Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 18: Địa bàn chi tranh
Nhị Nguyệt Hồng không cần lên tiếng, Trần Bì đứng ở bên cạnh quét đám người một mặt, tất cả vô ý thức liền đối với địa bàn Nhị Gia không còn hứng thú gì. Hoắc gia cùng Tứ Gia cũng vậy, cẳn bản cũng chẳng cần nói chuyện, mọi người đều hiểu, bọn họ không thể trêu vào.
Nhị Nguyệt Hồng, Hoắc Cẩm Tích, Thủy Hoàng Tứ Gia ba người đã chín phần chi ba. Lại thêm Lạc Việt, chính là chín phần chi bốn, còn lại năm cái bàn khẩu vẫn chưa có chủ sở hữu, bắt đầu có cơ hội cho mọi người tranh phần.
“Giải gia của tôi chỉ làm một chút sinh ý nhỏ, đã như vậy, tôi muốn một cái bàn khẩu nhỏ nhất là được” Giải Cửu chắp tay nói.
Đám người lúc này mới phát hiện, bọn họ không để ý đến sự tồn tại của Giải Cửu, hắn vừa lên tiếng xong, chín cái bàn khẩu thành chín phần chi năm.
“Tôi lấy một cái, không quá phận chứ?” Ngô Lão Cẩu cười hì hì nói, cũng không người dám phản bác.
Chín phần chi sáu.
“Địa bàn của ta cũng không muốn rơi vào trong tay những người khác” Bán Tiệt Lý híp híp mắt đầy nguy hiểm.
Chín phần chi bảy.
Qua giây lát, Trương Khải Sơn nói tới phân chia chín cái khu vực, liền đã đi tong 7 cái, còn thừa hai, những tên côn đồ cắc ké đang ở đây có dám mở miệng đòi hỏi? Bọn chúng cũng biết điều, lấy thế lực trước mắt của mình, chẳng cách nào thủ hộ mấy cái địa bàn to lớn như thể có thể ổn định làm ăn buôn bán, bây giờ một khi chúng lên tiếng yêu cầu liếm láp một phần, thì tương lai cứ chuẩn bị sẵn tinh thần bị các lão đại bàn khẩu khác q·uấy r·ối khống chế cho đến c·hết.
“Ta cùng Tiểu Bát nhà ta muốn hai cái!” Hắc Bối Lão Lục trầm giọng nói.
Đám người trầm mặc phút chốc, những tên đầu mục thế lực nhỏ sầm mặt lại, không tự chủ được nhìn về phía các vị đương gia lão đại của thế lực lớn, thời điểm hiện tại thật đúng là không phải lúc cho bọn hắn mở miệng.
“Lục Gia, ngài có phần hơi quá đáng đấy chứ? Há mồm liền muốn hai cái, ngài quản được hay sao?” Tùy tùng sau lưng Hoắc Cẩm Tích châm chọc nói.
“Có thể thử xem, ngược lại đám người các ngươi cũng không cầm được của khoai lang bỏng tay này, rơi vào tay của ta, ai cũng có thể tới thử, để xem liệu Lão Lục ta có quản việc bàn khẩu của mình hay không” Hắc Bối Lão Lục nhếch miệng nở nụ cười, ngôn từ tuy ngông cuồng nhưng lại có một người nào có thể phản bác lại.
Trương Khải Sơn nhìn xem bộ dáng cuồng vọng của gã, cười ha ha một tiếng nói: “Còn lại một địa bàn duy nhất, tôi tạm thời giữ lại làm nơi trú quân”.
Hắc Bối Lão Lục sửng sốt, nhìn lướt qua Tề Thiết Chủy cách đó không xa, vò đầu nói: “Vậy lưu một cái cho Quân Gia, ta và Tiểu Bát muốn một cái”
“Cái bàn khẩu còn lại này, tôi sẽ không sử dụng lâu, các vị chỉ việc chờ thôi” Trương Khải Sơn nhún vai.
Những người khác thì hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không có mở miệng nói chuyện nữa. Có một số việc không dễ trên mặt nổi nói ra, chỉ có thể vụng trộm hành động.
