Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 34: Trường Sa loạn hay không, Phật Gia định đoạt
Trời rất nhanh thì đến buổi tối, Nhị Nguyệt Hồng tiếp rượu từng người một, say khướt khườn khượt, được Nha Đầu dìu vào trong phòng, ăn uống tiệc tùng cũng đã đến hồi kết, từng đoàn khách khứa lần lượt rời khỏi Lê Viên.
Trên phố, Lạc Việt cất bước đi đầu, Tề Thiết Chủy lôi kéo Hắc Bối Lão Lục đã uống say cùng nhau đi về phía bàn khẩu của họ. Ngay lúc đến gần phủ đệ, một người thần bí bỗng đứng chắn trước đường đi của ba người, người này Lạc Việt nhận biết, chính là lão đại bàn khẩu đặc thù nhất trong thành Trường Sa, Giải Cửu Giải lão bản.
Giải Cửu đưa lưng về phía Lạc Việt, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng giữa bầu trời đêm, thở dài: "Lạc Gia, bầu trời Trường Sa, chẳng mấy chốc sẽ thay đổi".
"Ồ ?" Lạc Việt nhướng mày.
"Tôi nhận được tin báo, có người nước ngoài lấy thân phận con buôn, sắp vào ở trong thành, hơn nữa thời buổi hiện nay có chút hỗn loạn, chỉ sợ...sắp xảy ra c·hiến t·ranh".
Thần sắc Giải Cửu t·ang t·hương, trầm muộn nói.
Người quen biết hắn đều biết, Giải lão bản chính là một quái nhân, trên thân người này chưa từng xuất hiện bất kỳ khí chất thời kỳ thiếu niên nào, vừa mới trưởng thành, đã để cho người khác nhìn vào liền cảm thấy hắn vô cùng trầm ổn thành thục, tựa như hết thảy mọi việc hắn đều nắm trong tay. Lúc Giải Cửu buồn chán, cũng hay tới tìm Lạc Việt đánh cờ, bởi vì kỳ nghệ của hắn tại thành Trường Sa, thậm chí địa phương khác cũng không gặp được đối thủ, nhưng cái ngày mà hắn lần thứ nhất hạ cờ với Lạc Việt, hắn thua thê thảm.
Thời gian sau đó hai người cũng dần trở nên thân quen, thường hay gặp nhau qua lại.
"Nói cho Phật Gia chưa?" Lạc Việt thấp giọng nói.
Giải Cửu nói: "Tin tức vừa đến tay, tôi lập tức báo cho Phật Gia, sau đó mới tìm đến ngài, sớm một chút chuẩn bị đi".
"Ừ, cảm ơn!" Lạc Việt gật đầu.
Sau khi nói chuyện xong, Giải Cửu tự mình rời đi. Lạc Việt giúp đỡ Tề Thiết Chuy vác lấy Hắc Bối Lão Lục nhanh chóng đi vào nhà, ném tới trên ghế dài trong phòng khách, rồi mới cùng nhau đi ra ngồi trong sân.
Tề Thiết Chủy pha trà, rót cho Lạc Việt cùng mình mỗi người một chén, có chút t·ang t·hương nói:
"Lão đại, thời gian trôi thật nhanh, mấy năm này tàu hỏa cũng có, người nước ngoài cũng xuất hiện, hết thảy đều đang dần thay đổi, không biết thành Trường Sa khi nào cũng muốn đổi thay".
Bầu không khí sau lời này chợt yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió lay xào xạc, cùng tiếng côn trùng thi thoảng kêu rả rích.
Lạc Việt nhấp một ngụm trà nóng, trầm ngâm thật lâu, rồi mới mở miệng nói:
"Tiểu Bát, vốn dĩ không muốn để cậu tham dự vào những tràng tranh đấu phức tạp này, nhưng rất nhiều chuyện, không tốt đẹp như trong tưởng tượng của chúng ta, kế tiếp, cậu cũng cần phải rèn luyện đôi chút, sau này mới có sức tự vệ".
Tề Thiết Chủy ngẩn người, kinh ngạc nói: "Lão đại, ngài đây là muốn đi xa nhà?" Phải ly khai Trường Sa?"
