Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Đạo Ma

Unknown

Chương 57: Người thành công thường có lối đi riêng!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: Người thành công thường có lối đi riêng!


Chương 57: Người thành công thường có lối đi riêng!

...

Hồng Liên vui vẻ trong lòng phán đoán, chờ đợi một đáp án chưa biết, lúc nào cũng khiến người ta hồi hộp tới lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng tuy là cố ý rời đi, nhưng một khi đã ngắm tới bọn họ, ắt đã có chủ ý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cổ Cần Sa biết kín chuyện là tốt, còn phải phủ sạch dấu vết. Thế là ông ta bí mật cho gọi thân tín của mình tới, dặn dò an bài chuyện này.

Nhưng mà chạy chưa được bao xa, mắt thấy sóng khí đánh tới, nàng dứt khoát quay người chống đỡ.

Nàng ta sắp đến Vạn Bảo Thương Thành, vây g·i·ế·t một tên nghịch tặc nơi rừng Vạn Minh Thâm Uyên.

Chuột có đường của chuột, voi có đường của voi. Thủ hạ của ông ta không thể trực tiếp g·i·ế·t người, thì có thể mượn nhờ thế lực khác.

Tử Yên ngoài mặt mừng rỡ cảm tạ, lại cung kính thưa đến:

Cùng lúc Hồng Liên bỏ chạy, Bích Tích Tiên Liên giang đôi cánh vàng, đuổi theo nàng ta không dứt.

Mỗi điểm sáng kia chói màu vàng kim, ẩn hiện từng dải sắc quang ảnh. Trong quang cầu kia, vô vàn đôi cánh xuất hiện, biến hóa khôn lường.

Khoảnh khắc con thú rống lên lần cuối, vầng hào quang ầm vang một tiếng, lực xung kích mạnh mẽ trào ra. Vô vàn điểm cánh trong giây lát bắn về muôn phương, theo sau là sóng kích quét ngang một đường.

Chuyện này phải nói từ Cổ Cần Sa nói đi!

Từ đây đến đó, bắt đầu kế hoạch đi thôi. Nghĩ tới đám người Giang Lãng, Hồng Liên cười gian.

Á tiên, đây được xem là nửa bước tiên phàm. Cảnh giới tuy ở phàm cảnh, nhưng tu vi đã có thể cùng tiên giả so được mấy chiêu.

Vừa ngêu ngao hát mấy câu, Hồng Liên im bặt miệng. Trước mặt nàng ta, thình lình xuất hiện một con bọ cánh cam.

Bích Tích Tiên Liên rú lên một tiếng rền vang, dang đôi cánh nhỏ liên tục quát nộ. Quanh người hung thú xuất hiện một vầng hào quang bảy màu, từng điểm lốm đốm chớp động.

Ngoài trừ lấy lại tài nguyên đã mất, Cổ Cần Sa còn được nhận thêm một phần tiên tài. Mặt khác giúp cho ông thu thập tin tức, những tài liệu bản thân đang mong ngóng tìm kiếm.

Lỡ chẳng may đây là cái bẫy, vậy thì bù không được mất.

Không thể không nói, Bách Hiểu Tiên Cô đã bỏ ra vốn liếng, mang miếng thịt béo này đến dụ.

Đứng trước lời dụ hoặc quá lớn của Bách Hiểu Tiên Cô, Cổ Cần Sa không thể không động tâm cẩn thận cân nhắc.

Nàng vừa đi khỏi, thân ảnh một gã trung niên vô thanh vô tức xuất hiện. Người này áo choàng kín người, lại không che nổi thân hình béo ú cục mịch kia. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng cố ý dùng chiêu anh hùng cứu mỹ nhân với bọn họ, nào phải để cho ngầu. Tất cả những gì nàng bày ra, vừa cố ý thăm dò, vừa cố ý chơi đùa, tạo chút thú vị trên đường.

Nơi này cách Hắc Thác trấn khá gần rồi, hung thú bậc cao sẽ không xuất hiện đâu.

Chẳng qua Cổ Cần Sa xuất thân tiên phủ, thủ hạ dưới trướng của ông toàn là danh môn chính phái. Làm loại chuyện này, có chút không được sạch sẽ.

Tấm bích họa trên tày nàng hóa thành mảnh vụn, rơi xuống nền đá. Một lượng thông tin tràn vào khí hải, Tử Yên bất giác nhắm chặt hai mắt.

