Chương 11: Trương Tiểu Quân Gia
Theo trí nhớ kiếp trước của Lạc Việt, sở dĩ thân phận Hắc Bối Lão Lục trong Lão Cửu Môn không quá đặc biệt kiệt xuất lóa mắt, một phần là bởi vì đối phương là một dạng người chẳng có bất kỳ tâm cơ gì. Cửu Môn trên mặt nổi đều là các đại nhân vật nổi tiếng thành Trường Sa, nhưng kỳ thực nội bộ đấu tranh liên tục, mức độ cũng tương đối nghiêm trọng.
Bất quá một thế này, sau khi Lạc Việt tiến vào thành Trường Sa, vị đương gia Cửu Môn đầu tiên hắn gặp phải lại là Hắc Bối Lão Lục, do vậy tương lai người này liền có thêm rất nhiều biến số. Nhận được Hung Thần Cổ Đao mà Lạc Việt ngầm ban tặng, gã hoàn toàn có thể thay đổi vệnh mệnh bi thảm như trong nguyên tác, đồng thời giúp cho danh tiếng của mình đạt được tới đỉnh phong.
Sớm trước một ngày, Bán Tiệt Lý cùng Nhị Nguyệt Hồng tìm đến Lạc Việt, đưa ra đề nghị liên thủ chống lại Hoắc gia. Bên trong kế hoạch đó, bàn khẩu dưới trướng Lạc Việt có nhiệm vụ kiềm chế đa số nhân thủ của nhà họ Hoắc, việc còn lại, nhân cơ hội Hồng gia và thế lực Bán Tiệt Lý nắm trong tay sẽ tiến đánh bất ngờ căn cứ địa bọn chúng.
Kế hoạch này nghe qua thì cảm thấy khá vẹn toàn, nhưng trên thực tế, Lạc Việt đứng mũi chịu sào sẽ phải hứng chịu thế công từ phía Hoắc gia thời kỳ toàn thịnh, khi này đợi đến lúc Hồng gia cùng Bán Tiệt Lý xong chuyện chạy tới hỗ trợ, chỉ sợ hắn đã nằm ở trong vũng máu mất rồi. Chủ ý này chẳng rõ do người Hồng gia hay là bên Bán Tiệt Lý nghĩ ra, thật sự vô cùng ác độc!
Tuy nhiên, bọn chúng cũng không hề nghĩ tới rằng, bọn chúng chỉ nhớ rõ Hắc Bối Lão Lục dũng mãnh vô song, võ công cao cường, mà lại quên mất sau lưng gã còn tồn tại mưu thần quân sư Tề Thiết Chủy cùng với hắc thủ sau màn Lạc Việt. Rốt cuộc, ý đồ hiểm độc kia đã tan thành mây khói.
Cùng khoảng thời gian đó, ngay tại thời điểm hai nhà Hồng Hoắc và tên què họ Lý kia còn đang tranh đấu gay gắt, bên ngoài thành Trường Sa, một số lượng lớn q·uân đ·ội ồ ạt tràn vào chuẩn bị nắm quyền kiểm soát tòa thành trị này. Cũng chính là bắt đầu từ giờ phút này, thiên hạ nghênh đón cục diện mới tinh. Cuộc tranh đấu giữ ba nhà kia đại khái kết thúc vào khoảng thời gian cuối tháng, Hoắc gia bị đám người hạ bệ, không còn là thế gia cổ lão năm xưa từng đứng đầu thành Trường Sa nữa. May mắn là bọn họ còn có thể ngồi ngang hàng với những thế lực bàn khẩu khác, chưa hoàn toàn triệt để mất đi địa vị.
Cũng trong giữa tháng này, Hồng gia xảy ra vài biến cố lớn. Trưởng bối trong nhà m·ất t·ích, gia chủ đồng thời là cha đẻ Nhị Nguyệt Hồng bỏ mạng trong cuộc n·ội c·hiến quân phiệt ‘Tả Khiêm Chi – Trương Khải Sơn’ nhằm tranh giành chức vị Bố phòng quan, chỉ để lại thiếu niên non nớt Hồng Quan gắng sức gồng gánh cả gia tộc, chẳng còn tâm tư gì cùng các thế lực khác lục đục đấu tranh.
