0
Gia nhập vào? Không, phải là thống lĩnh. Một quãng thời gian kế tiếp, Lạc Việt ỷ vào sức mạnh cường hãn nhận được từ Hệ Thống cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhiều năm dưới mộ Huyết Thi, suất lĩnh đám thủ hạ cùng Hắc Bối Lão Lục chiếm đoạn lấy một khối lãnh địa tại chợ đen thành Trường Sa.
Thân thủ của Hắc Bối Lão Lục không biết được truyền thừa từ nơi nào, bằng vào một tay đao pháp cương mãnh dứt khoát rất nhanh liền đạt được danh hiệu kinh khủng ‘Ngang qua nơi phố thị, đầu người rơi bên đường’ ngồi vững vị trí một trong những người đứng đầu thành Trường Sa thời buổi hỗn loạn. Nhắc đến cuộc đời gia hỏa này tính ra cũng thực sự thê thảm, trong trí nhớ Lạc Việt, Hắc Bối Lão Lục là kẻ duy nhất trong Lão Cửu Môn không có dòng dõi hậu đại, thậm chí đến cả bối phận đệ tử cũng chẳng có một ai. Hơn nữa hành vi thủ đoạn, tác phong làm việc, tính cách lệnh người đời sau mười phần lên án.
Thời kỳ kẻ này điên cuồng nhất còn thích một cô gái lầu xanh, vì ả kỹ nữ kia phạm phải rất nhiều tội ác, không quan tâm thế nhân nghĩ về mình như thế nào, chỉ một lòng một dạ làm vừa lòng người gã xem là tình nhân. Thế nhưng kỹ nữ thì vẫn hoàn kỹ nữ, ả chỉ coi đối phương như một vị khách qua đường bình thường không hơn không kém, cũng chẳng có cảm tình. Về sau nữa Hắc Bối Lão Lục c·hết vào thời kỳ mới, khi ấy chính phủ nắm quyền, gã chỉ vì vẫn còn mang theo đao bên người, cuối cùng bỏ mạng dưới họng súng q·uân đ·ội.
Cho dù thế, hiện tại Lạc Việt ngược lại cảm thấy Hắc Bối Lão Lục không có chỗ nào không dễ nói chuyện. Mọi việc đối phương đều nghe theo sắp xếp của mình, chỉ là sau mỗi cuộc chiến, những huynh đệ vì tranh giành chén cơm mà bỏ mạng, khi ấy gã mới có thể lộ ra thần sắc bi thương trầm mặc. Thời điểm khác luôn luôn vui sướng cười ngoác mồm đếm lấy từng tờ tiền trong tay.
Thổ phu tử phụ cận thành Trường Sa nhiều vô cùng, phần lớn Cổ Mộ khu vực quanh đây đều bị đám người này đào móc mấy chục lần, rỗng đến nỗi khúc xương cũng chẳng còn. Trong thời buổi khó khăn như Thanh mạt, bảo vật đồ bồi táng mang ra chỉ để đổi lấy đồ ăn, vật dụng sinh hoạt cần thiết. Lạc Việt sai đàn em đi mua vật dụng sinh hoạt hay gạo trắng với giá cả phải chăng, bán lại với giá cao hơn, tích tiểu thành đại chẳng mấy chốc tiền đã chất đầy túi, thậm chí hắn còn mua được một căn biệt phủ phong cách Đông Tây kết hợp, dành làm nơi ăn nghỉ hàng ngày.
Một ngày ngày, Hắc Bối Lão Lục bỗng nhiên vội vội vàng vàng tìm tới Lạc Việt vẫn đang ngồi trong sân không biết suy nghĩ điều gì, nóng nảy hướng về phía hắn mở miệng nói:
“Không xong, bên trong địa bàn chúng ta có người chọc phải người Hồng gia!”
“Hồng gia?” Lạc Việt nhíu mày.
Cùng Hoắc gia một dạng, Hồng gia cũng là một gia tộc đã từ rất sớm tại nội thành Trường Sa xây dựng nên địa bàn thế lực thuộc về mình. Gia tộc này có tiền có thế, hai phía hắc bạch lưỡng đạo đều ăn sạch, một đối tượng mà hầu hết toàn bộ thế lực ở Trường Sa đều không dám trêu trọc, kể cả đó có là Hoắc gia hay Thủy Hoàng gia (Tứ gia thời kỳ đầu – không phải Trần Bì A Tứ).
“Xảy ra chuyện gì?” Lạc Việt thu hồi sách cổ trên tay, ngẩng đầu liếc nhìn người trước mặt.
