Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Đạo Ma

Unknown

Chương 91: Mưu sự tại nhân!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91: Mưu sự tại nhân!


Nói xong, hai người phi thân rời đi. Khôi Tùng Vân lặng lẽ theo sau, hai mắt phảng phất sầu thảm.

"Bái kiến sư tỷ!"

Đối mặt với tình huống này, Kinh Vũ và Hồn Phi trầm mặc. Chỉ có Nhạc Linh khúc khích cười tủm:

"Được rồi, đi thôi!"

"Không, thật ra khi chưa sưu hồn Thẩm Lãng, ý định ban đầu của ta vẫn là lợi dụng Trường Khôn để g·iết hết bọn họ. Tất nhiên, quyết định đoạt xá vẫn không hề thay đổi!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặt khác nàng nhìn Khôi Tùng Vân ở cách đó không xa, cười nói:

"Là nhờ sưu hồn Thẩm Lãng, hơn nữa hắn có để lại trinh sát. Trước đó hắn mua một đàn Kim Linh Phong Sương. Nếu như đoán không nhầm, hiện tại trong đàn đã thiếu mất một con. Nghĩa là… hắn ngay từ đầu đã cố ý nhử một tên đuổi theo để ra tay…." Cửu Dực Yêu Tôn thầm nhủ, như vậy có thể đến nói, hắn bắt buộc phải quay lại sớm hơn dự liệu.

"Sư tỷ, cục diện đã ổn định…!"

Thẩm Lãng ở một bên ngẫm nghĩ, kế hoạch đến Vạn Bảo Thương Thành không hề có Nhạc Linh can dự.

Nhạc Linh nhìn qua Thẩm Lãng gật đầu, đáp:

"Các ngươi một kẻ thì thu được không ít hung thú vào dưới trướng, một kẻ có thật nhiều tài liệu Thi Cương. Chỉ mỗi mình hắn là không được lợi ích gì, lại bị các ngươi lợi dụng sai sử suýt thì toi mạng. Ha ha… nếu là ta thì đã sớm g·iết tới từ lâu rồi!"

Thẩm Lãng nghĩ mãi không đoán ra, hắn lắc đầu bỏ qua. Cái vấn đề gì không giải quyết được, vậy đến giải quyết kẻ đặt vấn đề là xong thôi mà.

Thẩm Lãng cười nhạt nói, giống như kể một câu chuyện thường nhật mà thôi.

Nghe được lời dụ dỗ, mặc dù biết là hi vọng nhỏ nhoi, nhưng cuối cùng gã vẫn cố đặt cược vào nó.

Hồn Phi chắp tay, gã bước tới trước cái xác Trường Khôn, một tay vung lên, nhanh chóng thu vào trong túi.

"Thứ phế vật như ngươi mà cũng đòi có sức mạnh tuyệt đối à? Đúng là ăn no rồi báo mà!"

Chương 91: Mưu sự tại nhân!

Kinh Vũ thấy mọi chuyện đã xong, lại liếc về nơi xa lẩm bẩm:

Khôi Tùng Vân nào ngu ngốc, đánh không xong chạy không khỏi, kiếp này coi như bỏ rồi. Nhưng bảo để bọn chúng luyện chế bản thân mình thành Thi Cương, chẳng thà để gã tự bạo cho nhanh.

Đối với gã mà nói, chuyến đi này lợi ích đầy người, sớm đã thỏa mãn.

Nhạc Linh hời hợt quẳng Kinh Vũ qua một bên, thân phận của nàng đặc thù, chưa thể bước ra ánh sáng.

"Khôi đạo hữu, về phần giao dịch của chúng ta…"

Cách đó không xa, Thẩm Lãng lững thững bước đi, trên vai Cửu Dực Yêu Tôn lảm nhảm:

"Nhiệm vụ của ba ngươi là do sư thúc giao cho, không có liên quan gì tới ta. Đừng có tính kế lợi dụng ta giống như đã làm với tên ngốc Thẩm Lãng, chuyện của các ngươi tự đi mà lo!"

"Đa tạ sư tỷ!"

Hai kẻ không màng hoàn cảnh, bừng bừng khí thế lao vào choảng nhau tới tấp, không ai nhường ai…

Hắn còn trẻ, hoài bão chưa xong. Ai mà muốn c·hết chứ?