Mặt khác, sau khi hình thức ban đầu của Cửu Môn thành lập nên, các thế lực trong đó bắt đầu lần lượt tới bái phỏng vị quân gia mới tới cai quản thành Trường Sa kia. Dù sao tất cả mọi người đều biết, nội đấu địa bàn giang hồ đối với q·uân đ·ội mà nói, cũng chỉ là tiểu đả tiểu nháo. Thật muốn chọc tới người thiếu niên quân gia đang suất lĩnh một số lượng q·uân đ·ội đó, chỉ sợ trong khoảnh khắc, thành Trường Sa liền sẽ không còn tồn tại.
*******
“Lão đại, chúng ta muốn hay không cũng đi bái phỏng qua vị Trương Tiểu Quân Gia kia? Rất nhiều thế lực trong thành đều làm vậy, chỉ riêng mỗi chúng ta là không”
Hắc Bối Lão Lục vội vã cuống cuồng chạy đến thư phòng Lạc Việt, mà Lạc Việt lúc này đang viết viết vẽ vẽ gì đó trên tờ giấy. Không để ý tới lời nói của tên tiểu đệ, hắn đột nhiên hỏi sang một chuyện khác:
“Nhường cậu nói chuyện sinh ý với Giải lão bản, nói thế nào rồi?”
“Tên họ Giải kia đồng ý hợp tác với chúng ta, nhưng hắn còn nói, chúng ta cần bảo vệ bọn hắn có thể tại Trường Sa an toàn buôn bán, bất luận kẻ nào cũng không thể nhúng tay vào việc làm ăn của bọn hắn” Hắc Bối Lão Lục chau mày nói.
“Đồng ý là được” Lạc Việt gật đầu.
Hắc Bối Lão Lục có chút không hiểu tiếp truy vấn: “Tên Giải lão bản đó tính là thứ gì, tại sao lão đại lại dụng tâm đi cùng đối phương giao lưu như vậy?”
“Trong nội thành Trường Sa, bọn họ chính xác không tính là gì, nhưng ở bên ngoài thì không giống nhau. Giải gia sinh ý trải rộng khắp cả nước, bây giờ chúng ta đang sống trong giai đoạn phát triển, có thể không tìm thêm địch nhân thì không tìm thêm địch nhân, trách đi xích mích chẳng cần thiết. Mà kết giao được thêm đồng bạn thì tốt nhất” Lạc Việt buống xuống bút trên tay.
“Vừa rồi cậu mới nói cái gì? Đi bái phỏng vị Trương Tiểu Quân Gia kia? Hm...được, vừa vặn ta mới tập viết được một chữ, cầm theo, đi gặp người ta một chút”
Nói xong, Lạc Việt chắp tay sau lưng, dẫn đầu rời khỏi thư phòng. Hắc Bối Lão Lục cầm tờ giấy, bước theo sau lưng hắn, cùng một chỗ đi về phía cửa lớn. Tề Thiết Chủy không biết mới trở về từ địa phương nào, trông thấy hai người lão đại muốn ra cửa, thế là cũng lững thững đi theo.
Phật Gia phủ đệ* ấy, lúc này còn chưa gọi là Phật Gia, phải gọi là Trương Tiểu Quân Gia mới đúng.
Vị thiếu niên quân gia này vừa vào thành Trường Sa, sau khi dành chiến thắng trong cuộc chiến với Tả Khiêm Chi, lập tức phái người đi mua một tòa viện lạc ngay chính giữ khu vực trung tâm trong thành. Thế lực nội thành rối ren hỗn tạp, người bình thường kể cả xem như có tiền cũng chẳng thể mua nổi vị trí phong thủy đắc đạo như thế này, bằng không hằng tháng, thậm chí là hằng ngày đều sẽ bị người Cửu Môn lần lượt tới nhà đòi phí bảo kê, cho đến khi táng gia bại sản mới thôi.