“Có người nói người Hồng gia bán hàng giả ở địa bàn của chúng ta b·ị b·ắt được, nhưng đối phương kiên quyết chối bỏ, hiện tại đành để đám quản sự đứng ra xử lý, nhưng xử lý như thế nào bây giờ. Nếu thực sự là hàng giả, chúng ta liền động nhà họ Hồng kia sao? Còn nếu thiên vị bọn chúng, người khác sẽ lại coi chúng ta chẳng khác gì những thế lực bình thường khác, haiz...”
Sau khi Hắc Bối Lão Lục lên làm đại ca, thi thoảng cũng sẽ có phiền não của đại ca, tiêu biểu như sự kiện lần này. Khi đó, người cuối cùng ra mặt giải quyết thì không còn ai vào đây khác.
Lạc Việt đứng dậy, vỗ vỗ trường bào* màu đen không dính bụi đất, mở miệng nói: “Mang ta đi xem”.
Một lát sau, Hắc Bối Lão Lục mang theo Lạc Việt cùng nhau đi đến, địa điểm phát sinh sự tình rối rắm nơi địa bàn bọn hắn. Đám đông nhận ra thân phận người tới nhao nhao nhường ra một con đường. Trong đám người, nam tử trung niên nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi còn đang lải nhải nói gì đó, đầu ngón tay thiếu chút nữa thì đâm vào trên mặt một vị thiếu niên trẻ tuổi, kẻ rất có thể chính là người nhà họ Hồng.
Lạc Việt vừa chậm rãi tiến lên phía trước vừa nhanh chóng liếc mắt đánh giá thế cục.
“Nhường đường nhường đường, Lục Gia và Lạc Gia tới!” Bọn thủ hạ vội vã xua tay đuổi đi quần chúng vây xem xung quanh.
“Lục Tử, chuyện này cậu phải cho chúng tôi một cái thuyết pháp rõ ràng, không thể chỉ vì là người Hồng gia mà thiên vị bọn họ được, như thế để đám bình dân chúng tôi sau này sao thể tiếp tục tại địa bàn của mấy người thực hiện giao dịch?”
“Đúng vậy, Lục Tử, nếu mọi chuyện thật là dạng này, vậy chúng tôi chỉ có thể lựa chọn địa bàn nhà khác”
“Lục Tử, ngươi xem một chút xem chuyện này nên xử lý thế nào...”
“.....”
Hắc Bối Lão Lục tuổi còn nhỏ, rất nhiều người vẫn không cách nào thuận miệng xưng hô Lục Gia, do đó liền có tên gọi Lục Tử.
“Tất cả câm miệng cho lão tử! Chuyện này để đại ca ta tới xử lý”
Hắc Bối Lão Lục hung thần ác sát trừng mắt liếc lấy những tên lải nhải kia, bộ dáng dường như muốn ăn tươi nốt sống chẳng bằng. Bình thường bởi vì muốn quản lý cộng việc sự vụ tại địa bàn, gã thường thường sẽ giao tiếp với những người cùng thế hệ, gọi hai tiếng Lục Tử thì cũng thôi đi, gã cũng coi như không có chuyện gì. Nhưng bây giờ Lạc Việt đang ở đây, mấy kẻ kia gọi gã bằng danh xưng như vậy liền để gã cảm thấy có chút khó chịu.
“Đại ca? Ngươi chừng nào thì nhận người khác làm đại ca?”
“Ha ha ha, nhìn qua gia hỏa này còn không lợi hại bằng ngươi thì làm đại ca kiểu gì?”
“Tiểu Lục, chẳng lẽ ngươi thật sự là thứ đồ bỏ đi đấy chứ?”
“.....”
Thời điểm câu nói sau cùng vang lên, tràng diện nguyên bản ồn ào náo nhiệt bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi, tất cả người có mặt ở đây rối rít nhìn về phía nam tử trung niên vừa thản nhiên phát ngôn bừa bãi. Người đàn ông này cũng gọi là có chút gia thế, có chút tiền, ngày thường loanh quanh tại các nhà kỹ viện, hầu hết những kẻ thân phận thấp hèn gặp hắn đều sẽ gọi một tiếng ‘Gia’. Đại khái được người khác tôn kính thành thói quen, tại địa bàn của Hắc Bối Lão Lục cuối cùng vẫn không nhịn được giễu cợt chính chủ một câu.