Lạc Việt lắc đầu: "Không phải, chỉ là ta sợ đến một ngày nào đó, chúng ta mất đi liên lạc, Lão Lục không ở đây, ta không tại, một mình cậu khó tránh khỏi gặp phải phiền phức khác".
Tề Thiết Chủy gãi gãi đầu nói: "Chuyện này lão đại cũng không cần lo lắng, Tiểu Bát đã học được cách bảo vệ mình, coi như rời khỏi Trường Sa, cũng có đủ sức tự vệ".
"Vậy thì tốt rồi" Lạc Việt uống trà, cầm chén trà tiếp tục suy nghĩ lấy những sự tình khác.
Một lát sau, Tề Thiết Chủy rốt cuộc chịu không nổi ngáp một cái, đứng dậy tạm biệt lão đại, quay người về phòng ngủ. Bên cạnh đã không còn một ai, Lạc Việt nhìn về phía sau lưng mình, nơi đó U Minh Kỵ Binh đang lẳng lặng đứng lấy.
"Chúa Công, ngài có chuyện gì muốn phân phó thuộc chăng?" U Minh Kỵ quỳ một chân trên đất, cung kính hỏi.
"Nghe nói có người ngoài muốn tới Trường Sa đặt chân, ngươi đi điều tra một chút xem đi đến đâu, xuy xét tình hình, nếu cảm thấy bọn họ có ý đồ muốn gây bất lợi cho Trường Sa, g·iết!" Lạc Việt giương đôi mắt thâm thúy, bình tĩnh nói.
Mặc dù hắn không phải người nước này, hay nói chuẩn xác hơn, linh hồn hắn không phải người bản địa, nhưng Trường Sa, trải qua thời gian thật dài sinh hoạt, hắn đã coi cái thành này trở thành nhà của mình, Lão Lục, Lão Bát, Nhị Nguyệt Hồng, Trương Khải Sơn, Ngô Lão Cẩu...đã chẳng khác gì là người một nhà. Những tác nhân muốn gây hại cho gia đình và ngôi nhà hắn yêu quý, Lạc Việt quyết không bỏ qua.
"Rõ!" U Minh Kỵ ôm quyền, biến mất tại chỗ.
Liên quan tới việc truy cầu thuật trường sinh, trong lịch sử đã sớm có ghi chép, từ thời kỳ Tần Thủy Hoàng, các vị đế vương, quan to quý tộc đều đang theo đuổi thuật trường sinh. Người có quyền hạn tài phú càng nhiều, càng khát vọng có thể nắm giữ trong tay những thứ đó càng lâu, tốt nhất là vĩnh viễn.
Lạc Việt nhớ kỹ, những người nước ngoài này, chính là thu được một loại manh mối nào đó, trên đó biểu hiện rõ, phụ cận thành Trường Sa, có vết tích liên quan tới thuật trường sinh, cùng lúc đó, tấm màn che giấu đi Thanh Đồng Môn, sẽ dần dần theo thời gian được chậm rãi tiết lộ.
Lạc Việt hắn chưa từng tiến vào sau cánh cửa kia, cũng không rõ bên trong đến cùng đang chôn giấu lấy bí mật gì, vị trí Thanh Đồng Môn ẩn náu dưới lớp tuyết và đất đá hang động dày đặc ở núi Trường Bạch, hắn cũng khá hiếu kỳ, nhưng một mực không tính khởi hành đến đó, bởi vì hắn biết, tồn tại của cánh cửa kia vô cùng đặc thù, trừ phi có người biết chính xác vị trí, bằng không ngoại nhân căn bản tìm không thấy.
Bí mật Thanh Đồng Môn, bí mật Chung Cực được người Trương gia đời đời thủ hộ, bắt đầu từ lúc Uông Tảng Hải phát hiện, rồi đến khi người nước ngoài, Cửu Môn, Uông gia nhúng tay vào, tương lai mấy chục năm sau, ngoại trừ Chung Cực là gì, cánh cửa to lớn làm bằng Thanh Đồng kia đã chẳng còn là bí mật đối với tuyệt đại đa số người trong nghề nữa.