Khi mà bản thân không còn gì cả, hi vọng chính là thứ để cho người ta bám víu, gắng gượng sống tiếp.

"Từ giờ trở đi, ta sẽ đi một mình. Không cần hai tên khốn các ngươi trợ giúp, về phần tới Thương Thành tụ hội, ta tự có cách tìm!"

Kinh Vũ khục khặc vài tiếng mới đứng dậy, nàng phủi phủi bụi trên váy áo, khuôn mặt nhợt nhạt lành lạnh. Trong đầu giờ này không biết nghĩ gì, hồi lâu mới đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)

Kinh Vũ nhất thời kho khan sặc xụa, nàng hoảng sợ nhưng không dám phản kháng. Nào biết, Nhạc Linh sẽ nói:

Hai người bị mắng, ngần ngừ lấn cấn, không cãi được lời nào.

Kinh Vũ phất tay ngăn lời, nàng hướng Nhạc Linh nghe ý kiến:

"Tiểu tử, thì ra ngươi đã sớm biết, bọn chúng còn có một hậu chiêu này!"

Thẩm Lãng quay lại, hậm hực liếc nhìn hai người Kinh Vũ và Hồn Phi, lời lạnh băng mang theo sát ý:

"Ngươi vì sao mà biết con nhóc Nhạc Linh trở mặt…!"

Hơn mười thân xác Nhất Liên, năm cái Nhị Liên. Về phần Tam Liên có hai cái, vừa vặn thêm vào túi một cái Tứ Liên.

Bị Nhạc Linh vạch trần, hai người xấu hổ. Kinh Vũ không nói, Hồn Phi không nhịn được, khinh thường một câu:

Thẩm Lãng thấy trên mặt máu tươi trào ra, khóe miệng hắn giật giật. Ta chỉ đùa thôi mà mi ra tay thật à… tức thì cáu giận tung đến hai quyền:

Khuôn mặt nó nhất thời đen lại, hai canh run run. Không kiềm chế nổi nữa rồi, móe nó: (đọc tại Qidian-VP.com)

Cửu Dực Yêu Tôn càng nghĩ, nó càng nhận ra tên khốn này có ý định đoạt xá ngay từ đầu rồi, nhưng tại sao vẫn phải....

"Kế sách của các ngươi tốt đấy, đúng là hai tên khốn kiếp!"

Với từng này tài liệu, gã sẽ luyện được ít nhất vài con Thi Cương. Từ đây, chiến lực lại tăng thêm một tầng.

Thẩm Lãng nhìn hướng Nhạc Linh, hắn chắp tay một cái nữa. Sau đó chẳng chờ cho hai người kia phản ứng, thân ảnh lao v·út rời đi.

"Tuy nói Thẩm Lãng bị lừa, nhưng chiến lực của hắn chỉ có mạnh hơn chứ không kém, có lẽ gặp chút bất lợi nên hiện tại còn đang giao thủ. Khôi đạo hữu, nhờ ngươi đi một chuyến trợ giúp cho hắn!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Khôi Tùng Vân đứng yên cho tới giờ, nghe được gọi tên, gã chắp tay đáp:

Nghĩ rồi cười nhạt, Thẩm Lãng nhìn qua Cửu Dực Yêu Tôn, cười gian xảo răn dạy:

Cửu Dực Yêu Tôn vừa cất lời, nó đã có câu trả lời cho mình.

Vừa lăn tăn tới đấy, nào biết Thẩm Lãng vươn tay ngắt tới nhành hoa. Hắn e thẹn hít hà, một mùi hương nhàn nhạt tỏa ra, ưu nhã thanh đàm. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Hồi ta rời môn, ngươi mới chỉ vừa bước vào Tam Liên cảnh. Mấy năm trôi đi, đã có bộ dạng phong phạm này, tốt lắm!"

Thẩm Lãng được khen, khuôn mặt khô khốc của hắn hơi cười. Sau đó mặt hắn lại lạnh như tiền, âm trầm nhìn hai người Kinh Vũ mở lời:

"Nhưng sau khi biết sưu hồn Thẩm Lãng đã biết Nhạc Linh là quân bài chìm, ta liền thay đổi kế hoạch từ lúc đó!"

