0
Lạc Việt được thiếu niên Ngô Tiểu Cẩu kéo ra khỏi mộ Huyết Thi, đi tới thành Trường Sa, đảo mắt liền trôi qua ba năm thời gian. Trương Khải Sơn dẫn quân tới cai quản nơi này cũng có sấp xỉ một năm. Lạc Việt không biết Trương Tiểu Quân Gia lưng tựa thế lực nào lại có thể để cho từ khi hắn đến c·hiến t·ranh tạm thời không tác động lan gần Trường Sa, cứ thế an an ổn ổn trở thành Bố phòng quan, làm Thổ Hoàng Đế ngay trước mắt bọn côn đồ. Không những thế, vì có hắn tồn tại mà ngoại trừ những người quen thuộc như bọn họ, thế lực khác đều lấy tốc độ nhanh chóng bị Cửu Môn thôn phệ hoặc lôi kéo về phe mình.
Một ngày này, Trương Khải Sơn nhân dịp thời gian rảnh năm mới, triệu tập mọi người đến phủ thượng của mình, bắt đầu triệt để chứng thực thân phận người quản lý tất cả khu vực trong nội thành Trường Sa. Lần này một khi xác định xong, chỉ cần Trương Đại Phật Gia còn tại thì một đoạn thời gian rất dài lui về sau sẽ không cho phép bất kỳ thế lực mới nào khác xuất hiện, bởi vì chỉ có mỗi bàn khẩu lão đại được định ra lần này mới là những người mà Trương Khải Sơn công nhận tồn tại.
Tình huống cùng trí nhớ kiếp trước của Lạc Việt có chút khác biệt, lần này được Trương Khải Sơn gọi tới, không chỉ những vị nguyên đương gia Lão Cửu Môn, mà còn có một vài môn chủ của các thế lực nhỏ chưa bị thôn phệ hoàn toàn.
Như thường lệ, Trương Khải Sơn ngồi ghế chủ vị trong phòng khách, vị trí bên phải trống không, không người nào dám tiến lên. Tiếp đó ngay phía dưới tả hữu hai bên hàng ghế chính là chỗ đám người Lạc Việt muốn ngồi vào. Người thứ nhất đến phủ đệ Trương Quân Gia vẫn là nhà họ Hoắc kia, bất qua lần này đổi lại thành Hoắc gia tiểu gia chủ Hoắc Cẩm Tích. Tướng mạo của cô nàng này cùng bà mẹ mình giống vô cùng, đều là tiểu thư con nhà danh giá nổi danh nội thành Trường Sa, đồng thời tính cách cũng chẳng khác nhau là mấy, có chút âm hiểm điêu ngoa, hám danh hám lợi.
Hoắc Cẩm Tích vừa tới, tự mình ngồi xuống vị trí chiếc ghế gần nhất với chủ vị, thủ hạ mang theo phân biệt đứng ở hai bên trái phải phía sau cô nàng. Tiếp đó là Bán Tiệt Lý, tên què này nhìn xem chỗ Hoắc Cẩm Tích ngồi, nhếch miệng cười khinh miệt một tiếng, tìm một chiếc ghế ở chính giữa ngồi xuống. lại sau đó nữa chính là gia tộc cùng đồng thời nổi danh với hai nhà Hồng Hoắc trước kia, Thủy Hoàng gia. Người Thủy Hoàng gia vừa tới, Hoắc Cẩm Tích lập tức đứng lên nhường ra nguyên bản vị trí mà mình tự chọn. Cô cũng không hề nghĩ tới Trương Khải Sơn vậy mà có thể kểu vị ‘Tứ Gia’ này tới đây tham dự cuộc họp mặt lần này. Thời điểm hiện tại Hoắc gia nào còn được như xưa, gặp Thủy Hoàng gia đều phải cúi đầu e ngại năm phần.
Tứ Gia gật đầu một cái, ngồi xuống chiếc ghế Hoắc Cẩm Tích nhường ra cho mình, nhẹ nhàng nói:
“Hoắc gia tiểu cô nương luôn luôn hiểu lễ phép quy củ, điểm này ngược lại không thay đổi, không tệ không tệ, chẳng giống vài người, mới ra đời lại cứ tưởng mình thật sự là lão hổ trong tòa thành này, ha ha”.
Thời điểm lão vừa nói dứt lời, toàn bộ đại sảnh lập tức yên tĩnh lại, bầu không khí trở nên cực kỳ cổ quái. Câu nói này đến đồ đần cũng có thể minh bạch, đối phương là đang giễu cợt Trương Khải Sơn. Mà chính chủ lại mang theo ý cười bên khóe miệng, tựa hồ cũng không để tâm tới bộ dáng của lão đầu kia, còn những binh lính dưới trướng hắn lại không nhịn được, nhưng trở ngại trưởng quan chưa có phân phó mệnh lệnh, cho nên chỉ tiếp tục bảo trì tư thế đứng nghiêm, bất quá tư vị trong lòng thì không dễ chịu chút nào.
Một lát sau, Ngô Tiểu Cẩu mang theo hai tên thủ hạ phong trần phó phó chạy tới, chắp tay cười với đám người trong phòng khách, tiếp đó cũng tự tìm một vị trí ở giữa ngồi xuống. Tính cách Cẩu Ngũ Gia khá là yêu thích im lặng âm thầm phát tài, cũng chẳng muốn trêu chọc thị phi, là vị môn chủ trẻ tuổi nổi tiếng hòa ái dễ gần tại thành Trường Sa. Nhưng rất nhiều người đều biết, đừng nhìn bộ dáng mặt ngoài của hắn như vậy mà coi thường, thực chất nội tâm hắn vô cùng khôn khéo, điều này giấu không được.
