Chương 16: Phân tranh chỗ ngồi
Nhìn thấy Trần Bì đi vào, sắc mặt Hoắc Cẩm Tích trở nên có chút khó nhìn. Nội thành Trường Sa, nhưng thế lực hiện nay xếp ở vị trí thứ hai, cô nàng cảm thấy hẳn là hai gia tộc lâu đời Hồng Hoắc của bọn họ. Bất quá, thân là gia chủ thế hệ này của Hoắc gia, cô vẫn tự nhận so độ tàn nhẫn thì mình vẫn chưa thể sánh bằng với Trần Bì, không phải bất đắc dĩ thì sẽ không chủ động đi đắc tội hắn.
Quả nhiên, Trần Bì vừa tới, sau khi chào hỏi sơ qua Trương Khải Sơn, lập tức nhìn về phía Thủy Hoàng Tứ Gia, dùng giọng điệu hung hăng càn rỡ nói: “Vị trí này cũng là chỗ ngươi có thể ngồi? Còn không mau cút sang một bên nhường chỗ cho sư phụ ta!”
Tứ Gia ngẩn người, không tin vào mắt mình nhìn chằm chằm vào bộ dáng vênh váo của kẻ đứng trước mặt. Lời vừa rồi xem như gia chủ Hồng gia đời trước cũng chẳng dám nói toẹt ra với hắn như vậy, tên này chỉ là một con c·h·ó săn mới nổi không lâu, sao hắn lại dám?!
Thần sắc Hoắc Cẩm Tích trở nên khẩn trương, đôi tay dùng sức nắm chặt vào tay vịn của ghế, mở miệng giải thích, lời nói cố tỏ ra nhẹ nhàng nhất có thể: “Tứ Gia, người này là đồ đệ của Hồng Quan”
“Hồng gia….” Tứ Gia híp híp đôi mắt, lẩm bẩm.
Những thế lực cắm rễ lâu đời ở nội thành Trường Sa, giữa các bên đều tự biết nền tàng lẫn nhau. Hồng gia cũng không phải hoàn toàn suy bại, chỉ là một đời này, tân gia chủ nhà bọn họ không quá ưa thích tranh đấu mà thôi. Muốn thật sự dấy lên v·a c·hạm, Hồng gia lúc này không e ngại bất kỳ một thế lực nào, ngoại trừ Trương Khải Sơn và Lạc Việt.
Nhị Nguyệt Hồng chẳng biết đang suy tư vấn đề gì, cũng không tham dự vào chuyện đang xảy ra tại đây. Mà Trần Bì thì lần nữa nhếch miệng nở nụ cười, “Trong nhà ngài gần nhất giống như vừa sinh ra một đôi long phượng thai đúng không? Vậy ngài phải trông chừng cho tốt, bây giờ thành Trường Sa có thể rất hỗn loạn”.
“Trần Bì!” Tứ Gia sắc mặt kịch biến, đứng bật dậy khỏi ghế rống lên một tiếng thật to.
Hoắc Cẩm Tích dường như là muốn lôi kéo lão già này đứng về phía phe mình, thế là cũng đồng thời đứng dậy, mở miệng nhẹ nói: “Tất nhiên Nhị Gia muốn vị trí này, như vậy an vị tại chỗ của tôi là được. Tứ Gia lớn tuổi, không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt Phật, đúng không nào?”
Nói rồi, Hoắc Cẩm Tích né sang một bên, nhường lại chỗ ngồi cho Trần Bì. Thế nhưng vị trí thứ hai đâu thể đủ thỏa mãn kẻ này, hắn chẳng thèm quan tâm tới môn chủ nhà họ Hoắc, tiếp tục nhìn chằm chằm vào gã Tứ Gia kia, con ngươi trợn trừng thật to, cũng tràn đầy nguy hiểm. Mà Tứ Gia cũng hiểu, nếu như thật sự nảy sinh v·a c·hạm, bọn hắn chắc chắn ăn phải thua thiệt không nhỏ. Người nào chẳng biết, trong thành Trường Sa, ra tay tàn nhẫn tuyệt tình nhất ngoại trừ Bán Tiệt Lý, thì không thể không nhắc tới nhân vật mới nổi, đệ tử Nhị Gia, Trần Bì Trần đà chủ.
Bán Tiệt Lý còn tốt, người dưới tay gã không nhiều, hơn nữa hầu hết đều thuộc thành phần tứ chi không kiện toàn hoặc có dị tật trên thân, thuộc về thế lực mới nổi, miễng cưỡng có thể ứng phó. Bất quá Trần Bì bên này thì khác, lưng tựa Hồng gia, bằng vào bản lĩnh cùng thủ đoạn hung ác trong vòng vài tháng đã thu hẹp hầu hết các địa bàn nhỏ xung quanh, trợ giúp nhà họ Hồng gần như quay lại thời kỳ đỉnh phong.
Thế là, lão đầu Thủy Hoàng đành cắn răng nhịn nhục nhường lại chỗ ngồi cho Trần Bì, chính mình thì tìm lấy chiếc ghế khác. Trần Bì nhếch miệng một cái, tiếp đó quay người đi tới bên cạnh vị sư phụ luôn ngẩn người suốt khoảng thời gian vừa rồi, chắp tay nói:
“Sư phụ, mời thầy ngồi!”
Nhị Nguyệt Hồng lấy lại tinh thần, có chút đần độn gật đầu một cái.
