Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10: Trượng nghĩa bị g·i·ế·t nhiều như c·h·ó

Chương 10: Trượng nghĩa bị g·i·ế·t nhiều như c·h·ó


Ngày kế tiếp, khi vừa mới tỉnh dậy, Lạc việt thu đến một vài tin tức từ bọn thủ hạ.

Tại bên cạnh địa bàn của hắn, xuất hiện thêm một bàn khẩu bị những người khác nắm trong tay, người kia được xưng là Ngô Tiểu Cẩu. Qua một đoạn thời gian sau, một kẻ ngoại lai thân tàn chí kiên họ Lý cũng đã chiếm lấy một cái vị trí trong chợ đen Trường Sa, đồng dạng như vậy, còn nhiều thêm một người thanh niên họ Giải.

Xảy ra tình huống như vậy, Hồng gia cùng Hoắc gia tự nhiên là không thể nhẫn nhịn. Trong mấy thế lực mới quật khởi này thì bàn khẩu của ‘Bán Tiệt Lý’ và ‘Ngô Tiểu Cẩu’ là dễ đối phó nhất. Thế là, cuộc chiến phân tranh thế lực thuộc về nội thành Trường Sa chính thức bắt đầu.

Người nhà họ Hoắc tự cho là mình thanh cao, trước tiên liền phái người hướng về phe Bán Tiệt Lý hạ thủ, Hồng gia thì đối phó gã thanh niên Ngô Tiểu Cẩu kia.

Ngày đó, Bán Tiệt Lý lấy thân tàn tật suất lĩnh một đám người lâm vào cảnh khó khăn trong thành liều c·hết phản kháng, trực tiếp g·iết xuyên một đường, đẩy lui thế lực Hoắc gia ra khỏi địa bàn của mình.

Hoắc gia, hoặc có lẽ là những quý tộc quan to ở nội thành Trường Sa tựa hồ cũng quên rằng, theo sự suy tàn của triều đại Nhà Thanh, chỗ đứng của bọn họ trong xã hội này đi theo đó mà trở nên lung lay không vững, vỗn dĩ trước đó giai cấp giàu nghèo phân chia cực kỳ rõ ràng, hiện tại đã bắt đầu biến đổi chóng mặt.

Người nghèo kẻ hèn chưa chắc sẽ tiếp tục nghèo, nhà giàu quý tộc không thể nói trước liệu có giữ vững được địa vị hay không. Số lượng nạn dân chạy nạn mà đến so với dân bản địa thành Trường Sa phải đông hơn rất nhiều, bên trong những con người này, lấy tứ chi không kiện toàn, lấy người đói rách nghèo khổ chiếm giữ chủ đạo. Thời điểm hiện tại dấy lên mâu thuẫn giữa kẻ có tiền cùng giai cấp thấp kém, Hoắc gia đương nhiên là bị ăn thiệt thòi lớn.

Ở một tình cảnh khác, sự việc Hồng gia phái nhân thủ đi đối phó bàn khẩu của Ngô Tiểu Cẩu thì quỷ dị không nhấc lên bất kỳ gợn sóng nào. Thậm chí, sau chuyện lần này, nhà họ Hồng buông lời nói địa bàn thiếu niên đó chịu sự che chở từ Hồng gia, phàm là có người dám trêu chọc hắn, tương đương với động chạm đến lợi ích của Hồng gia.

Thế là, cuộc phân tranh này liền lấy Hoắc gia thuộc phe thua cuộc mà tuyên bố kết thúc. Tuy nhiên, đại cục thì bế mạc, còn tiểu cục chỉ vừa mới bắt đầu. Ngô Tiểu Cẩu trí thân sự ngoại, không muốn tiếp tục tham dự trường tranh đấu này; Bán Tiệt Lý thì dùng người bắt đầu thêm một bước khuếch trương thế lực, đồng thời, người nhà họ Hoắc cũng đem đầu mâu sau cùng chỉ hướng bàn khẩu của Lạc Việt.

Địa bàn của hắn đại bộ phận đều do người trẻ tuổi cầm quyền, người thiếu niên quản lý. Điều này không thể nghi ngờ mang cho rất nhiều những kẻ khác một loại tín hiệu, nhìn thì như là phe hạ thủ vô cùng tàn nhẫn, nhưng kỳ thực đó là thế lực dễ đối phó nhất.

Bất quá, mọi chuyện thật sự đúng như vậy sao?

Một ngày này, người thuộc thế lực Hoắc gia tập hợi lại vây quanh khu vực bàn khẩu thuộc quyền kiểm soát của Lạc Việt, từng tên nam nhân thân hình lực lưỡng, bộ dáng hung thần ác sát nhìn chằm chằm lấy nơi đây, chỉ đợi một câu mệnh lệnh từ phía đương gia, bọn chúng sẵn sàng san bằng tất cả.

Kỳ thực sớm tại thời điểm Hoắc gia cùng Hồng gia có ý đồ muốn chỉnh đốn các phe phái trong nội thành Trường Sa, Lạc Việt đã có chuẩn bị kỹ càng.

