“Ha ha ha ha, chỉ đùa chút mà thôi, Lão Lục, đừng quấy rầy Lạc Gia, hai ta đi nói chuyện riêng một chút đi”
Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên cười nói với Hắc Bối Lão Lục, vẻ mặt Hắc Bối Lão Lục đen lên, nhưng vẫn cùng Lạc Việt báo lại một tiếng, tiếp đó theo chân Cẩu Ngũ Gia đi về phương hướng khác.
“Lão Cẩu, kêu theo ta có chuyện gì?” Hắc Bối Lão Lục hơi ngẩng đầu cao ngạo hỏi.
Ngô Lão Cẩu đắn đo vài phút, cuối cùng hít thật sâu thử dòi xét nói: “Lạc Gia đã từng kể với ngài chuyện quá khứ của ngài ấy chưa?”
“Quá khứ? Không có, loại người như chúng ta nào có quá khứ gì, không đề cập tới cũng được” Hắc Bối Lão Lục khoát tay áo, biểu lộ đạm nhiên đáp.
Ngô Lão Cẩu híp híp mắt: “Ah ah, vậy ngài có biết hay không, trước kia Lạc Gia ở trong mộ thất, được tôi kéo ra ngoài?”
Nghe vậy, Hắc Bối Lão Lục hé miệng nhưng lại chẳng biết nói gì, mới vừa rồi gã đi bên cạnh nghe cuộc trò chuyện của Ngô Lão Cẩu và Lạc Việt, hiểu được đại khái hai người này từng có liên quan chặt chẽ với nhau, chỉ là không ngờ tới cái giao tế này vậy mà cổ quái như thế. Ngô Lão Cẩu kéo lão đại từ dưới cổ mộ ra ngoài? Do đó suy ra, lão đại đi đổ đấu, bị kẹt ở dưới mộ thất?
Nhìn xem biểu tình nghi hoặc của gã bên cạnh, Ngô Lão Cẩu tiếp tục tự mình nói: “Lão Lục, lúc tôi đến đấy, Lạc Gia có lẽ đã kẹt ở dưới mộ Huyết Thi kia trong khoảng thời gian rất lâu, ngài với tôi đều biết, trong lăng mộ nào có thức ăn nước uống cho người bình thường, ngài cảm thấy hồi đó Lạc Gia sống sót bằng cách nào?”
Hắc Bối Lão Lục nhíu mày một cái, “Ngươi nói là….lão đại ăn thịt người?”
Khóe miệng Cẩu Ngũ Gia hơi giật giật, nhưng cũng chưa dám chắc tình huống không phải như thế, bất quá nếu thật sự đúng với điều hai người bọn họ nghĩ tới, thì dường như Lạc Việt có phần quá hung ác ghê rợn hay sao?
Ngô Lão Cẩu tiếp tục thử dò xét nói: “Đấy là ngài tự suy ra, không phải tôi nhá! Nhưng mà, thật sự khó mà nói, ngài đi theo Lạc Gia lâu như vậy, chẳng lẽ không phát hiện điểm nào đặc thù hay bất thường của Lạc Gia ư?”
Hắc Bối Lão Lục gật đầu một cái: “Là cực kỳ bất thường, khó trách ta cảm giác lão đại tại sao lại lợi hại như vậy, nguyên lai là bò ra từ đống xác chết, một người mà Diêm Vương đều không thu được”
Ngô Lão Cẩu cắn chặt răng, lời này, Hắc Bối Lão Lục nói thật đúng là không sai chút nào. Lạc Việt mang cho hắn loại cảm giác một người đứng ở ranh giới giữa hai thế giới, không phải kiểu thổ phu tử chuyên nghiệp thường xuyên hạ đấu, mà là thực sự theo đúng nghĩa đen, làm bạn với ma quỷ xà thần, trên thân lúc nào cũng phảng phất mùi tử thi và đất bùn hầm mộ, lượn lờ trước Quỷ Môn Quan nhưng Diêm La Vương không dám chào đón tiếp nhận vào tay.
Loại người này, chẳng dễ đối phó!
“Lão Lục, về sau hai ta vụng trộm kết minh đi, có chuyện cần, cứ việc phát người báo một tiếng, mặc kệ là tranh đấu bàn khẩu hay là hạ mộ đổ đấu, tôi hẳn là có thể giúp đỡ đôi chút” Ngô Lão Cẩu gật gù đắc ý nói.
