Đạo Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Nơi quê thôn dã!
Hơn canh giờ sau…
"Được rồi, vậy để ta dẫn đường, cô nương nên đi chầm chậm chút thôi….!"
"Hự…."
…
Giữa một dòng suối chảy về tây!
"Tỷ tỷ, trước tiên người cứ đến chỗ thôn làng chúng ta nghỉ ngơi, sau nghĩ chuyện rời đi không muộn. Nơi này ba mặt thâm sơn cùng cốc, nhất thời muốn ra ngoài với người bình thường thật sự vô vạn gian khó….."
Đứa bé trong lòng ngẫm nghĩ, người dung mạo như tỷ tỷ đến thôn nàng mình ở, nhất định đám binh quân sẽ tìm tới bắt đi. Vừa mất gia đình lại sắp rơi vào hang sói, đại thúc sao lại nỡ lòng nào…
Khuôn mặt nàng ta ngấn lệ nhưng đầy đài các kiêu sa. Đôi mắt long lanh hút hồn, nhìn lâu có chút làm người ta ngại ngùng.
"Nhìn thì biết cô nương không phải hạng thôn dã, xin hỏi là người từ đâu đến, vì sao lại bị nước cuốn đi…."
Trời nắng chói chang như thiêu như đốt, đứa bé vẫn đứng yên bất động. Mồ hôi lấm tấm chảy dài trên gò má, tí tách rơi xuống.
Trên người đứa bé, một quần áo rách nát, rõ ràng là hoàn cảnh không tốt, đang phải mưu sinh từng ngày.
Hồng Liên bỗng dưng mắt ướt lệ nhòa, rơi xuống thành dòng. Nàng ngồi sụp xuống ôm mặt khóc tu tu, khiến cho hai người bất ngờ.
Hồng Liên nghe hai người khuyên bảo, nàng cũng như bao thiếu nữ mất nhà khác, sụt sùi nước mắt. Sau đó nửa ngày, giả bộ ủy khuất, nhẹ nhàng gật đầu nhỏ lệ..
Hồng Liên hiểu ý, tỏ vẻ lắc đầu ngại ngùng từ chối, sau đó chậm rãi từng bước mà đi.
Nhưng mà, chuyện này đối với Hồng Liên còn chưa tính hiểm cảnh. Nàng thậm chí huýt sáo vui vẻ, thưởng thức cảm giác vui thú sắp tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chẳng qua gã cũng biết không thể nào, lại hiện không tiện làm quá, liền nhẹ mở lời: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cô nương thứ lỗi, nếu người có điều khó nói, vậy thì thôi đi. Chỉ là hiện tại, cô nương đã có nơi nào để đi hay chưa?"
Hồng Liên vẫn dẫm dứt khóc lóc, tới hồi lâu sau ngẩng lên, khuôn mặt kiều mị ửng hồng lại càng thêm phần ngây thơ. Giọng nghẹn ngào kể...
Ngay sau đó mấy hơi thở, hai bóng người từ hướng đó đi tới. Kẻ đi đầu chính là đứa bé, nửa ngày trước muốn cứu Hồng Liên. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chuyện là đứa cháu ta thấy cô nương trôi dạt về đây, thế nhưng lại không có cách nào cứu lên. Cho nên mới quay về gọi ta trợ giúp, chẳng qua nếu cô nương đã tỉnh, cái này cũng không tính là ơn nghĩa…."
Thì ra nàng chính là Hồng Liên, sau khi đi vào hang ngầm, đã đụng phải một đàn Huyết Dực Cầu Ma.
Môi em đỏ má hồng hây hây
Tiếng đứa bé cười vui khấp khởi, hai mắt ánh lên rạng rỡ.
"Nhìn sắc trời hừng đông, có lẽ nên kiếm một chỗ dừng chân đã rồi tính tiếp!"
Tráng Trí thấy được cảnh ngộ không buồn mà vui, ánh mắt toát lên tinh mang, ngoài mặt lại thở dài lắc đầu.