Thủ hạ Hoắc gia đông nghịt vây xung quanh Lạc Việt bàn khẩu, chỉ đích danh để cho người đứng đầu đi ra nói chuyện. Hắc Bối Lão Lục xuất hiện trước tiên, trên vai khiêng lấy trường đao bị Lạc Việt nâng cấp một lần, đi vào trong tầm mắt người họ Hoắc.

“Như thế nào? Đánh không lại tên què kia, liền đem chủ ý đánh tới trên đầu gia gia ta sao?”

Thằng điên này vừa bước tới, đám người bên Hoắc gia lập tức hoảng loạn trong phút chốc. Nếu như nói, Bán Tiệt Lý thủ đoạn cay độc dị thường, chẳng có lấy chút nhân tính, như vậy, tên Hắc Bối Lão Lục trước mắt này chính là điển hình của s·át n·hân máu lạnh.

Trong cuộc c·hiến t·ranh giành địa bàn trước đó của Bán Tiệt Lý và nhà họ Hoắc, từng có một lần hai bên chiến đấu lan tới địa phận bàn khẩu của Lạc Việt. Hắc Bối Lão Lục chẳng nói chẳng rằng, mang theo người đuổi hết bọn chúng ra khỏi lãnh địa, vô luận đối phương thuộc thế lực nào. Ròng rã một con đường đầy ắp xác người nằm la liệt, ký ức đó vào lúc này vẫn còn mới mẻ như thời điểm ban đầu, khắc sâu vào trí nhớ đám thủ hạ Hoắc gia.

Thêm nữa, bởi Hung Sát Cổ Đao mà Hắc Bối Lão Lục mang theo bên mình dần dần góp nhặt càng ngày càng nhiều oán linh chi lực, khiến gã cứ đứng bình thường nơi đó, lại vẫn để cho người ta cảm thấy một loại sợ hãi đến từ sâu thẳm trong linh hồn.

“Quy củ thành Trường Sa luôn luôn do Hoắc gia ta tới định, các ngươi không thông qua Hoắc gia đồng ý, tự tiện tại chợ đen chiếm đoạt bàn khẩu, đã là lạm quyền, động chạm tới ranh rới chịu đựng của chúng ta”

“Cho nên, lần này chúng ta đến đây chính là vì lấy lại quy củ vốn có cho Trường Sa”

Hoắc gia suất đội đường đường chính chính nói, đám thủ hạ đông nghìn nghịt cùng lúc ngay lập tức rút v·ũ k·hí, mà đội ngũ bên cạnh Hắc Bối Lão Lục cũng không chịu kém cạnh, nhao nhao vung lấy bảo đảo trong tay, đôi mắt hằm hằm không sợ nhìn thẳng phía trước.

Đại chiến sắp sửa buông xuống.

“Người nhà Hoắc gia tới rồi sao” Tiếng nói trầm thấp tràn nghập từ tính vang lên phía sau lưng đám người Hắc Bối Lão Lục. Ngay sau đó, một thiếu niên với bộ áo đen cùng theo sát ngay sau một thiếu niên áo trắng bước ra từ bên trong chỗ xó xỉnh gần đó.

“Lạc Gia đến rồi!”

Hắc Bối Lão Lục vác lấy đao, đi tới bên cạnh lão đại mình. Lạc Việt mắt nhìn một chút phương hướng đông nghịt người kia, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một đường cong. Hoắc gia cùng Hồng gia có thể nói là thế lực nguyên thủy nhất của thành Trường Sa, cho nên tay chân lần này tới rất nhiều, số lượng khoảng chừng gấp mười lần bàn khẩu Lạc Việt. Đối phương chắc chắn cũng đưa ra quyết tâm, nếu không cầm xuống được địa bàn của hắn, liền muốn mất hết mặt mũi tại trong thành.

“Thì ra là tiểu tử ngươi”

Tiểu đầu mục dẫn đầu đám người tựa hồ nhận biết Lạc Việt, mà Lạc Việt từ sau khi trốn thoát khỏi mộ Huyết Thi, gặp qua rất nhiều người khác nhau trong ngoài thành Trường Sa, thân phận địa vị hỗn tạp, đã có chút không nhớ nổi kẻ trước mặt này mình gặp được vào lúc nào.

Lạc Việt nhíu mày suy nghĩ, còn tên tiểu đầu mục kia thì đầy châm chọc cười nói: “Nguyên lai là tên tiểu tử trước đây thiếu chút nữa bị bán vào nhà họ Hoắc chúng ta làm nô lệ, như thế nào, không an phận làm tôi tớ của Hoắc gia, lại chạy tới đây làm bàn khẩu lão đại rồi?”

“Chỉ bằng thân phận của ngươi, ngươi cảm thấy ngươi xứng không ?”

“Ha ha ha ha....”

“Ha ha ha ha ha....”

“Ha ha ha ha.....”

Đám người Hoắc gia nghe xong lời này lập tức đồng thời cười vang một tràng thật to, thật sảng khoái. Thì ra vị lão đại của thế lực mới quật khởi lại là người kém chút trở thành nô bộc nhà bọn chúng? Chuyện tiếu lâm này thật sự rất thú vị.

