Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 19: Lạc Việt là người Trương gia?
Lạc Việt thêm lần nữa nhíu mày. Hình xăm Hống trên người hắn, người nhà họ Hoắc nhìn thấy qua, thời điểm cùng Hắc Bối Lão Lục và những người khác tranh đấu bàn khẩu, cũng từng ngẫu nhiên hiển lộ ra. Theo lý thuyết, Trương Khải Sơn có thể biết chuyện trên người Lạc Việt có hình xăm thần thú cũng chẳng có chi kỳ quái, bất quá vô cùng đúng dịp là, hai người bọn họ Trương Khải Sơn và Trương Nhật Sơn cũng có hình xăm đặc biệt, cũng có loại huyết mạch thần kỳ chảy dọc trong cơ thể mình.
Chẳng cần thiết phải rụt rè, Lạc Việt thoái mái cởi trường bào, lộ ra hình xăm Vọng Thiên Hống trải dài từ ngực trái lan đến bờ vài và cánh tay. Hắc Bối Lão Lục cùng Tề Thiết Chủy sớm đã biết chuyện này, dù sao lão đại bọn họ cũng là người trong giang hồ, có cái hình xăm cũng không lạ thường. Ngoài dự tính là, Trương Khải Sơn và Trương phó quan đồng thời thoát áo, lẫn nhau cầm lấy khăn ngâm nước nóng đã chuẩn bị sẵn lau qua vai phải, triển hiện ra hình xăm trước vẻ mặt kinh ngạc của hai người kia.
Hắc Bối Lão Lục vừa nhìn, lập tức hứng thú, cũng vội vàng cởi y phục của mình. Trên đầu vai gã, xuất hiện một đầu rồng đen ngòm đứng đầy đường, tại niên đại bây giờ, nhưng phàm là người lăn lộn giang hồ, đa phần đều sẽ có loại tiêu chí dễ nhận biết này, không có gì lạ. Lạc Việt, Trương Khải Sơn, Trương phó quan đồng thời ghé mắt, liếc qua hình xăm từng được gã xưng là ‘Phi Long Tại Thiên’ kia, khóe miệng hơi giật giật.
“Ha ha, Lục Gia ta cũng có”
Hắc Bối Lão Lục đầy đắc ý mà khoe khoang, thậm chí còn dùng sức căng lên cơ bắp tay phải, để cho con rồng đó có cảm giác chân thật hơn đôi chút.
Ba người không thèm quan tâm tới thằng ngốc này nữa, phó quan trẻ tuổi bên cạnh Trương Khải Sơn đi tới trước người Lạc Việt, dò xét trên dưới một lượt, trong lòng vững tin không thể nghi ngờ.
Cậu ta nói: “Hình xăm trên thân Lạc Gia đến từ đâu?”
Hình xăm Kỳ Lân Trương gia luôn có tay nghề và sự độc đáo riêng của bọn họ, trong thế tục hiếm người có thể sánh bằng. Hình xăm trên người Lạc Việt, tuy Trương phó quan không rõ vì sao kể cả khi nhiệt độ cơ thể ở mức bình thường nó cũng xuất hiện, nhưng vị trí cùng hình dạng của nó giống y hệt với mình, cậu ta chẳng thể nào nhầm được. Mực xăm pha lẫn với máu bồ câu sẽ cho ra màu đen đặc trưng đậm hơn thông thường, đồng thời nét vẽ đường vân ẩn dấu một bí mật mà chỉ người Trương gia mới biết, một tấm bản đồ.
“Cùng Lão Lục xăm chung một chỗ, như thế nào?” Lạc Việt giả bộ không biết, nghi hoặc hỏi.
“Ah…” Sắc mặt Trương phó quan tối sầm lại.
Là kẻ ngu cũng nhìn ra được, trên người Hắc Bối Lão Lục là loại mặt hàng đứng đầy đường, còn hình xăm của Lạc Việt nhưng là tinh phẩm. Một cái đầu rồng vắt ngang vai họa sĩ thông thường đều có thể vẽ ra, một cái thì là thần thú Kỳ Lân tinh xảo sống động đến từng lân phiến, như vậy sao mà so sánh?
Hắc Bối Lão Lục không biết nguyên do trong đó, nhưng nghe lão đại mình nói kiểu này, gã cũng ngầm hiểu ý tứ, nhếch miệng cười nói: “Ừ đúng vậy, Lạc Gia trước đây từng theo ta đi xăm, đã nói là cùng nhau xăm hình rồng, nhưng lão đại cảm thấy quá bình thường, nên…à, đây là hình…hình…mẹ nó, đây là thứ đồ gì vậy?”