********
Ngày hôm sau, Lạc Việt tỉnh dậy đã thấy được trên mặt bàn có một phong thư, trên đó lưu lại lời nhắc nhở của U Minh Kỵ Binh. Thì ra không chỉ đám người nước ngoài kia gần đây xuất hiện gần Trường Sa, sớm vào thời gian trước đó, một vài thế lực khác ngay cả khi Cửu Môn còn chưa chú ý, đã lần lượt lẩn trốn trong thành, chỉ là còn chưa kịp mở rộng.
U Minh Kỵ Binh do thám biết được vị trí ẩn náu cụ thể của bọn họ, nhưng bởi vì sự tình không giống với phân phó của Lạc Việt cho lắm, cho nên nó cũng không ra tay.
Lạc Việt ngáp một cái, vừa mới đánh răng rửa mặt xong, liền nhận được thông tri đến từ phía bên Trương Khải Sơn, mời hắn đến dinh thự một chuyến. Lạc Việt đại khái đã đoán được, chắc chắn có liên quan tới chuyện Giải Cửu nói vào đêm qua, thế là một thân một mình rời nhà.
Đại sảnh phủ Phật Gia, Trương Khải Sơn một đêm không ngủ, ngồi tại chỗ, không biết đang suy tư điều gì. Nhìn thấy Lạc Việt xuất hiện, vội vàng mở miệng nói: "Vừa mới nhận được tin tức, thành Trường Sa chúng ta có thể tồn tại nội ứng người nước ngoài".
Lạc Việt bước đến ghế sofa đối diện ngồi xuống, cũng không cuống cuồng trả lời.
Trương Khải Sơn nói tiếp: "Bởi vì một ít nguyên nhân đặc biệt, bây giờ chúng ta không thể động tới đám người này, chủ yếu là bên phía tôi không tiện, cho nên mới tìm đến Lạc Gia".
"Đây là danh sách và địa điểm, mong rằng Lạc Gia giúp Phật Gia cùng chúng tôi một chút bận rộn" Trương phó quan đem một tờ giấy cung kính đưa tới.
Lạc Việt mở ra xem, tin tức không khác mấy so với những gì U Minh Kỵ Binh để lại đêm qua, chỉ là có chút tên người và địa điểm xảy ra khác biệt. Hắn chăm chú đọc từng dòng, từ trên tờ giấy của Trương Khải Sơn và phong thư mà U Minh Kỵ lưu lại, cũng không có tin tức liên quan tới Cầu Đức Khảo và Điền Trung Lương Tử, theo lý thuyết, hai người này khả năng cao còn chưa đặt chân đến Trường Sa, đồng thời, rất có thể nhóm đầu tiên có mặt tại nơi đây, chỉ là bộ đội tiên phong.
"Được rồi, tôi sẽ để Lão Lục đi xử lý" Lạc Việt gật đầu nói.
"Còn có một việc hi vọng Lạc Gia có thể bỏ thời gian giúp đỡ, sự tình có hơi phức tạp, tôi sẽ nói ngắn gọn. Gần nhất tôi nghe được binh lính dưới trướng báo rằng, có một thủ lĩnh quân phiệt giống tôi suất đội sắp đi ngang qua Trường Sa, đến lúc đó tôi sẽ dẫn quân ra ngoài chạm mặt với đối phương, ngăn cản bọn họ làm ra hành vi càn quét dọc đường, cũng không để bọn họ bước chân vào thành..... Nhưng khoảng thời này, sau khi tôi đi, mong rằng Lạc Gia anh tạm tời giúp tôi trông chừng Trường Sa, tôi không muốn chân trước vừa đi, chân sau trong thành r·ối l·oạn, dân chúng lầm than..."
Trương Khải Sơn cau mày, cực kỳ thành khẩn nói.
Thời kỳ này, quân phiệt cùng nổi lên cát cứ khắp nơi, chỉ cần có chút nhân thủ thế lực cộng thêm v·ũ k·hí, đều có thể vũ trang khởi nghĩa. Nhưng trên thực tế, vì nhân dân lo nghĩ, lại không có được mấy người. Đại bộ phận hầu hết đều đánh lên cờ hiệu cứu vớt thương sinh, tiếp đó ngay tại chỗ làm thổ hoàng đế, quân phiệt trong miệng Trương Khải Sơn nhắc tới, khả năng cao từng b·ị đ·ánh bại tại phương bắc, cho nên trong đêm gấp rút chạy trốn về phía nam, ven đường đám người đó đương nhiên sẽ động chút tay chân, xem xét tình hình xem có nơi nào đủ điều kiện để bọn họ tạm thời làm căn cứ, từ cơ sở đó tiếp tục làm thổ hoàng đế mà bọn họ muốn.