“Ai u, náo nhiệt vậy sao! Tất cả mọi người đều đến đông đủ quá! Vừa rồi ta cùng lão đạo ở ngoài phố ăn bát mỳ, cho nên mới tới muộn, xin lỗi các vị. Nhưng mà phải công nhận, mỳ Dương Xuân của Trường Sa ăn thật con mẹ nó ngon, em gái bán mỳ cũng da trắng xinh đẹp, ha ha ha ha”
Thanh âm vang dội, người còn chưa xuất hiện mà tiếng đã tới trước, truyền đến bên tai đám người trong đại sảnh. Không đầy vài giây sau, Lạc Việt, Hắc Bối Lão Lục, Tề Thiết Chủy ba người theo thứ tự một trước hai sau lần lượt bước vào phòng khách.
Lạc Việt vừa tới, nụ cười trên mặt Trương Khải Sơn càng đậm hơn, hắn nhanh chóng đứng lên nói: “Lạc Gia, xin mời ngồi!”
Tĩnh, phải gọi là yên tĩnh như c·hết!
Thì ra, vị trí ngay bên cạnh Trương Đại Quân Gia kia lại là vì người trẻ tuổi tên Lạc Việt này lưu lại, mà cũng không phải thuộc về những nhân vật khác trong q·uân đ·ội.
Bởi vì đi qua một năm chung sống với nhau, các phương thế lực tại Trường Sa đều biết, đi theo bên cạnh Trương Khải Sơn có một vị phó quan cũng họ Trương vô cùng lợi hại. Chẳng những võ nghệ vượt xa phần lớn cao thủ trong thành, hơn nữa làm việc cực kỳ quyết đoán. Thời điểm bình thường Trương Khải Sơn có hành động gì, đều do vị phó quan này dẫn đội, mọi người còn truyền tai nhau rằng hai người họ thân nhau như huynh đệ ruột thịt. Ấy vậy mà Trương phó quan cũng chỉ có thể đứng ở phía sau lưng Trương Khải Sơn, còn Lạc Việt có tài đức gì, lại được ngồi ở vị trí đồng chủ nhân phủ đệ?
Kỳ thực, Lạc Việt cũng không có nghĩ đến Trương Khải Sơn vậy mà lại ngay trước mặt mọi người mời mình ngồi ở vị trí cao nhất, sánh ngang với hắn. Trước đó hắn không cáo tri, điều này rất rõ ràng, hắn đang thử thách lòng dũng cảm của mình. Nếu Lạc Việt từ chối, chính là không cho vị quân gia này mặt mũi, mặt ngoài thì có thể gã sẽ mỉm cười bình thường, nhưng bên trong nội tâm thì ai cũng đều hiểu, hai bên đã trở mặt thành thù. Còn nếu Lạc Việt đồng ý ngồi xuống chiếc ghế kia, chắc chắn thành Trường Sa sắp tới lại phải nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu.
Thế là, Lạc Việt giả vờ một bộ dáng thiếu niên lang u mê ngây thơ, tùy ý mở miệng nói với hai tên tiểu đệ bên cạnh: “Quân Gia khác khí như vậy, ta trước hết qua đó ngồi, hai người các cậu tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống là được”
Lời này của hắn trực tiếp chấn động tới toàn bộ những ai có mặt tại đây, trong phòng khách dấy lên một mảnh kinh đào hải lãng! Cái gì vậy? Một mình Lạc Việt hắn thu được một phần danh nghạch địa vị lão đại bàn khẩu tương lai của thành Trường Sa thì cũng thôi đi, lại còn để cho hai tên thủ hạ cũng tham dự vào trong đó? Điều này để bọn họ làm sao mà nhìn nổi? Bọn họ, ở trong mắt Lạc Việt đều không sánh bằng cấp dưới của mình sao?
Ngay tại thời điểm đám người muốn quát lớn Lạc Việt vì tội ngông cuồng, Hắc Bối Lão Lục lập tức híp mắt, liếc nhìn xung quanh một lượt, đánh gia toàn bộ người có mặt ở đây. Lúc này, bọn họ đột nhiên phát hiện, thì ra bọn họ một mực không chú ý tới một chuyện, một chuyện cực kỳ quan trọng. Hắc Bối Lão Lục và Lạc Việt mặc dù cùng thuộc một thế lực, nhưng Lạc Việt làm người thần bí điệu thấp, có rất ít người có thể biết được thủ đoạn cùng thân thủ của hắn.
Nhưng Hắc Bối Lão Lục quanh năm thay chủ tử mình xử lý hầu hết sự tình công việc bên trong bàn khẩu, thanh đại khảm đao kia, không biết là đã g·iết bao nhiêu người của các thế lực khác trong thành Trường Sa. Bọn họ, dám ở trước mặt Hắc Bối Lão Lục nói ra hai chữ ‘Không được’ sao? Câu trả lời rất dễ đoán, là không dám!
*************
P/s; Hôm nay ở công ty rảnh không có việc, ngồi đánh máy ra chương cho mọi người, chắc chắn là sẽ nhiều hơn 1 chương rồi. Ngồi viết từ 10 giờ sáng tới 2 giờ chiều mới được 2 chương. Nghỉ ngơi một lúc xem cktg, tầm tối lại ngồi viết một chương nữa. Hôm nay chắc tổng cộng có 3 chương nhé!