Muốn đơn đả độc đấu với hung thú quá giai, phải là hạng thiên kiêu hàng thật giá thật mới được. Hồng Liên tuy miễn cưỡng chấp nhận, nhưng bởi vì nhiều hạn chế ảnh hưởng, tỉ lệ lưỡng bại câu thương thật lớn.

Cổ Cần Sa lúc này như chuột ngã vào hũ gạo, hai mắt ông ta sáng chói, tỏa ra tia sáng tham lam. Cho nên miếng mồi béo này, ông ta không chút do dự mà lao vào ngoạm một miếng to, tự nguyện cắn câu.

"Xin tiền bối cứ ban pháp chỉ, tiểu nữ nguyện làm hết sức, tuyệt không hai lòng!"

"Móa nó, nơi gần địa bàn nhân loại này, sao lại xuất hiện hung thú bậc cao chứ!"

Hơn nửa giờ sau Tử Yên mở mắt, quả không ngoài dự đoán. Để một tiên giả phải nổi sát ý, người nữ nhân kia đúng là không hề tầm thường.

Đầu tiên, đây không phải bản thể Hồng Liên chân chính. Dù hồn phách có mạnh mẽ, chiến lực sẽ không như mong đợi.

Kình khí vạt ngang bốn phương, vô vàn điểm hoa bay đến, thế sắc như đao, đánh bật gốc rễ cổ thụ. Hồng Liên trúng chiêu, lớp hộ thân vỡ nát bật ngửa ra sau, từng tảng đá lớn ầm ầm vỡ vụn.

Trước đó suy tính kỹ càng, ông ta quyết định không nên nhúng chàm vụ này. Nhưng chưa kịp mở lời, Bách Hiểu Tiên Cô đã truyền thư cho ông, cố ý bỏ ra thêm lợi ích tới.

Hồng Liên nào dám đứng lại giao thủ, nàng ù té co cẳng bỏ chạy, miệng chửi như điên.

"Ghê tởm!"

Tin tức bên trong xuát đến, trên hình khắc họa một thiếu nữ xuân thì. Người này hoa nhường nguyệt thẹn, yểu điệu thục nữ, nét xuân mỹ miều.

Trên đó còn có một dòng tin tức, nói về người nọ. Nữ nhân này đạo hiệu Bạch Phượng Phi, tu vi Tứ Liên trung giai, tư chất tuyệt phẩm.

Tà Vô Niệm tiến hành uy h.iếp, lợi dụng Tử Yên đi hoàn thành nhiệm vụ giúp mình. Chuyện này mà thành thì gã hưởng quả, nhỡ mà thất bại thì nàng ta chịu cả.

"Đa tạ tiền bối ban ân, tiểu nữ nhất định hoàn thành, quay về đúng hẹn!"

Nhưng đến bản thân Tà Vô Niệm cũng không quá rõ ràng thân phận Bạch Phượng Phi, điều này hiển nhiên càng ít người biết càng tốt, gã không phải hạch tâm Âm Minh Võng mà.

Âm thanh vừa đến, trước mặt Tử Yên đã xuất hiện hai cái món đồ. Sau đó, âm thanh kia lại lần nữa vang vọng trong căn điện:

"Ha ha ha… ngươi đã uống đan dược của ta, nếu một tháng sau không có quay lại, vậy thì c·h·ế·t khỏi cần nghi ngờ. Nhưng là hoàn thành nhiệm vụ, ắt sẽ có thuốc giải tới tay. Còn bức tranh kia chính là họa hình người ngươi phải g·i·ế·t, nhớ kỹ chỉ được thành công không cho thất bại!"

Hung thú này thân thể nhỏ bé, sức bay không bằng kẻ khác. Ấy vậy nó mang thiên phú hơn người, chỉ thấy hồng quang toàn thân tỏa ra.

Cảnh giới nàng ta không đáng ngại, chỉ là tin tức quá ít. Người này xuất thân địa vị không rõ, bên người có những ai thủ hộ. Nhưng Tử Yên nào dám hỏi, cung kính bái tạ mấy câu rồi nhanh chóng rời đi.

Tiếp nữa, hung thú cùng giai thường mạnh hơn nhân loại đồng giai một cấp, huống chi hơn đại cảnh giới.