Trương Đại Phật Gia đương nhiên không muốn tình hình xấu như vậy xảy ra. Mà nếu bàn về phương diện đánh trận, Trường Sa thời điểm này ngoại trừ Trương Khải Sơn, một người có thể đánh cũng không có.
Nhắc đến liền nực cười, danh tiếng của Cửu Môn ở trong thành Trường Sa to lớn đến như thế, nhưng gặp loại hình đội ngũ quân phiệt kiểu này, chỉ sợ trong khoảnh khắc sẽ bị đối phương hủy diệt. Cho nên, chuyện này chỉ có thể dựa vào Trương Khải Sơn đứng ra, một mình khiêng lấy, còn lại việc cai quản nội bộ trong thành, không ai khác đành nhờ tới người có danh vọng và thực lực không kém gì mình.
Lạc Việt gật đầu, nhấp một ngụm trà, thần sắc có chút phức tạp. Xem ra, những chuyện trong trí nhớ của hắn cũng sắp bắt đầu xảy ra.
"Yên tâm mà đi thôi, tất nhiên Phật Gia có hùng tâm tráng chí như thế, thành Trường Sa bên này, không loạn lên nổi".
"Đa tạ Lạc Gia!" Trương Khải Sơn đứng dậy chắp tay.
"Được rồi, không có chuyện gì khác, tôi về trước. Đúng, thủ hạ của tôi cũng không biết nặng nhẹ, đến lúc đó Phật Gia trở về, nhìn thấy có vài người xảy ra chuyện, anh cũng đừng trách tôi à..... Tôi chỉ là không muốn tranh quyền thế, nhưng không có nghĩa là mặc kệ người khác giẫm trên đầu tôi" Lạc Việt nhắc nhở Trương Khải Sơn một câu.
Đối phương nghe vậy hơi nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi mỉm cười trả lời: "Chỉ cần không ảnh hưởng đến sinh hoạt của dân chúng nội thành, Lạc Gia đều có thể buông tay mà làm".
"Có câu nói này của anh là được"
Lạc Việt gật đầu, đứng dậy rời đi.
Ngay chiều hôm đó, hắn lập tức gọi đám người Hắc Bối Lão Lục, Ngô Lão Cẩu, Nhị Nguyệt Hồng qua nhà, mấy người này, ngoại trừ Lão Lục không nói, những người còn lại đều cùng Lạc Việt qua lại với nhau, có thể tính là bằng hữu thân thiết. Nhị Nguyệt Hồng vừa thành thân, khóe miệng còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, những người khác thì vẻ mặt không hiểu, chẳng rõ Lạc Gia triệu tập bọn họ tới là có việc gì.
Giải Cửu thì biết hết thảy chân tướng, cho nên giữ vững ổn định vốn có.
Lạc Việt nhìn một lượt, nghiêm túc nói:
"Phật Gia có chút việc bận muốn ra khỏi thành một chuyến, sáng nay ngài ấy gọi tôi qua, để chúng ta tạm thay thế thủ hộ thế cục hòa bình của thành Trường Sa, chư vị có ý kiến gì không ?"
"Phật Gia muốn đi?" Ngô Lão Cẩu nghi hoặc nói.
"Hắn có thể hay không sẽ không trở lại?" Hắc Bối Lão Lục thản nhiên thốt lên một câu.
"Lần này Phật Gia đi, chỉ sợ những kẻ khác lập tức kìm nén không được, muốn động thủ phá vỡ thế bế tắc đối với bọn chúng hiện tại" Giải Cửu bình tĩnh phân tích tình thế.
"Lại muốn r·ối l·oạn....." Nhị Nguyệt Hồng thu hồi nụ cười, thở dài ngao ngán.