Nhưng Trương Tiểu Quân Gia thì lại khác. Khi đến phủ đệ vị ‘quan lớn’ này, tất cả mọi người đều phải tiếp nhận kiểm tra, mặc kệ ngươi là Hoắc gia, Hồng gia, Lý gia hay Thủy Hoàng gia (Tứ Gia) đều không có chuyện ngoại lệ. Việc kiểm tra là để xem phải chăng trên người có giấu các loại v·ũ k·hí hay độc dược nguy hiểm gì hay không, rồi mới chính thức được vào thăm nhà.
Không phục đúng không? Không phục cũng phải nín!
Lạc Việt vì là người xuyên việt, đã sớm hiểu rõ q·uân đ·ội cùng thế lực dân gian không thể ngào sánh ngang với nhau, cho nên không có mang theo túi đồ cồng kềnh hay bất kỳ thứ gì tượng trưng cho địa vị lão đại, dễ dàng liền thông qua đám binh lính kiểm tra. Không giống người nhà họ Hoắc cách đó không xa, thời điểm binh sĩ dưới trướng Trương Khải Sơn muốn dò xét toàn thân, lập tức la hét ‘Đây là Trường Sa! Có mắt hay không vậy!’ các kiểu, trực tiếp bị đá bay ra ngoài.
Giảng đạo lý, so sức mạnh với q·uân đ·ội? Tất cả đều là nói chuyện viển vông! Ngươi đứng trên đầu q·uân đ·ội đi rồi hẵng muốn làm gì thì làm, còn nếu không được thì tốt nhất nên nghe theo kinh nghiệm của người xưa để lại, ‘Im lặng là vàng’!
“Mấy người coi như thức thời, không mang theo v·ũ k·hí cũng không đem theo nhiều người đến đây. Đi vào đi, Trưởng quan đang ở bên trong chờ mấy người đấy” Ba tên lính phụ trách kiểm tra đám người Lạc Việt nở nụ cười ôn hòa, nói vào câu rồi nhường đường cho bọn hắn đi.
“Đa tạ!”
Tề Thiết Chủy chắp tay nói cảm ơn, sau đó theo Hắc Bối Lão Lục và Lạc Việt cùng nhau bước qua cổng lớn, tiến vào phủ đệ Phật Gia tương lai.
Trương Khải Sơn chịu mệnh lệnh từ thượng cấp tới thay thế Tả Khiêm Chi trấn thủ thành Trường Sa, vừa mới từ bên ngoài di chuyển đến nên dinh thự vừa mua còn chưa tu sửa, nhìn có chút lộn xộn bừa bãi. Lạc Việt vừa bước vào bên trong, còn chưa kịp thấy thân ảnh đối phương, liền nghe được một đạo thanh âm vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vang lên.
“Mấy người các ngươi cẩn thận một chút, đừng đánh vỡ bình hoa đó, nó có xuất xứ từ thời Càn Long đấy. Bên kia các ngươi cũng không cần quét rọn sửa sang lại làm gì, ta phái nhóm khác đi làm, hơn nữa, đừng có lẽo đẽo theo sau lung ta nữa, ta không có yếu đuối như vậy...”
“Trưởng quan, lại có người tới bái phỏng ngài” Bọn thủ hạ thấo giọng bẩm báo.
“Không rảnh không rảnh, lại là cái gì bàn khẩu thế lực lâu đời chứ hả? Không gặp!” Thiếu niên Trương Khải Sơn mặt hiện lên nét phiền muộn, khoát tay áo nói.
“Lần này là bàn khẩu Lục Gia tới, Lạc Gia cũng đi theo” Mấy tên lính chau mày, nhắc nhở một câu.
“Ah, chính là cái bàn khẩu toàn bộ nhân thủ toàn là người trẻ tuổi mà các ngươi từng nói? Thú vị, để bọn họ vào, đúng lúc có một số việc cần cùng bọn họ thương nghị”.
Trương Khải Sơn biết được là ba người Lạc Việt bái phỏng, bỗng nhiên tựa như nghĩ tới điều gì, lập tức quyết định để cho thủ hạ mang theo bọn họ đi vào.
*********
*Phủ đệ: Dinh thự, biệt thự.