Làn váy không che đi hết được đôi chân dài, trắng như tuyết lê sơn. Cảnh sắc gợi đòn này, khiến cho gã suýt thì không chịu nổi, xịt ra hai dòng máu.
Tới khi từng dòng kí ức xảy xuôi về não hải, nàng càng nhớ ra được, khuôn mặt lại càng dần lạnh tanh vô cảm.
Vầng thái dương nhô cao, ánh nắng chiếu rọi, cả thiên khung không chút gợn mây.
Hồng Liên nhìn đông ngắm tây, vươn vai thở mạnh, sảng khoái lạ thường.
Trên người một bộ bạch y rách nát, để lộ ra nhiều chỗ láng mịn. Lớp vải dính nước hiển hiện ra từng đường nét ưu nhã, khiến tên nhóc nhìn có chút bần thần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ thấy trên mặt nước sóng sánh, một thân thể thiếu nữ lênh đênh lướt nhẹ theo dòng. Nàng ta hai mắt nhắm nghiền, làn da trắng nõn, đôi môi anh đào nhỏ nhắn.
Cỏ xanh hai hàng nào ai thấy
Không lâu sau, cánh tay thiếu nữ khẽ lay lay, tiếp đến là hai mí mắt.
Hồng Liên chỉnh lại váy áo, nàng hơi nhún mình thi lễ với hai người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ vậy nhưng mà đứa bé vẫn đi tới, nhẹ nhàng an ủi:
Có cô thiếu nữ nằm tại đây
"Nếu đã như vậy, cô nương chi bằng cứ ở tạm nơi chỗ chúng ta mấy hôm…."
Bỗng nhiên đứa bé thoáng dừng động tác, lại nhìn về nơi thượng nguồn. Dường như đang có thứ gì lấp lánh, thu hút chú ý, đang lững lờ trôi dạt về đây.
Khuôn mặt đứa bé rám nắng, hai cánh tay gầy tong teo, chỉ có đôi mắt kia, kiên cường tới lạ.
Tráng Trí uyển chuyển lời nói, kể lể thêm vài điều nữa. Sau đó lựa lời, dò hỏi tình cảnh đối phương.
Đứa bé sau cơn giật mình, nó cũng dần lấy lại bình tĩnh, tò mò bước đến.
Nhất là cảnh giới của nàng lúc này chỉ còn Tam Liên trung giai, giảm xuống thảm hại. Muốn quay lại cảnh giới cũ, xem chừng còn mất một đoạn thời gian dài nữa.
Chẳng qua với khí lực của một đứa trẻ, nào dễ dàng cứu người như vậy. Qua tới nửa ngày, cảm thấy lực bất tòng tâm, đứa bé thở dài rời đi.
Đang ung dung vui vẻ, bước chân trần đạp lên từng ngọn cỏ non. Nàng bỗng ngừng lại, hơi chau mày nhìn về một phía.
"Tiểu cô nương đừng sợ, ta nghe đứa nhóc này nói cô bị dòng suối cuốn về nơi đây?"
Đứa bé chờ cho tới gần, mục quang hơi nheo lại để nhìn cho kỹ càng. Nhưng vừa thấy cảnh tượng này, suýt nữa bị dọa cho nhảy ngược về sau.
"Đại thúc, tiểu nữ cùng gia đình vốn dĩ ngao du núi Long Quy, không ngờ gặp phải loạn c·ướp hoành hành. Bởi vì bảo toàn mạng sống, mọi người đẩy ta xuống sông. Hiện tại tiểu nữ cũng không biết gia đình sống c·hết, càng không biết bản thân đi đâu về đâu…"
"Ông ngoại đã dặn làm người phải lương thiện. Nếu là người sống, nên chăm sóc giúp đỡ…. Còn nếu là n·gười c·hết, thôi thì giúp người có chỗ yên nghỉ, tránh bị tôm cá rỉa xác!"
Chương 14: Nơi quê thôn dã!
Bên cạnh con suối nhỏ, một đứa bé đang cầm cây phi lao đứng đó. Nhìn tuổi tác tên nhóc này, còn chưa qua tới mười.