Bởi vì Hắc Bối Lão Lục chưng từng nhìn thấy bất cứ người nào từng xăm hình Kỳ Lân hay Vọng Thiên Hống, cho nên không nhận ra là điều dễ hiểu. Bình thường dân giang hồ đều xăm hình rồng ở ngực vai lưng; bọ cạp, nhện, các loại độc vật trên cánh tay. Nếu không nữa thì chính là xăm một đầu sói dữ tợn hoặc mãnh hổ xuống núi. Thời đại này Kỳ Lân chưa được ưa chuộng, chứ đừng nói đến loại thần thú mà nhiều người còn chẳng biết đến như Hống, chỉ sợ thợ xăm cũng chưa chắc đã xăm được những sinh vật đó.
“Chuyện tới bây giờ, Lạc Gia còn không nguyện ý thừa nhận hay sao? Ngài, cũng hẳn là một thành viên của Trương gia đúng không? Hơn nữa còn thuộc dòng chính, bởi vì chỉ có huyết mạch dòng chính, mới có thể có hình xăm Kỳ Lân, như trưởng quan, vì là bàng chi, nên cũng chỉ có hình xăm Cùng Kỳ”
Trương phó quan không sợ đắc tội Trương Khải Sơn cũng chẳng lo sẽ để lộ rất nhiều bí mật về gia tộc ngàn năm Trương gia, mở miệng nói liền một mạch. Trương Khải Sơn không phải là người Trương gia chân chính, chuyện này vẫn là lần đầu tiền tiết lộ đối với người ngoài. Bất qua Trương Đại Quân Gia không cảm thấy có gì khó chịu, chuyện lần này liên quan đến người khả năng có quan hệ với gia tộc, hắn cũng vô cùng để ý tới.
“Không phải” Lạc Việt lắc đầu, trả lời thẳng thừng.
“Giao thủ liền biết”
Trương phó quan Trương Nhật Sơn không do dự nữa, bỗng nhiên một quyền đấm thẳng tới. Lạc Việt nhíu mày híp híp mắt, nhìn xem quyền phong sắp nện vào trên mặt mình kia, nhanh chóng lui về phía sau một bước, tiếp đó chân trái làm trụ, quay một vòng 360 độ cực nhanh, vung chân phải đá vào trên cánh tay đối phương. Trương Nhật Sơn cảm giác được sức mạnh một cước này, hai tay bảo hộ trước ngực khẽ run rẩy, đau nhức tất nhiên là phải, nhưng trong lòng thì mừng rỡ như điên.
Quả nhiên…
“Sức mạnh kinh khủng như vậy, ngoại trừ người Trương gia, thế gian này, tôi nghĩ không ra dạng người nào khác có thể nắm giữ. Bởi đây là huyết mạch Kỳ Lân gia trì, đúng không, Lạc Gia?” Trương phó quan nhìm chằm chằm vào người trước mặt, nói thẳng.
Lạc Việt thu thế, lần nữa khôi phục bộ dáng ‘vân đạm phong kinh’ thường ngày, tiếp tục lắc đầu đáp: “Huyết mạch gia trì không sai, nhưng lại không phải người Trương gia”
“Không thể nào!” Sắc mặt Trương phó qua kịch biến, bật thốt lên.
Thế giới này làm sao có thể còn có người thu được huyết mạch không phải là Trương gia Kỳ Lân Huyết? Chẳng lẽ nói, Lạc Việt có liên quan với truyền thuyết thần bí kia? Bởi vì người Trương gia thu được loại sức mạnh này, cũng là cùng nó có quan hệ.
“Những người khác có thể lui xuống” Trương phó quan thấp giọng nói.
Trương Khải Sơn hiếu kỳ nghe, nhìn một chút Hắc Bối Lão Lục và Tề Thiết Chủy, cười nói: “Hai người ra ngoài đợi một lát, yên tâm, sẽ không tổn thương Lạc Gia nhà các anh, chỉ là có chút chuyện, chúng tôi nhất định phải biết”
“Ừ, ra ngoài trước đi” Lạc Việt gật đầu khoát tay áo.
Hắc Bối Lão Lục vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bất qua lão đại đã lên tiếng, gã chỉ đành mang theo Tề Thiết Chủy cùng nhau đi ra khỏi phòng khách.
Đợi sau khi đại sảnh không còn người ngoài, Trương phó quan nói thẳng: “Ngài đi qua Trường Bạch Sơn?”
“Thanh Đồng Môn? Còn chưa có đi, về sau sẽ đi một chuyến” Lạc Việt lắc đầu.
“Ngài còn biết cả Thanh Đồng Môn?!!!” Trương phó quan một mặt kinh hãi, trợn to đôi mắt.