Trương Khải Sơn nói tiếp: “Tôi mặc kệ mấy người là Hoắc gia cũng tốt, Hồng gia cũng được, vẫn là vị này Tứ lão gia tử, Trương Khải Sơn tôi phân chia chín cái bàn khẩu, không thể thêm ra một cái, cũng không thể thiếu đi một đầu. Thời gian tương lai dân chúng thành Trường Sa đành dựa vào mọi người rồi!”
“Quân Gia khách khí!”
“Quân Gia an bài hợp lý!”
“Sau này chúng tôi cần dựa vào Quân Gia mới phải!”
“…..”
Đám người Cửu Môn rối rít chắp tay, nói ra lời nói ‘nghĩ một đằng nói một nẻo’ đều cẩn thận cân nhắc lấy Trương Khải Sơn. Mà Trương Đại Quân Gia cũng không ngừng lại, giơ tay nhấc lên chén trà bên cạnh, khóe miệng hơi hơi dưng lên: “Còn có một số quy củ, tôi cũng nói hết luôn.”
“Tôi cùng tất cả các anh em binh sĩ đều đến từ nơi khác, một số việc trong thành tự tay làm sẽ có chút bất tiện, cho nên tôi thuê Lạc Gia vì tôi xử lý một ít chuyện trong nội thành, các loại sự kiện ẩ·u đ·ả trăm người trở lên, một khi bị tôi bắt được, sẽ không dễ dãi như bây giờ đâu. Ngày thường các bên thế lực t·ranh c·hấp với nhau, nếu như tình huống không có lớn, không mất kiểm soát, tôi sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng nếu như có hành vi khi nhục dân chúng nội thành, đến lúc đó chư vị cũng đừng trách tôi vô tình”
Quy củ đầy sự kiêu ngạo từ trong miệng Trương Khải Sơn nói ra, sắc mặt mọi người hơi đổi, bất quá vẫn chẳng tìm được bất kỳ lý do nào để phản bác. Có thể nói nếu đem hầu hết các thế lực trong thành Trường Sa cộng lại, đều không đủ để q·uân đ·ội người ta đánh, đã thế thì cố chống đội làm chi cho tội vào thân. Một bên là tổ chức quốc gia, một bên chỉ là đám thế lực dân gian ô hợp trong một tòa thành trị tự phát mà thành, so sánh kiểu gì?
Chẳng qua để cho các vị môn chủ ở đây bất ngờ là, Trương Khải Sơn vậy mà cho Lạc Việt quyền hạn lớn như vậy, sau này chẳng phải tất cả các thế lực dù lớn hay nhỏ đều phải nhìn mặt gã thanh niên trẻ tuổi này để làm việc? Tuy nhiên nếu bỏ qua vấn đề ấy, đám người lại cảm thấy có chút khinh thường. Khinh thường việc Lạc Việt đang làm c·h·ó săn cho Trương Khải Sơn, bởi dường như chỉ có vậy, hắn mới nhận được loại thân phận địa vị cao ngất ngưởng đó.
Bọn họ ai không phải đầu mục một phương thế lực, thủ hạ tay chân hàng trăm hàng ngàn? Ai có thể vứt đi bộ mặt, không ngại xấu hổ nằm rạp trên mặt đất làm nô làm tỳ cho đối phương?
Lạc Việt từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói một câu, tại lúc bầu không khí đại sảnh trầm mặc như bây giờ, hắn quyết định lên tiếng:
“Lạc Việt ta không có bản lĩnh gì, cũng sẽ chẳng thừa hơi đi quản chuyện đấu tranh của các vị. Nhưng giống như Trương Đại Quân Gia vừa nói, nếu thật sự có người khi dễ bắt nạt bách tính trong thành, mặc kệ đối phương là ai, mặc kệ Trường Sa này lấy ai vi tôn, ta đều sẽ không bỏ qua”
Ngừng một lúc có lẽ là để mấy vị đương gia Cửu Môn kịp tiếp thu mấy lời vừa rồi, Lạc Việt mới nói tiếp: “Ta cùng Lục Tử Tiểu Vũ đều giống nhau xuất thân từ hàn môn, có thể hầu hết người ở đây cũng như vậy, nhưng chúng ta cùng chư vị bất đồng chính là, ta không có quên bản tâm, cho nên còn xin chư vị giơ cao đánh khẽ, đừng để ta bắt được cơ hội nào”.