Lời vừa nói xong, gã thấy ánh mắt đứa bé tên Long Nhi nhìn mình. Hiểu được suy nghĩ của đứa bé, gã gật đầu một cái, lại đánh ánh mắt uy h·iếp cho nó.
"Vậy là có đồ ăn cho cả ngày rồi…"
Chẳng qua nàng này mặc một váy trắng ôm sát, viền áo nơi cổ rách nát, để lộ ra nửa cặp ngọc thỏ trắng nõn.
Sau giây phút thất thần, gã cười bồi thanh minh, sau lại dò hỏi:
Tráng Trí nhìn thân thể mỹ miều của nàng, tức cảnh sinh tình. Gã thật muốn đến bên ôm người vào lòng, từ từ vỗ về an ủi một phen.
Chiến đấu với chúng một trận, nàng vì cạn kiệt linh nguyên mà tháo chạy, sau cùng lại một lần nữa ngất đi mà trôi dạt tới đây.
Nàng dùng một tay vuốt nhẹ từng lọn tóc mai, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang tĩnh tâm nhớ lại chuyện gì.
Hồng Liên thấy hai người an ủi, lại nghe được lời này. Lúc này khuôn mặt mới bớt chút sợ hãi khép lép, nhỏ giọng bẽn lẽn hỏi:
Trời chiều nắng chiếu tỏa rặng cây
Vừa thấy thiếu nữ đứng đó, đứa bé chỉ tay hô:
Nơi đây đồi cây thưa thớt, quanh năm phù sa bồi đắp, hoa cỏ tươi tốt. Rừng thưa hẻo lánh, thích hợp với phàm nhân sinh hoạt. Nhưng tài nguyên hạn hẹp, phát triển không lớn thành ra rất ít khi tu giả lai vãng.
Tiếng suối róc rách xen lẫn tiếng chim hót, cảnh sơn thủy này thật hữu tình.
Lời nói nàng thanh mảnh tựa như Vàng Oanh, đôi môi chỉ vừa khẽ mỉm cười, đã khiến lòng người bồi hồi xao xuyến….
"Thân gái bèo trôi lênh lênh giữa đường, nay được mọi người cho nơi nương nhờ, tiểu nữ nào dám không nghe chứ. Ơn này Hồng Liên khắc sâu, xin ghi tạc trong lòng….!"
"Xin hỏi, hai vị là?"
Thiếu nữ cố gắng gượng dậy, nàng ngồi trên mỏm đá, bàn chân ngập nơi dòng suối.
Đứa bé lẩm bẩm một hồi, định bụng bỏ đi. Thế nhưng sau khi nhớ lời người dặn, lại chậm rãi quay đầu.
Đứa bé vui mừng nhấc cây đinh ba lên, một con cá nhỏ quẫy quẫy. Trên thân cá bị ba chiếc đinh dài xuyên qua, vuốt nhọn sắc lạnh.
"Cảm tạ đại thúc, tiểu nữ còn gắng gượng đi được!"
Nói rồi Hồng Liên lại càng khóc to hơn, giống như bao nhiêu oan khuất chất chứa trong lòng, lúc này tuôn ra sạch sẽ.
Như trời xui đất khiến, thân thể này trôi tới gần đứa bé, liền bị mắc lại giữa hai mỏm đá, không thể xuôi dòng trôi tiếp nữa.
"Cô nương không cần đa lễ, trời đã sắp tối rồi, chúng ta nên đi thôi. À nhưng thân thể cô nương…."
Tráng Trí nhìn thấy trước mặt một thiếu nữ chạc tuổi đôi mươi, ánh mắt ngơ ngác ướt lệ, lững thững đi như người vô hồn.
Người còn là một lão già trung niên, thân hình gầy còm, hai hốc mắt thâm quầng, chạc tuổi ngũ tuần.
"Tráng đại thúc, kia chính là người cháu nói…."
Dáng điệu này khiến cho lão có hơi sượng sùng đôi chút, nhưng lại càng ánh lên vẻ tham lam, ngoài mặt lại cười…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.