Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 38: La Lão Oai
La Lão Oai, nhân vật bên trong tiểu thuyết 《 Nộ Tinh Tương Tây 》 một vai phụ trọng yếu thuộc series Ma Thổi Đèn tiền truyện, một gã quân phiệt không biết rõ tên tuổi và nguồn gốc thân phận. Việc thế giới này không chỉ là thế giới của riêng Đạo Mộ Bút Ký, Lạc Việt sau vài giây thất thần, cũng đã dần bình tĩnh đón nhận, đồng thời, địa điểm xảy ra những tình tiết trong nguyên tác Nộ Tinh Tương Tây, vốn dĩ cùng Trường Sa lệ thuộc một cái tỉnh lỵ, La Lão Oai xuất hiện ở phụ cận nơi đây, hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ bất quá, Lạc Việt không hiểu nổi là, lão già này không yên phận chờ tại lãnh địa của mình, chạy tới đây làm gì ?
Chẳng lẽ là rảnh rỗi đến nhức cả trứng?
Nhưng ngay lập tức, Lạc Việt liền nghĩ đến một chuyện khác. Loại hình quân phiệt giống La Lão Oai, đại bộ phận đều tự dựa vào sức mình đi làm giàu, nuôi sống binh lính và kiếm chi phí mua v·ũ k·hí. Đương nhiên, sẽ luôn có lúc dùng hết, tiền không phải gió lớn tự dưng thổi tới, thế là, rất nhiều quân phiệt liền đánh chủ ý tới nhân dân, và cũng có một số thành phần thì làm loại hoạt động mà đám người Lạc Việt quá quen thuộc, đi đổ đấu.
Trong lịch sử không phải không có tiền lệ, ngay như thời kỳ Tam Quốc, người đứng đầu nước Ngụy, Tào Tháo Tào Mạnh Đức chẳng phải cũng dựa vào nghề nghiệp này mà làm giàu hay sao? Theo thời gian hiện tại tính đến, có lẽ đám người Chá Cô Tiếu ( Gà Gô ) và Trần Ngọc Lâu còn chưa bắt đầu hành trình trộm mộ Bình Sơn, nguyên nhân La Lão Oai đến Trường Sa, Lạc Việt có thể suy đoán được đại khái.
Lạc Việt lau khô tóc, để cho thủ hạ truyền tin tức ra ngoài. La Lão Oai cũng không dễ đối phó, lão già kia thông minh vô cùng, hơn nữa cực kỳ tham lam, nếu không cẩn thận, rất có khả năng bị lão hố một vố thật nặng.
Thế là, đám thủ hạ dựa theo Lạc Việt phân phó, rất nhanh đã truyền tin lại cho tất cả lão đại bàn khẩu trong Cửu Môn. À không, bây giờ chỉ có thể coi là Bát Môn, một môn trong đó đã bị chính hắn nhổ tận gốc. Sau sự việc vừa rồi, những người khác theo bản năng đem địa bàn của Tứ Ga coi là thuộc sở hữu của Lạc Việt, mang ý nghĩa chấp nhận hắn toàn quyền sử dụng.
Sau khi phân phó thuộc hạ, Lạc Việt sai người gọi Tề Lão Bát tới bàn chuyện. Mà khi đến nơi, Tề Thiết Chủy lập tức nghĩ tới, rất có thể hắn muốn được trao cho nhiệm vụ hành động đơn độc.
Hắc Bối Lão Lục nhếch khóe môi nở nụ cười: "Vừa rồi lão đại thật uy vũ bá khí! Các huynh đệ còn chẳng cần động tay, đã cầm xuống bàn khẩu lão gia kia".
Lạc Việt lắc đầu: "Quy củ đã định, lão ra tay trước, chẳng thể trách ta. Lần này gọi các cậu tới, chủ yếu là ta định để cho Lão Bát tự mình xử lý địa bàn của lão già Tứ Gia này".
Tề Thiết Chủy do dự nói: "Tôi sợ sẽ xử lý không ổn thỏa, lão đại....."
Hắc Bối Lão Lục vỗ bả vai Tề Thiết Chủy, trầm giọng nói:
"Lão Bát, cái chức danh đương gia này đều đẩy tới miệng ngươi, nếu ngươi còn không ăn, đó thật sự là không cho ta và lão đại mặt mũi, chúng ta làm huynh đệ vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, ngươi dù sao cũng muốn trưởng thành hơn, nâng lên trách nhiệm của mình".
