Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 32: Trấn tràng
"Lão đại, ngày đại hôn của Nhị Nguyệt Hồng tại sao lại quạnh quẽ như vậy ? Đổi thành các lão đại bàn khẩu khác, hoặc coi như không phải thế lực lớn ở Trường Sa, cũng đều phải náo nhiệt hơn thế này chứ?" Hắc Bối Lão Lục không hiểu lẩm bẩm.
Thần sắc Lạc Việt bình tĩnh, nói khẽ: "Thời đỉnh cao sinh ra ủng hộ dối trá, lúc hoàng hôn mới chứng kiến tín đồ chân chính".
Hắc Bối Lão Lục gãi đầu một cái, cũng không hề mở miệng hỏi Lạc Việt những lời này là có ý gì. Đi theo bên người lão đại cùng Tề Thiết Chủy đã lâu, gã đã dần dà dưỡng thành thói quen nhưng phàm là nghe được vấn đề rắc rối phức tạp, cũng bắt đầu giả bộ ra dáng vẻ mình đã hiểu, bằng không hỏi rất nhiều lần, chẳng phải chứng tỏ gã rất đần độn hay sao, đây là một 'bài học' mà Hắc Bối Lão Lục thấm sâu trong lòng.
Kỳ thực, không chỉ là Nhị Nguyệt Hồng bây giờ, thời đại của Cửu Môn cũng giống như thế. 'Thời đỉnh cao sinh ra ủng hộ dối trá, lúc hoàng hôn mới chứng kiến tín đồ chân chính' khi Cửu Môn suy sụp, những người trước kia ủng hộ, tán thành bọn họ lại đi nơi nào ? Cho nên, Lạc Việt vẫn luôn luôn nắm giữ một tâm thái không hoàn toàn tin tưởng người ngoài, đồng thời y đã trải qua sinh hoạt chung đụng với đám người Cửu Môn, hiểu được rằng loại người giống Hắc Bối Lão Lục kiểu này, thực chất không tính là một tên ác nhân.
Vì sinh tồn mà chém g·iết, không phải tội !
Đừng nhìn trước mắt thành Trường Sa một mảnh phồn hoa, tiếp qua hơn mười năm, ai lại sẽ nhớ kỹ trước đó nơi đây từng có một thời kỳ huy hoàng như mặt trời ban trưa như thế nào ? Mọi chuyện Lão Cửu Môn làm, rồi tất cả sẽ dần chìm vào quên lãng, c·hôn v·ùi dưới ba tấc đất mà thôi.
"Hoắc gia, Hoắc đương gia Hoắc tiểu thư tới!"
"Quân gia, Trương Phật Gia tới!"
"Cẩu gia, phi..phi.. Ngô gia, Cẩu Gia tới!"
"Giải gia, Giải lão bản tới!"
"....."
Rất nhanh, người nhận được th·iếp mời, không nhận được th·iếp mời từ Nhị Nguyệt Hồng, đều rối rít tới bái phỏng Lê Viên.
Trần Bì tháo xuống bộ dạng sát thủ máu lạnh những ngày qua, vội vã bôn tẩu khắp nơi xung quanh sảnh hôn lễ, vừa vì sư phụ mình nghênh đón khách nhân đến thăm, vừa bảo đảm trật tự trong hôn lễ. Những người có mặt mũi như đám Lạc Việt được an bài ngồi vào một chỗ bàn rượu ở vị trí cao nhất, gần sát với nơi bái đường. Nói như vậy, vị trí này cũng là trưởng bối trong gia tộc của Nhị Nguyệt Hồng mới có thể ngồi, nhưng hiện tại bề trên của hắn đã chẳng còn ai, cho nên nơi đó hiển nhiên trở thành chỗ an tọa của các vị đại lão thành Trường Sa.
Mà Trương Khải Sơn, Giải Cửu, Hoắc Cẩm Tích Ngô Lão Cẩu, Lạc Việt... một số người bọn họ đều biết, nơi đây là địa bàn của Nhị Nguyệt Hồng, cũng là ngày đại hôn của hắn, cho nên tận lực nhường ra ghế chủ vị, bình tĩnh ngồi ở những chiếc ghế khác.