Thế rồi trong khoảnh khắc, bàn tay bất ngờ vung tới, tóm lấy cổ họng Kinh Vũ nhấc lên.

"Ngươi thấy không, vạn sự là vật c·hết, duy người là vật sống, vậy nên không bao giờ được cho phép hoàn cảnh thao túng bản thân. Muốn đoạt được lợi ích lớn nhất, phải biết tính toán trù bị rất nhiều kế hoạch, để mà thay đổi phù hợp với những hoàn cảnh bất ngờ đột ngột xảy đến. Chung quy một con Dơi ngu ngốc tự mãn như ngươi, sau này nên biết thân biết phận mà nghe lời ta đi!"

Thẩm Lãng hừ lạnh, hắn lặng lẽ bước tới chắp tay:

"Đã như vậy, đa tạ Kinh Vũ đạo hữu!"

Nhưng… tên tiểu tử này, hắn tại sao lại biết nhỉ?

"Đa tạ sư tỷ khen ngợi!"

Nàng ta đã rời khỏi môn phái cách đây vài năm, lần này ra tay có thể là do ngoài ý muốn. Vậy thì, nàng ta chìm nổi ở nơi này mấy năm qua, rốt cục là đang m·ưu đ·ồ chuyện gì đây…

"Khốn kiếp, bổn tôn mà cũng cần tới một tên vô danh tiểu tốt dạy đời sao? Để bổn tôn cho hạng vô tri ngươi thấy, đứng trước thực lực tuyệt đối, điều ngươi nói chỉ là rác rưởi mà thôi!"

"Đoạn đường còn lại tuy ngắn, nhưng hung hiểm lạ thường. Hắn rời bỏ chúng ta, để xem liệu có tới nổi Thương Thành hay không rồi nói!"


Khôi Tùng Vân nghiến răng nghiến lợi, ngoài mặt trầm ngâm lời đề nghị.

Kinh Vũ ngồi bệt trên đất ho khan vài tiếng, lại nghe được lời Hồn Phi nói tới:

"Tại hạ hiện giờ đã là chim trong lồng, cá ở trong chậu. Các vị muốn diệt khẩu là chuyện hiển nhiên, nhưng có thể nào để ta tự xử hay không?"

"Khúc khích…. Khôi đạo hữu hiểu lầm ý của ta rồi, để tiến vào Thương Thành còn một đoạn nguy hiểm nữa. Cảm phiền đạo hữu trợ giúp chúng ta một đoạn, khi đó ta sẽ suy nghĩ về khẩn cầu của ngươi. Thế nào?"

Kết hợp rất nhiều tin tức lại một chỗ, nó đã lờ mờ đoán ra gì đó…

Nghĩ rồi thân ảnh nàng vụt đi, biến mất sau rặng cây.

Cửu Dực Yêu Tôn đang nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng, người như vậy mới xứng đáng được bổn tôn để vào mắt chứ. Nào ngờ…. ặc.

Trên thân Thẩm Lãng xuất hiện vài v·ết t·hương, trong ấy có vết sâu tận bả vai, máu đã ngừng chảy để lộ ra xương trắng. Khí tức Tam Liên mỏng manh chập chờn, giống như thụ thương khá nặng.

"Khỏi cần!"

Tức thì Cửu Dực Yêu Tôn vung lên hai cánh, lộ ra móng vuốt sắc nhọn. Tinh mang lóe lên, lập tức trên mặt Thẩm Lãng truyền đến cảm giác mát mát.

Mãi hồi lâu sau, Thẩm Lãng mỉm cười, đáp:

Kinh Vũ vừa phân phó, đã thấy phương xa một cái bóng đen lao v·út đến, giọng nói lạnh lùng vang theo:

Quả thực đối với Cửu Dực Yêu Tôn hay Trường Khôn, thì Nhạc Linh chính là một biến số lớn, làm thay đổi cục diện chớp nhoáng.

"Bọn họ đi cả rồi, chúng ta cũng lên đường đi thôi, nơi này không nên ở lâu!"

Kinh Vũ đứng ở một bên thụ thương không nhẹ, sắc mặt nào tốt. Bấy giờ giải quyết xong chuyện, nàng mới lấy ra một viên đan dược ăn vào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91: Mưu sự tại nhân!