"Ngươi đã xuất thân ma đạo, vậy thì dùng lời ma đạo các ngươi để nói chuyện đi!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Về phần Tử Yên, Tà Vô Niệm không lo lắng. Đã nuốt đến Hóa Cốt Âm Thi đan, nàng ta ắt phải c·h·ế·t không nghi ngờ. Vấn đề chỉ là, kết quả mà thôi.

Mặc dù hơi muộn, nhưng là vẫn xin kính chúc tới ae một mùa trung thu vui vẻ^^ (đọc tại Qidian-VP.com)

Hung thú này chưa to bằng nắm tay, thân thể giống hệt bọ rùa. Hai cánh vàng lốm đốm chấm đỏ, cái đầu nhỏ nhắn, hai mắt bắn ra lệ mang.

….

Hồng Liên khi trêu đùa ai đó, nàng không vội ra tay diệt sát, mà luôn cho họ cơ hội phản kháng. Cái cảm giác vừa thú vị vừa kích thích này, mới thật là bản tính của Hồng Liên.

Cuối cùng, Hồng Liên đang muốn bảo trì chiến lực. Đánh nhau tay đôi với Bích Tích lúc này, không phải là một ý kiến hay đâu.

Hồng Liên tung tăng đi trên rừng núi, miệng khẽ hát ca, ngân nga khúc tự tình.

"Hừm…. Thật không biết là, bọn họ muốn g·i·ế·t ta hay muốn kết bằng hữu với ta đây? Cảm giác đợi chờ này…. thú vị thật đấy!"

Tử Yên lòng chút nao nao, nhưng không uống thì c·h·ế·t. Nàng là người quyết đoán, mặt không đổi sắc bèn vơ lấy viên thuốc trước mặt uống vào.

Tổ chức sát thủ, chính là một đường như vậy. Vừa không bẩn danh, lại giải quyết gọn gàng sạch sẽ, chỉ cần giá cả hợp lý.

Kẻ này tính cách cổ quái, luôn hành sự theo cảm tính. Nhưng chiến lực thì khỏi bàn, gã được xưng danh tán tu ngũ đại á tiên, một trong năm người.

Tử Yên cảm tạ, sau đó cầm lấy bức tranh lên xem. Chỉ thấy trong một điểm quang ảnh bay ra, chui thẳng vào mi tâm của nàng.

Chỉ là âm thanh kia lại lạnh nhạt vang lên:

Cổ Cần Sa, tiên giả Bát Liên, cường giả một phương, trực thuộc Thiên Phủ.

Vấn đề xuất hiện từ đây, để một á tiên nửa bước Lục Liên đi g·i·ế·t Tứ Liên trung giai, Tà Vô Niệm cảm thấy quá mất mặt. Thế là vừa hay tới đây, lại nhìn thấy con nai vàng ngơ ngác Tử Yên.

Hồng Liên nghe tiếng mà kinh, miệng chửi ghê tởm, nàng chạy càng nhanh hơn.

Vừa hay Âm Minh Võng lại là tuyển chọn tốt nhất, phân bổ nhân thủ khắp tại tứ hải ngũ vực. Có bọn họ ra tay trợ giúp, dù không phải bãi rác cũng phải bốc lên mùi rác, huống chi chuyện g·i·ế·t một tên tu giả cỏn con.

Nghĩ tới đây Tà Vô Niệm cười ha ha, thân hình gã biến mất. Trong một tháng ra ngoài này, tiện thể đi nghe ngóng tung tích tiên tài thì hơn, có gì tháng sau quay lại nghiệm thu.

Chiến lực gã chênh lệch với Tử Yên quá xa, nàng ta đang tổn thương không ít, nên không phân biệt nổi cũng là dễ hiểu. Có điều, vì sao gã lại ở đây?

Bình thường, g·i·ế·t Bạch Phượng Phi không có gì khó khăn, tiên giả g·i·ế·t một phàm cảnh, vốn là cỡ nào đơn giản còn hơn lấy đồ trong túi. Chỉ có điều kẻ này có chút khác biệt, đang được Thiên Phủ Tam Quân nhìn trúng.

Lai lịch kẻ đến không lạ, nếu Tử Yên nhìn thấy ắt sẽ bất ngờ kinh hô, ngươi là Tà Vô Niệm.

"Móa nó, một con Bích Tích cấp 4 sơ giai!"

"Ở đây có một viên Hóa Cốt Âm Thi, trước tiên ngươi hãy dùng lấy!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: Người thành công thường có lối đi riêng!