xuống đối mặt với Hồng Liên, nàng vắt chân ung dung nhấm nháp. Lại nói:

Máu tươi tung tóe, bắn lên người nàng. Làn da trên má hồng trắng nõn, giờ tô điểm chút tinh huyết chảy dài, lạnh lùng mà kiêu sa.

"Hồng Liên sư tỷ, người không cần phải giả vờ thua trận. Muốn xem ta làm trò cười, giống như mấy kẻ khác sao?"

Văn Nhã nhếch môi anh đào mỉm cười, biết ngay là Hồng Liên có thủ đoạn này mà.

May mắn nàng kịp dừng tay, mới không bị Hồng Liên lừa đi sâu vào trong pháp trận!

Từ bên trong hang động vang lên thanh âm êm dịu, lại có phần giả ngỡ ngàng, thêm phần ngợi khen.

Bên này Hồng Liên đối mặt với Văn Nhã, nghe nàng ta hỏi, nàng gãi đầu gãi tai. Sau nhớ ra gì, nàng đáp:

….

Còn về phần vì sao Văn Nhã không cản ngăn từ đầu, nàng như bao kẻ khác, mượn gió bẻ măng. Mượn nhờ thực lực đám người kia dần làm suy yếu Hồng Liên, sau cùng thấy chắc chắn mới lộ mặt, ra tay diệt sát.

Chỉ thấy vòng hồng quang quanh người hiện ra, cuộn tròn quanh lấy chỉ tay của nàng. Hồng sắc biến lớn bao trùm vài trượng, nhắm thẳng mi tâm Văn Nhã như kình thương bay tới...

Nhưng rồi như nghĩ ra điều gì, Văn Nhã rút lui, bay vụt ra sau cách Hồng Liên trăm trượng.

Văn Nhã là kẻ cùng Hồng Liên đi mượn đồ các trưởng lão, nàng ta đương nhiên biết Hồng Liên có những món đồ nào. Từ những manh mối đó, nàng phỏng đoán ra rằng Hồng Liên đang muốn bỏ trốn.

Văn Nhã mắt lóe tinh mang, tuy rằng do dự nhưng nàng lăn tăn có lên cường nghạnh đuổi theo không đây.

Quả thật Văn Nhã có thể tìm tới đây, phần lớn do sơ xuất của Hồng Liên.

Chương 12: Thiên địa khuyết, nhân vô thập toàn!

"Sư tỷ, người chiến lực đại giảm, năng lực trị thương không có. Pháp trận lại không di chuyển được, hơn nữa tiêu hao tài nguyên duy trì rất lớn. Ta ở ngoài đợi chờ, trước sau gì cũng bắt được mà thôi. Cho nên có ngốc nghếch mới giao dịch, khác nào giúp tỷ mạnh lên."

Hồng Liên biết khó lòng đối cứng, chỉ vừa thủ vừa lui. Văn Nhã lại hừng hực sát ý, một lòng diệt sát đối phương, cường công áp bách.

Văn Nhã từ đầu đã đề phòng chiêu này, nào có lúng túng. Trước mi tâm nàng ẩn hiện một ấn phù văn, từng hàng cổ ngữ lóe lên bất định.

"Hóa ra sư muội có thể tìm tới nơi này, là nhờ vào nó. Đây là lỗi của ta, đã quá chủ quan!"

Văn Nhã hừ lạnh khinh thường, cự tuyệt giao dịch.

Văn Nhã lạnh lùng hỏi, nàng đã quan sát Hồng Liên được một lúc. Từ tình huống này mà nói, Hồng Liên đang b·ị t·hương rất nặng đây.

"Chi bằng ta cứ ngồi đây vài ngày, lúc đó tỷ chưa giơ tay chịu trói. Ta sẽ truyền tin về môn, ha ha… tới khi đó sư tỷ tha hồ bầu bạn với đám người Xích Thi!"

Nàng ta đang chơi trò ôm cây đợi thỏ, diễn lại cảnh cũ Hồng Liên hay làm, quả nhiên đả kích này thật lớn.

Văn Nhã vừa hiện ra cách đó vài bước, không chút do dự chớp lấy thời cơ, bàn chân thu về tung ra một cước. Hồng Liên bất ngờ bị đá trúng, rơi xuống như tên bắn.

Hồng Liên ngồi trên cánh hóa Lan nhã nhặn mở lời, khóe miệng mang theo ý cười dạt dào. Lừa g·iết Văn Nhã không thành, thôi thì giao dịch với nàng ta cũng được.

Bên trong này vẫn còn hơn ngàn con Rệp Ma, nàng phong ấn hết lại, đề phòng Văn Nhã cảm ứng thông linh lần nữa.

Lại nói Hồng Liên, nàng vừa vào tới động phủ đã ngã vật ra đất, ngất ngay tại chỗ….

Hồng Liên rơi vào thế yếu, nàng vung chỉ tay ngắm giữa mi tâm Văn Nhã hét lớn.

Đối với bảo vật của bọn họ, Hồng Liên nhất định là không dám tơ tưởng. Thế nhưng đồ của Văn Nhã lại dễ dàng hơn, căn cơ cũng bởi thực lực nàng còn chưa tới Ngũ Liên.

Văn Nhã nhẩm tính, thứ chân chính trợ giúp phù hợp khi ra ngoài với Hồng Liên nhất, chính là đàn Rệp Ma này. Thật may mắn khi nàng có biện pháp đặc thù, kết quả hiện ngay trước mắt.

Hồng Liên chỉ nhìn qua cũng biết nguyên nhân do đâu, nàng vung lên. Một con Rệp Ma to bằng nắm tay xuất hiện, bay bay trước người mặt, bộ dáng thản nhiên tự nhủ:

"Nhưng mà nếu như Hồng Liên b·ị t·hương thật, đây cũng là cơ hội hiếm có khó tìm." Cuối cùng Văn Nhã quyết định ngồi yên, không dám chơi liều.

"Hồn Lìa Khỏi Xác!"

Hồng Liên va phải thân đại thụ, phá tan một mảng lớn. Nhưng nhờ có lực cản, tiếp đất cũng dễ dàng hơn.

Đây là đại trận Mê Linh Huyễn Tượng, có thể phụ trợ thêm cho pháp môn Mộng Thuật. Hồng Liên nhờ có pháp trận này, đã từng ôm cây bắt thỏ rất rất nhiều lần thành công!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Thiên địa khuyết, nhân vô thập toàn!