Tuy vậy, nhưng chỗ ngồi này cũng cần phải chú trọng. Hai chỗ trống kia là của vợ chồng gia chủ Hồng gia, Trương Khải Sơn ngồi bên trái, Lạc Việt bên phải. Thân phận địa vị Trương Đại Phật Gia, cả cái bàn này đều biết, nên hiển nhiên ngồi nơi đó không có gì sai, nhưng Lạc Việt ngồi chiếc ghế đại biểu địa vị không khác gì Phật Gia, điều này rất dễ dàng chọc tới lời ong tiếng ve. May mắn, những tên lão đại bàn khẩu đau đầu trong Trường Sa kia cũng không đến, bằng không bây giờ chỉ sợ đã có người tức giận lật bàn.
Hoắc Cẩm Tích khẽ liếc nhìn Lạc Việt, âm thầm suy ngẫm trong lòng. Nếu như y trước đó là một người bình thường không có gì lạ, chỉ sợ bây giờ đã trở thành vị hôn phu của nàng, bước chân vào Hoắc gia làm người ở rể. Nhưng hết lần này tới lần khác, Lạc Việt chẳng phải kẻ tầm thường, không những ngày đó cự tuyệt lời mời của Hoắc gia, thậm chí còn tại nơi hỗn loạn như thành Trường Sa xông ra một phen thành tựu, tính đến hiện tại đã được coi là to lớn, không hề kém cạnh gì các gia tộc lớn nhỏ khác.
Giải Cửu cũng đang đánh giá Lạc Việt, vai trò làm người của hắn là thấp nhất, nhưng vị lão đại của Hắc Bối Lão Lục và Tề Thiết Chủy này vẫn luôn cho hắn một cảm giác quỷ dị, mặc kệ hắn làm cái gì đều có thể bị y nhìn thấu hoàn toàn, tựa như toàn thân không có lấy một mảnh vải che đậy.
"Người nào cũng xứng ngồi vị trí này sao, Lục Tử?" Hoắc Cẩm Tích híp mắt, liếc Hắc Bối Lão Lục một cái.
Hắc Bối Lão Lục một mực lấy thân phận thủ hạ của Lạc Việt tự xưng, mà hết lần này tới lần khác, toàn bộ người ngồi xung quanh cái này này đều là đại lão một mình đảm đương một phía trong Trường Sa, có thể tính cùng bối phận với Lạc Việt. Hắc Bối Lão Lục vốn dĩ những thời điểm ở cùng lão đại, luôn có vẻ hơi câu nệ, gã cũng tự mình hiểu lấy, chính mình là đàn em của y. Nhưng cách đối nhân xử thế của Lạc Việt cùng người ở thời đại này có khác biệt tương đối, không có nhiều trưởng ấu tôn ti như vậy, bình bình đẳng đẳng mà giao tiếp, cộng thêm Hắc Bối Lão Lục trước đó xuất thân dân chợ búa, lưu manh đầu đường xó chợ, cho nên cũng dẫn đến gã dần trở nên tùy ý.
Tại trong hoàn cảnh như bây giờ, nghe lời nói bóng nói gió của Hoắc Cẩm Tích, dù Hắc Bối Lão Lục có đần thế nào đi chăng nữa, cũng phải hiểu, lập tức có vẻ hơi lúng túng. Tề Thiết Chủy lúc này không ở bên cạnh gã, bắt gã đối phó với những kẻ giỏi về mồm mép, giao chiến bằng lời lẽ, gã lộ ra rất chi là bất lực, trong lòng chỉ mong Hoắc Cẩm Tích tới tát gã một cái, gã còn có thể có cớ rút đao chặt cái đầu của bà nương môn này xuống, nhưng mà đối phương chỉ ngồi bất động, một câu nói liền để toàn thân gã khó chịu.
"Trương phó quan cũng không có ngồi, ngươi, có tài đức gì?"
Bất đắc dĩ, Hắc Bối Lão Lục chỉ có thể đem tên tuổi của Lạc Việt tế ra, giống như một chiếc hộ thân phù: "Ta...Lão đại để cho ta ngồi.....".
Ngay lập tức, Hoắc Cẩm Tích đưa ánh mắt nhìn thẳng Lạc Việt, cười lạnh nói: "Khí phách Lạc Gia thật lớn, tùy tiện một tên thủ hạ, đều có thể cùng chúng ta tương giao cùng thế hệ, bằng vai phải lứa, ngồi cùng một cái bàn ăn cơm uống rượu đấy à?".
"Lục Tử, nghe nói bên ngươi gần nhất lại thu thêm một nhóm đàn em, bây giờ bàn khẩu có tổng cộng bao nhiêu người ?" Lạc Việt giương lên đôi mắt thâm thúy nói.
Hắc Bối Lão Lục thành thật trả lời: "Đao khách một trăm, lưu manh phổ thông hơn sáu trăm".