Kẻ này có thể tại trong thành Trường Sa hỗn loạn lấy sức một người ổn định đặt chân, đồng thời rất nhanh thu được địa vị Ngũ Gia, lòng dạ thủ đoạn đương nhiên sẽ không đơn giản.
Trong nguyên tác, Ngô Lão Cẩu là người đầu tiên phát hiện ra sự hiện diện của ‘Nó’ hay cũng chính là Uông gia, đồng thời liên hợp với Cửu Gia Giải Cửu lập nên kế hoạch kéo dài mấy chục năm để tiểu diệt bọn chúng. Bất quá, hai người họ chẳng thể ngờ tới, hai đứa con trai của mình lại còn thông minh xảo trá hơn, không những vượt qua vai trò nguyên bản của chúng trong kế hoạch, thậm chí còn kết hợp với nhau tạo ra một kế hoạch mới gần như hoàn hảo hơn, góp phần trợ giúp cho công cuộc tiêu diệt Uông gia của đứa cháu Ngô Tà sau này.
Ngay sau đó, các tiểu đầu mục sắc mặt tái xanh, trên cánh tay xăm lấy đủ loại kiểu hình kiểu dáng bọ cạp, đầu sói, lũ lượt kéo nhau tiến vào phòng khách phủ đệ Trương Khải Sơn. Bọn hắn trực tiếp an vị ở chỗ ngồi phía trước Cẩu Ngũ Gia và Bán Tiệt Lý, gần sát với vị trí Hoắc gia Hoắc Cẩm Tích. Thậm chí có người còn không để ý tâm tình những người khác, mở miệng đùa giỡn tiểu môn chủ nhà họ Hoắc vài câu.
“Cô nương thật trắng trẻo xinh đẹp, một hồi nghị sự kết thúc, đi theo gia như thế nào? Gia bao em nửa đời sau áo cơm không lo! Khà khà khà…!”
“Gia, vị kia…vị cô nương kia…tựa..tựa như là người nhà Hoắc gia…”
“Ngươi nói cái gì?!”
“…..”
Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo!
Bọn tiểu đầu mục lưu manh này không nghĩ tới ngàn tính vạn tính, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trước mắt lại chính là Hoắc Cẩm Tích trước đó không lâu vừa kế thừa ngôi vị môn chủ Hoắc gia.
“Hoắc môn chủ, vừa rồi có nhiều đắc tội, mong ngài rộng lòng tha thứ!”
“Đúng vậy đúng vậy, kẻ hèn này không biết Hoắc môn chủ ở đây, còn xin ngài bao dung độ lượng!”
“……”
Trên thực tế, Hoắc Cẩm Tích cũng không có đem những lời nói sáo rỗng của đám côn đồ cắc ké này để trong lòng, cô nàng so với mẫu thân thì có cặp mắt bao dung nhiều lắm, hơn nữa khả năng nhẫn nhịn cũng tốt hơn nhiều. Hoắc gia một đời dưới sự cai quản mẫu thân cô trước đó, nhanh chóng rớt từ hưng thịnh xuống suy sụp, cô kế thừa ngôi vị gia chủ, chính là vì cầm lại hết thảy những gì nguyên bản thuộc về nhà họ Hoắc, đưa gia tộc đạt đến một độ cao mới hoàn toàn.
“Tứ Gia ngồi vị trí thứ nhất, như vậy Hoắc môn chủ ngồi vị trí thứ hai là quá đúng rồi. Ha ha, vậy chúng ta an vị ở vị trí thứ ba….”
“Khoan đã, đây không phải là Ngô Cẩu Gia sao? Tại sao y lại ngồi ở đó?”
“Người kia…người kia là Lý lão đại, mẹ nó! Ngồi vị trí thứ ba cái cọng lông! Tất cả đều cút về phía sau cho ta!”
Mấy tên côn đồ nhận ra Bán Tiệt Lý và Ngô Lão Cẩu cũng có mặt, bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, sững sờ nhao nhao kéo nhau ngồi xuống vị trí cuối cùng, không dám có một câu một từ oán hận nào trong lòng. Trong phòng khách bây giờ, chẳng có bất kỳ người nào bọn hắn có thể chọc nổi, tốt hơn hết là biết ý mà cụp cái đầu xuống, tránh cho đến lúc mình c·hết ra sao cũng không biết.
Chẳng bao lâu, Nhị Nguyệt Hồng trong bộ dạng ngơ ngác dưới sự bảo hộ của Trần Bì và đám thủ hạ bước vào nơi đây. Trần Bì vừa xuất hiện, toàn bộ đại sảnh lập tức nhiều hơn một cỗ khí tức băng lãnh tiêu sát, làm người ta không thể không rùng mình một cái. Kẻ này được sư phụ mình giao cho quyền cầm lái Hồng gia bàn khẩu, trực tiếp g·iết ra một mảnh bầu trời, toàn bộ thành Trường Sa ngoại trừ Trương Khải Sơn, liền không có một ai mà hắn không dám đi đắc tội. Nào đâu, hết lần này tới lần khác, võ nghệ Trần Bì cao cường, hạ thủ lại vô cùng ngoan độc, cứ thế hắn thật sự vì Hồng gia đánh ra một vùng thiên địa khác.