Phần lớn người trong thành Trường Sa, hay cụ thể là khu vực chợ đen đều biết, sở dĩ Hắc Bối Lão Lục tuổi còn trẻ lại có thể cầm xuống một phần địa bàn nơi đây để làm ăn buôn bán, chắc chắn đối phương phải có chỗ độc đáo riêng. Lường trước ngày đó, gã ta chính là tàn sát ròng rã một con phố, khi ấy mới thu được sự tán thành của người khác.
“Hùng ưng mệnh số mười năm, bầu trời không địch thủ, rùa mặc dù thọ, cuối cùng vẫn chỉ là món ăn trong mâm! Tiểu Lục mười sáu tuổi chiếm giữ một góc Trường Sa, đám các ngươi khi bằng tuổi cậu ấy, chỉ sợ còn đang ở nhà gào khóc đòi ăn phải không?” Lạc Việt phất tay áo bước vào giữa đám đông.
Chỉ vài câu nói, đám người trầm mặc, ánh mắt trở nên phức tạp. Hắc Bối Lão Lục chính xác khó lường, tuổi còn nhỏ mà lại có thể ngay tại nội thành Trường Sa lăn lộn phong sinh thủy khởi, vậy còn dân bản địa như bọn hắn thì sao? Những gia đình sinh hoạt tại đây mấy trăm năm đây này? Lại có bản lãnh gì, lớn tuổi liền có thể tinh tướng tự cao tự đại lên mặt dạy đời? Từ khi nào mà cái thế giới nhược nhục cường thực* này trở thành lấy trưởng ấu tôn ti* để phân biệt địa vị xã hội?
“Lạc Gia, người Hồng gia tới địa bàn các ngài bán hàng giả, ngài thử phân xử xem sao?”
Vị nam nhâm trung niên mua phải hàng giả từ tay người nhà họ Hồng đúng lý không tha người đứng tại trước mặt Lạc Việt lên tiếng.
Thiếu niên họ Hồng trầm mặc không nói, chỉ là bình tĩnh xem thế cuộc trước mắt, con ngươi trong đôi mắt hiện rõ lên nét ủ rũ chán nản. Lạc Việt quan sát người này vài giây thì lập tức nhận ra thân phận của y.
Gia chủ tương lai của Hồng gia, Hồng Quan.
Có thể phần lớn người sẽ không biết cái tên Hồng Quan này, như vậy một kiểu xưng hô khác, tương lai toàn bộ thành Trường Sa lại không ai không biết, Nhị Nguyệt Hồng, xếp hạng thứ hai trong Thượng Tam Môn của Lão Cửu Môn.
Tia ánh mắt từ người kia tới hòn ngọc trắng ngà đặt trên bàn, ngừng lại đôi chút, Lạc Việt duỗi một tay ra. Nguyên bản thị trường giao dịch ở chợ đen có quy củ hàng hóa một khi rời tay, người bán không còn nghĩa vụ phụ trách gì nữa, thật giả đều thế, chỉ có thể dựa vào phán đoán của bản thân người mua. Vì vậy rất ít người sẽ xoắn xuýt độ chân thật của từng món hàng, dù sao cũng là đồ cổ, đại bộ phận đều cần một chút kiến thức cùng nhãn lực độc đáo.
Tuy nhiên lần này là một ngoại lệ. Nhị Nguyệt Hồng bán đi đồ vật này với giá cả đắt đỏ, khi gã kia cầm nó vào tay đột nhiên cảm giác mình giống như vừa bị lừa. Nhưng hắn lại không có cách chi đối phó thế lực đứng phía sau người ta, cuối cùng chỉ đành tìm tới chủ nhân địa bàn nơi chợ đen này. Mà Hắc Bối Lão Lục làm gì có kiến thức liên quan tớ đồ cổ hay bảo bối, chức vụ ngày thường của gã chỉ là đi dạo xung quanh thu phí bảo hộ, gã đương nhiên chẳng có bất kỳ biện pháp nào.
Đổi thành những người khác có thân phận bình thường hoặc ít nhất là thấp kém hơn gã, Hắc Bối Lão Lục đã sớm đuổi thẳng cổ cả hai ra ngoài, bất quá chuyện lần này khác biệt hoàn toàn, bởi đối phương trực thuộc Hồng gia.
•••••••
* Trường bào: Loại trang phục phổ biến của nam giới Trung Quốc thời Dân Quốc. Gần giống với áo dài nam của Việt Nam chúng ta.
* Nhược nhục cường thục: Ý nói là Mạnh được yếu thua
* Trưởng ấu tôn ti: Già trẻ lớn nhỏ