"Mỗi tháng thu lấy phí bảo hộ, có chừng bao nhiêu?"
"Có chừng......"
"Nhiều như vậy? Đặt ở trước đó, nên tính là bàn khẩu mà đại gia tộc mới có đi?"
"Không sai biệt lắm....."
"Đương gia nhà ta đang nói chuyện với ngươi! Lạc Việt!" Bọn thủ hạ đứng sau lưng Hoắc Cẩm Tích không nhịn nổi rống lên.
Bắt được cơ hội, Trương Khải Sơn mỉm cười nói: "Tên riêng của Lạc Gia cũng là ngươi có thể gọi?"
Hoắc Cẩm Tích thần sắc đại biến, bỗng quát lớn thuộc hạ: "Ngậm miệng! Nơi đây nào có phần cho các ngươi nói chuyện!"
"Vâng vâng, đương gia, Phật Gia...."
Tên thủ hạ kia sắc mặt trong nháy mắt trở nên tắi nhợt.
"À, mới vừa rồi là cô nói chuyện với ta sao? Ngại quá, già rồi, thính lực kém, không nghe thấy" Lạc Việt phản ứng lại, "Cô nói là bối phận của Lão Lục không đủ, đúng không?"
Nói rồi, y chỉ tay vào chỗ cách đó không xa, toàn bộ cũng đều là những gã ăn mày cùng với lão đầu, lão phu nhân ngồi chung mâm với nhau, "Chỗ ngồi bên kia, đều là thế hệ trước trong Trường Sa, Hoắc đương gia nếu không ngại thì qua bên kia nhập mâm?"
Đám người kia có bối phận đúng là không thấp, cũng là tuổi làm gia gia nãi nãi rồi.
Hoắc Cẩm Tích tức giận đỏ mặt: "Lạc Gia nói lời này, có phải hay không có phần quá khi dễ người?"
Lạc Việt lắc đầu cười: "Haha, chỉ đùa một chút, cho không khí đỡ căng thẳng. Bất quá Hoắc đương gia nhắc về vấn đề bối phận thân phận, kỳ thực rất dễ đưa ra câu trả lời, Trường Sa Cửu Môn, đâu phải là cái ghế mà thế hệ trước có thể yên tâm ngồi vào? Còn chẳng phải là chư vị, mới đường đường chính chính là Cửu Môn chi chủ? Trong Cửu Môn, Lão Lục cũng chiếm một môn, hắn ngồi nơi này, ai nói không thể?".
Ngô Lão Cẩu, Giải Cửu, Trương Khải Sơn hai mắt đều tỏa sáng.
Cửu Môn?
Đây chính là một cái danh từ mới!
"Hoắc gia nếu thật có bản lãnh, cầm xuống tám môn trong đó, một mình độc chiếm luôn tám môn, chưa chắc không thể" Lạc Việt thần thái bình tĩnh nói tiếp.
"Ha ha ha ha... căn cứ theo lời Hoắc đương gia đã nói khi nãy, nếu Lục Gia không thể ngồi bàn này, như vậy Lão Cẩu ta đây cũng chẳng có thân phận gì sánh vai, ta cũng phải nhận lỗi với Hoắc đương gia mới phải" Ngô Lão Cẩu cười một tràng dài, làm bộ muốn đứng dậy.
Giải Cửu liếc một cái liền hiểu rõ thế cục trước mắt, trực tiếp đứng lên chắp tay nói: "Giải Cửu tôi là người làm ăn, thấp cổ bé họng, càng không xứng ngồi cùng một bàn với Hoắc đương gia".
"E hèm, Trương Khải Sơn ta cũng chỉ là một người lính, không có bối cảnh gia tộc to lớn gì, chẳng qua trước kia gia nhập q·uân đ·ội, được thượng cấp thưởng thức, may mắn bước tới địa vị hiện tại, có phải hay không nên bồi tội với Hoắc đương gia?" Trương Khải Sơn cũng cười như không cười nói.
Hoắc Cẩm Tích: "......"
Nàng quên, một bàn này, ngoại trừ nàng xuất thân từ thế lực lão gia tộc của Trường Sa, những kẻ khác toàn bộ đều là người trẻ tuổi kiệt xuất thế hệ mới. Nàng và đa số người trong nhà đều quen dùng thân phận Hoắc gia đè người, nhưng thời buổi thế cục hiện nay đã khác, nàng đã mắc phải sai lầm tương đối lớn. Trong tình huống này, là người nhà họ Hoắc của nàng có thể trấn tràng được hay sao ?