“Đánh nhau không cần đến ngươi, đến nối đổ đấu, nghe nói mấy con chó mà ngươi nuôi đều rất lợi hại, không biết thịt có ngon hay không, có thể ăn…..” Hắc Bối Lão Lục tay vân vê cằm, một bộ dáng trầm tư suy nghĩ.
“Cút!” Nét mặt Ngô Lão Cẩu biến đổi.
“Ha ha ha, chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút, ăn thịt chó nhà ai, cũng không có khả năng ăn của Cẩu Gia nhà ngươi đúng không nào” Hắc Bối Lão Lục gãi đầu một cái, cũng đồng thời thăm dò ra một ít tin tức liên quan tới đối phương.
Vũ khí lợi hại nhất của kẻ này chính là những đàn chó hắn thuần dưỡng kia, bất quá nhược điểm cũng nằm ở chính điều đó. Dù sao trong ý thức người bình thường thuộc thời kỳ hiện tại, chó bị nuôi nhốt đồng dạng chẳng có bất kỳ liên hệ gì với chủ nhân, liền xem như động thủ giết hại chúng, cũng chẳng gây thương tổn được chủ nhân của chúng một chút nào, mà chủ nhân cũng sẽ chẳng quan tâm nhiều lắm đến đàn súc vật mình nuôi thả.
Nhưng về phía Ngô Lão Cẩu thì không phải dạng này, Lạc Việt còn nhớ rõ, kiếp trước có một cái cố sự, kể rằng trong số những con chó mà Cẩu Ngũ Gia nuôi dưỡng, có một con vì thay lão báo thù, cắn chết lão đại lưu manh của bàn khẩu nào đó. Thế là, đám côn đồ kia liền đem con chó kia róc xương cắt tiết, nấu đủ bảy món thịt cầy.
Sau khi Ngô Lão Cẩu biết được tin này, tìm gặp Trương Khải Sơn, bỏ ra cái giá khổng lồ để Phật Gia lấy danh nghĩa quan phương chính phủ, tùy tiện kiếm một tội danh giết sạch đám lưu manh. Đây chính là số lượng không nhiều bí ấn liên quan tới sự tích của Ngô Lão Cẩu không muốn người biết, hiện nay Lạc Việt không cân nhắc muốn đem kẻ này đưa vào phạm vi đối thủ, cho nên có một số việc, hắn chưa hề sớm suy xét đụng tay đụng chân vào làm gì, ngược lại, thành Trường Sa hiện nay cũng chẳng có ai dám trêu chọc vào Lạc Việt hắn.
Qua một thời gia ngắn, Lạc Việt nhận được tấm thiệp mời đỏ chót từ Nhị Nguyệt Hồng. Người này quả nhiên cuối cùng vẫn một dạng nối bước theo nguyên kịch bản, dự định cùng Nha Đầu lập gia đình. Lạc Việt là một trong số ít đối tượng được Trường Sa Nhị Gia mời tham dự hôn lễ, bởi vì cả ngày y đều trầm mê hát hí khúc ca kịch tại Lê Viên, đối với sự tình bên trong bàn khẩu càng ngày càng lơ đãng không để tâm tới, dẫn đến bằng hữu bên cạnh cũng theo đó mà ít dần đi.
Hắc Bối Lão Lục nghe nói chuyện này, vội vã hấp tấp mang theo Tề Thiết Chủy chạy tới chỗ phủ đệ Lạc Việt cư ngụ, ý đồ muốn cùng lão đại mình đi chiêm ngưỡng một chút đám cưới của Nhị Nguyệt Hồng kia. Dù sao đây là hôn lễ của đương đại gia chủ Hồng gia thành Trường Sa, hẳn sẽ vô cùng náo nhiệt, huống hồ, đến địa bàn nhà người khác, Lạc Việt xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Thế là, trải qua phút chốc xử lý quần áo trang phục, ba người Lạc Việt ăn mặc xinh đẹp cất bước rời khỏi nhà. Thời điểm vừa đặt chân tới địa bàn Nhị Nguyệt Hồng, trước mắt bọn họ lập tức xuất hiện gương mặt thiếu niên ẩm hiểm quen thuộc kia.