Trương Khải Sơn thuộc bàng chi, không phải là người Trương gia thuần huyết, liên quan tới chuyện nội bộ gia tộc, hắn biết rất ít, cho nên đối những thứ trong cuộc đối thoại giữa phó quan và Lạc Việt, hắn nghe cũng chỉ là kiến thức nửa vời. Nhưng Trương Nhật Sơn là tộc nhân dòng chính, lưng tựa Trương gia, trừ một số điều quan trọng, hầu như mọi điển cố liên quan đến rất nhiều bí mật lịch sử Trung Quốc cậu ta đều biết rất rõ. Có lúc, Trương Khải Sơn cũng không thể không cho vị biểu huynh đệ này một bộ mặt, dù sao chuyện liên quan đến gia tộc mình từng sinh sống.
“Ừ, biết lại như thế nào, không biết lại như thế nào?” Lạc Việt vẻ mặt đạm nhiên, khẽ mỉm cười hỏi.
Trương phó quan chau mày đáp: “Còn có những người khác biết sự tình liên quan tới Trương gia và Thanh Đồng Môn núi Trường Bạch không?”
Lạc Việt lắc đầu: “Câu hỏi của đồ đần”
Trương phó quan gật đầu một cái, chắp tay nói: “Xin lỗi, phía trước có nhiều đắc tội, còn xin Lạc Gia tha thứ. Chuyện này tôi phải hồi báo về trong tộc, sau này xin Lạc Gia cẩn thận một chút, Trương gia bên kia rất có khả năng sẽ tới quấy rầy ngài”
“Muốn đến cứ đến thôi, tại Trường Sa chẳng lẽ bọn họ còn có thể nhấc lên sóng gió gì” Lạc Việt khoát tay áo.
Trên thực tế, Lạc Việt cũng rất muốn xem xem, thời điểm hiện tại thiếu niên tộc trưởng Trương Khởi Linh rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại. Nếu như có thể để cho Tiểu Ca đầu nhập vào dưới tay của mình, như vậy hắn cảm thấy cũng chẳng cần thiết ái ngại chuyện Trương gia biết được sự tình liên quan đến hình xăm và huyết mạch Hống.
“Nhật Sơn, hình xăm của Lạc Gia, hình như có chút không giống cậu cho lắm…”
Trương Khải Sơn ngẩn người, nhiều lần dò xét hình xăm trên người Lạc Việt và Trương Nhật Sơn, bỗng nhiên giật mình phát hiện, cho ra một cái kết quả không thể tưởng tượng nổi. Trương phó quan lúc này mới nhìn thấy, hình xăm trên người Lạc Việt chính xác có đôi chút khác biệt với hình xăm các tộc nhân Trương gia dòng chính. Hình xăm Kỳ Lân của bọn họ tuy nhìn qua thật sự sẽ cảm thấy giữ tợn, nhưng vẫn luôn là thần thú tượng trưng cho điềm lành. Còn hình xăm ở trên cơ thể Lạc Việt thì lại khác.
Trên thực tế, Hống là tổ tiên sinh ra loài Kỳ Lân, nếu không kiểm tra tỉ mỉ thật kỹ, thực sự rất khó có thể nhìn ra điểm khác biệt, bởi hình dáng hai sinh vật này có quá nhiều điểm tương đồng. Mặc dù nói, hình xăm Lạc Việt sở hữu khác với người Trương gia và Uông gia là luôn luôn hiện lên trên làn da, bất quá, nó cũng có hai hình dạng riêng biệt liên quan đến nhiệt độ cơ thể.
Ở trạng thái bình thường, trông nó chẳng khác gì một con Kỳ Lân hiền lành, chân đạp tiểu quỷ, mây mù vờn quanh, chuẩn xác với danh xưng thượng cổ thần thú. Nhưng khi Lạc Việt vận động mạnh, tỷ như lần mới rời khỏi mộ Huyết Thi, trước đó hắn đã vật lộn qua với Huyết Thi dưới đó rồi mới được Ngô Lão Cẩu kéo lên, hay mới vừa rồi cùng Trương phó quan giao thủ sơ qua, hình xăm Hống đã có sự thay đổi. Huyết bồn đại khẩu mở to, hung dữ ngoạm lấy một con rồng, đôi cánh dang rộng, dưới móng vuốt đám tiểu quỷ đã biến thành một vũng máu.
Chính vì sự thay đổi rõ rệt này, Trương Khải Sơn mới bất ngờ nhận ra được sự khác biệt giữa hai người, thứ này cùng hình xăm huyết mạch Trương gia căn bản cũng không phải cùng một loại đồ án.
Lạc Việt bình tĩnh cầm trường bào mặc vào, cất bước đi về hướng bên ngoài phòng khách, đồng thời lên tiếng giải thích: “Hình xăm Vọng Thiên Hống, đương nhiên sẽ không giống với hình xăm Kỳ Lân của Trương gia mấy người….”