“Ha ha ha… Lạc Gia có khí phách!” Trương Khải Sơn híp híp mắt đánh giá Lạc Việt.
Hắn đem thân phận của người thanh niên này nâng lên vô hạn, khiến đám người đều cho rằng Lạc Việt đầu phục chính mình, từ đó bắt đầu chép ép y, gây khó dễ cho y để y không thể không chuyển từ giả dối sang thật sự đi nương nhờ, thành tai mắt nhãn tuyến của mình đặt tại bên trong thành Trường Sa. Tuy nhiên trên thực tế, Trương Khải Sơn thâm tâm tự nhận hắn không chưởng khống được kẻ này, đồng thời mọi người ở đây cũng chẳng có ai có thể nắm y trong tay, cho dù đó có là Hồng gia, Hoắc gia hay Thủy Hoàng gia.
“5 năm sau, nếu mọi người còn khỏe mạnh, cùng gánh chịu trách nhiệm bảo vệ bách tính thành Trường Sa an toàn, Trương Khải Sơn tôi nguyện cùng chư vị cắt tóc kết bái, uống máu ăn thề!” Trương Khải Sơn phất tay áo, bỗng nhiên đứng lên nói to một câu.
Tất cả những người có mặt tại đây hôm nay đều giật mình sửng sốt, không tin vào tai mình những lời hắn vừa nói. Nhưng chẳng ai có thể ngờ được rằng, năm năm sau, Cửu Môn chi danh, sẽ triệt để vang vọng một thế.
**********
Đám người lần lượt thối lui rời khỏi phủ đệ Trương Khải Sơn, riêng phần mình phức tạp suy nghĩ, giữa các bên cũng không tồn tại bất kỳ quan hệ mật thiết gì, cho nên vẻ mặt đều nghiêm nghị căng thẳng, chẳng nói chẳng chào tự động quay trở về phạm vị địa bàn của mình, chuẩn bị hành động tiếp thu các bàn khẩu thế lực nhỏ khác nằm ngoài Cửu Môn.
Trương Khải Sơn đều nói, nội thành Trường Sa chỉ cho phép xuất hiện chín vị môn chủ tương ướng với chín cái thế lực, vậy hành vi chiếm đoạt này liền thành hoạt động quan phương tổ chức. Thời điểm hiện tại chỉ cần không phải đồ đần, thì sẽ biết động thủ trước một bước, lớn mạnh thế lực của chính mình, ứng đối với sự tình diễn ra trong tương lai.
Trong phòng khách, đợi cho đến khi không còn một ai, Lạc Việt cũng chuẩn bị đứng dậy rời đi, lại đột nhiên bị Trương Khải Sơn gọi giữ lại. Lạc Việt nhíu mày, Trương Đại Phật Gia không có khả năng không biết chúng thế lực hiện tại tương đối gấp gáp bận rộn, nếu như động tác của Lạc Việt chậm hơn một chút, rất có thể địa bàn hắn cũng sẽ gặp ảnh hưởng. Huống hồ, Hắc Bối Lão Lục tiếp quản là tân bàn khẩu, lúc này không đi, đợi đến thời điểm sau đó chỉ sợ cái bàn khẩu kia chỉ còn là một cái thùng rỗng.
“Lạc Gia, tôi có chuyện muốn nhờ” Trương Khải Sơn chắp tay nói.
Lạc Việt thở dài đáp: “Có hơi bận rộn…”
Trương Khải Sơn khoát tay với thân binh sau lưng một cái, cười nói: “Tôi biết Lạc Gia vội vàng trở về làm chuyện gì, binh lính của tôi, hôm nay có thể vì anh hiệu lực một ngày!”
Nghe xong lời này, hai hàng lông mày nhíu chặt của Lạc Việt mới nhanh chóng dãn ra.
Hắn gật đầu đồng ý, “Được rồi, ngài nhường thân binh đi trú đóng ở bàn khẩu của Lão Lục trước, trước khi ta trở về, địa bàn của ta lẫn của cậu ấy, ai cũng không thể động đến”
“Có thể”
“Được, vậy ngài nói đi, ngài có chuyện gì, cần điều kiện gì?”
“Ha ha, điều kiện của tôi rất đơn giản, Lạc Gia anh cởi đi trường bào trên người….”