Trần Bì phát hiện Hắc Bối Lão Lục còn vác theo đao, lập tức mang thủ hạ chặn lại đường đi, hướng về Lạc Việt chắp tay nói: “Lạc Gia đại giá quang lâm, Trần Bì không có tiếp đón từ xa, mong ngài thứ lỗi. Ngày cưới của sư phụ, còn xin Lục Gia chớ mang theo vũ khí vào Lê Viên”
Hắc Bối Lão Lục cười to đáp trả: “Ngươi nó vậy chẳng khác nào để ta đem an nguy của lão đại và Tiểu Bát giao cho ngươi? Tin ngươi còn chẳng bằng tin cây đao sau lưng ta này, dù sao, đao cũng sẽ không gạt người”
Sắc mặt Trần Bì trở nên khó coi, đưa ánh mắt về phía người đứng giữa. Lạc Việt mặt nhìn phía trước, biểu lộ bình tĩnh, một bộ dáng vẻ không hề nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi. Khi này Trần Bì mới cắn răn chịu đựng nhường đường, hung tợn nhìn chằm chằm vào ba người bọn họ.
Hắc Bối Lão Lục cùng Lạc Việt và Tề Thiết Chủy vượt qua người tên kia đi về phía cửa Lê Viên, không quên mở miệng chế giễu một câu: “Ha ha, gia hỏa này còn không biết, ta đây là học theo lão đại, đúng không lão đại? Đi tin tưởng những người bên ngoài, còn không bằng tin tưởng chính chúng ta”
Trên mặt Tề Bát Tề Thiết Chủy mang theo một tia lãnh ý, biến hóa khá lớn. Hắn cười lạnh nói: “Lão đại từng dạy ‘Chỉ có ta, Lục Tử và chính cậu, thế thôi, còn tất cả những đứa khác, sẵn sàng đâm sau lưng cậu!’ câu nói này tôi đã thấu hiểu rất kỹ. Yên tâm, tôi đã an bài tối tiếp ứng, chỉ cần có kẻ nghĩ thừa dịp hôn lễ Nhị Gia mà nháo sự, đám người bên bàn khẩu chúng ta trong khoảnh khắc liền có thể kịp thời đuổi tới”
“Tiểu Bát, bây giờ không có người ngoài, đừng tiếp tục giả vờ giả vịt tạo dáng, đừng tưởng người khác không biết, vừa xảy ra đánh nhau, người nhất định là người chạy đầu tiên” Hắc Bối Lão Lục vỗ mạnh sau lưng Tề Thiết Chủy, híp mắt nói.
Tề Bát kém chút nữa nghẹn họng, lúc này mới khôi phục bộ dáng thanh niên hướng nội ngày xưa. Mà vẻ mặt âm hiểm xảo quyệt vừa rồi, cũng là do gã ngốc bên cạnh dạy.
“Ừ” Lạc Việt gật đầu, cất bước đi qua cánh cửa lớn dán chữ ‘Hỷ’ đỏ chót trước mặt.
Nhị Nguyệt Hồng mặc dù thời gian rất lâu không có quan tâm việc kinh doanh của thế lực bàn khẩu mình, đồng thời cũng chẳng hề phát thiệp mời tới tay quá nhiều người, nhưng danh tiếng đương đại gia chủ nhà họ Hồng vẫn là để rất nhiều người tự mình đến đây tham dự hôn lễ của y.
Lạc Việt vừa mới bước vào, Nhị Nguyệt Hồng mặc bộ đồ cưới cổ truyền đỏ chót, trước ngực đeo một đóa hoa hồng lớn đã đi tới: “Đến rất đúng lúc, Lạc Gia, mượn Tiểu Bát nhà ngài dùng một chút, Tề Gia, làm phiền anh vì Hồng Quan tôi làm người chủ trì một lần!”
Sắc mặt Tề Thiết Chủy đỏ lên, tràng diện lớn như vậy, Nhị Nguyệt Hồng vậy mà lại để mình làm người chủ trì đứng ra tổ chức bái đường? Tiếp đó, hắn theo bản năng nhìn về phía lão đại đứng bên cạnh, nhận được cái gật đầu của Lạc Việt, khi này hắn mới ngượng ngùng đồng ý đi theo vị tân lang nhân vật chính ngày hôm nay.
Trong Cửu Môn, người chân chính có học không nhiều, hơn nữa trên tay không dính lấy máu tươi cũng chẳng được mấy ai, Tề Thiết Chủy mặc dù là đàn em của Lạc Việt, nhưng thân phận không hề thấp, đồng thời lại vô cùng phù hợp hai điều kiện vừa nên trên. Cho nên, toàn bộ thành Trường Sa trừ hắn thì không tìm ra bất kỳ ai thích hợp làm người chủ trì cho ngày đại hôn của Hồng gia thiếu chủ.
0