Hắc Bối Lão Lục sạm mặt lại, thân phận ban đầu của bọn họ đúng là chẳng có gì để kể, nhưng Lạc Việt bị người nhà họ Hoắc chửi bới ngay tại trước mặt mọi người như thế, bọn họ đương nhiên là không đứng yên mà nhìn nổi.

Ngay thời điểm đám người Hắc Bối Lão Lục chuẩn bị ra tay, Lạc Việt đột nhiên lên tiếng: “Ah, chẳng phải nói muốn mời ta vì con rể Hoắc gia mà tới nhà sao? Như thế nào bây giờ lại đổi giọng thành tôi tớ?”

“Thật hài hước, hai đời Hoắc gia các ngươi là đức hạnh gì, ta còn có thể không biết? Độc nhất là lòng dạ đàn bà, cổ nhân thật sự không lừa ta” Lạc Việt cười nói.

Hắc Bối Lão Lục sửng sốt mất một lúc, thần sắc có chút cổ quái hết liếc lấy lão đại nhà mình lại nghiêng đầu nhìn xem đám người Hoắc gia. Dây mưa rễ má đến vậy sao?

“Liền thân phận này của ngươi mà đòi xứng với tiểu thư nhà ta sao!” Tên tiểu đầu mục kia bỗng dưng nổi giận, cắn răng hung tợn nói.

“Vậy cũng chưa chắc” Tề Thiết Chủy mím môi một cái, miệng lưỡi bén nhọn đứng tại bên cạnh Lạc Việt nói, “Lạc Gia trẻ tuổi có triển vọng, lại thêm tướng mạo điển trai xinh đẹp, toàn bộ lớp thiếu niên thế hệ trẻ thành Trường Sa có ai có thể sánh bằng được?”

Đám người Hoắc gia trầm mặc. Bọn chúng không nghĩ tới rằng sau khi Lạc Việt cùng gã Tề Thiết Chủy kia xuất hiện, vậy mà trực tiếp khẩu chiến quần hùng, bằng vào vài câu nói đã lập tức nghiền ép bọn chúng.

“Đều thất thần làm gì, còn chưa động thủ!” Tiểu đầu mục Hoắc gia mặt lạnh quát lớn.

“Động thủ?” Khóe miệng Lạc Việt hơi giương lên, “Trở về xem một chút Hoắc gia của các ngươi còn có bao nhiêu người. Hoắc gia ngang ngược càn rỡ nhiều năm như vậy, đã sớm chọc chúng nộ, nguyên bản nếu như các ngươi không rơi đài, những bàn khẩu mới nổi như chúng ta còn có thể cho các người mấy phần mặt mũi, dù sao cũng là thế lực lâu đời ở Trường Sa. Nhưng các ngươi không chỉ càng ngày càng yếu kém đi, còn dự định động tay động chân vào những thế lực khác, vậy thì chẳng thể trách chúng ta rồi”

“Nguy rồi!”

Lời này của Lạc Việt vừa ra khỏi miệng, đám người Hoắc gia vội vàng phản ứng lại. Đi qua khoảng thời gian tranh đấu này, người cầm quyền nhà họ Hoắc có chút hồ đồ rồi, thật đúng là cảm thấy nội thành Trường Sa không ai dám động bọn hắn. Hiện nay thế lực Tiểu Cửu Môn dần quật khởi, hai nhà Hồng Hoắc, ai còn đem bọn hắn để vào mắt?

Người nhà Hoắc gia thế tới hung hăng, nhờ vào mấy câu nói của Lạc Việt, nhận ra kế điệu hổ ly sơn ẩn trong đó, khi này mới vội vội vàng vàng gấp rút quay trở về địa bàn của mình.

Hắc Bối Lão Lục kinh ngạc nói: “Lão đại, không phải ngài cùng tên Bán Tiệt Lý và Hồng gia bàn bạc kỹ rằng phía chúng ta sẽ ngăn chặn nhóm người này hay sao?”

Không đợi Lạc Việt mở miệng, Tề Thiết Chủy ở một bên giải thích nói:

“Thật muốn dựa theo kế hoạch đã bàn với bọn họ, chúng ta ngăn chặn số lớn nhân thủ, bọn họ thì đi đánh địa bàn Hoắc gia, chỉ sợ đến lúc ấy coi như thật sự giành chiến thắng, thế lực chúng ta cũng đã mười không còn một, cuối cùng lại trở thành nhóm quần thể lưu manh phổ thông không bị người khác để vào mắt”

“Việc làm này có hơi không trượng nghĩa chứ?” Hắc Bối Lão Lục gãi đầu một cái.

Thiếu niên Tề Thiết Chủy lắc đầu cười cười, “Kẻ trượng nghĩa ở thời đại này mỗi ngày bị g·iết nhiều như c·h·ó, thân phận của chúng ta không đồng dạng, Lục Gia à”.

“C·h·ó nào? G·i·ế·t ai? G·i·ế·t ở đâu?” Hắc Bối Lão Lục không có học thức, có chút không quá lý giải ý tứ trong lời nói của Tề Thiết Chủy.

Chương 10: Trượng nghĩa bị g·i·ế·t nhiều như c·h·ó