Tề Thiết Chủy nghe xong, vẻ mặt không còn gì để mất. Tính cách ép buộc, kỳ thực ra, loại người như hắn đúng là không thích hợp làm một tên lão đại bàn khẩu, làm lãnh tụ của người khác, ít nhất biểu hiện ở trước mặt Lạc Việt và Hắc Bối Lão Lục, chính là loại tình huống này.
Mắt thấy không cách nào từ chối, Tề Thiết Chủy thở dài nói: "Vậy tôi tận lực thử xem sao".
"Sợ cái gì, bây giờ những người khác đều biết lão đại lợi hại, ai dám trêu chọc chúng ta? Yên tâm làm chuyện của ngươi, có hai người bọn ta làm chỗ dựa, không chỉ sẽ không có người nào dám gây phiền phức với ngươi, hơn nữa lúc ngươi cần trợ giúp, rất nhiều người sẽ đều vui lòng ra mặt" Hắc Bối Lão Lục cười hô hố nói.
Thường ngày cái tên này có chút ngu dốt đần đồn, nhưng có một số việc, gã lại so với Tề Thiết Chủy muốn nhìn thấu triệt hơn. Chuyện trong giang hồ, rất nhiều phương diện Tề Lão Bát còn phải học tập nhiều từ gã, đương nhiên, phương diện mưu kế hay cách xử lý tình huống, Hắc Bối Lão Lục cũng phải học hỏi thêm từ người huynh đệ của mình.
"Đúng rồi, vừa nãy bên phía Phật Gia truyền tới tin tức, gã đầu sỏ quân phiệt gọi La Lão Oai phải vào thành, mọi người chuẩn bị một chút, quản tốt thủ hạ của mình, đừng đắc tội với đối phương. Gã kia, thế nhưng là có số lượng binh lính lên tới con số vạn, hơn nữa trang bị tinh lương hơn so với phía Trường Sa chúng ta" Lạc Việt nhắc nhở.
"Chính là gã đầu lĩnh quân phiệt mà Phật Gia đi gặp kia? La Lão Oai? Cái tên nghe thật ngu" Hắc Bối Lão Lục gãi đầu một cái.
Đúng lúc này, thanh âm một tên thủ hạ vang lên từ ngoài sân:
"Lạc Gia, Lục Gia, Tề Gia, Giải lão bản cầu kiến".
"Để anh ta vào" Lạc Việt trả lời.
Chẳng mấy chốc, Giải Cửu có chút ảo não bước đến, cười khổ nói: "Vừa nhận được tin tức, tôi lập tức chạy đến, kẻ gọi La Lão Oai kia trước đó tôi từng nhận biết, thời điểm trên đường đến Trường Sa lần đầu tiên, còn từng bị hắn thu bí bảo, vắt cổ chày ra nước, gần như móc sạch ví tiền của tôi"
Giải Cửu ngồi xuống ghế, cầm lấy chén trà Tề Thiết Chủy vừa rót đưa cho hắn, cảm tạ một câu, nhấp một hớp rồi nói tiếp: "Chỉ cần là người đi ngang qua địa bàn của hắn, mặc kệ tốt hay xấu, trước hết giao tiền rồi lại nói, đây là quy của của hắn".
Tề Thiết Chủy nghĩ nghĩ: "Vậy... lần này hắn tới, cũng là vì nhìn trúng sinh ý bên này của chúng ta?"
Giải Cửu gật đầu: "Khả năng cao là như vậy. Chỉ tiếc Phật Gia đặt chân tới Trường Sa tương đối sớm, chưa triệt để củng cố quyền lực, nếu có ngài ấy ở đây, chỗ chúng ta cũng sẽ không xuất hiện tình cảnh bị thế lực quân phiệt khác thống trị".
"Cũng đũng....." Tề Thiết Chủy cũng theo đó gật đầu, "Nếu trải qua vài năm nữa, Phật Gia lúc đó đã nắm chắc thế cục trong tay, thành Trường Sa trở thành lãnh địa của ngài ấy, các lộ quân phiệt cũng chẳng dễ gì mà xâm lấn".
"Lão Lục, xuống sai người chuẩn bị thêm nhiều trà thơm chút, chúng ta cứ bình tĩnh mà theo dõi, để xem vị La Soái kia đến cùng tới có mục đích gì" Lạc Việt nhanh chóng phân phó.
Một lát sau, Ngô Lão Cẩu và Bán Tiệt Lý cũng đến nhà thăm hỏi Lạc Việt, đồng thời chẳng cần nghĩ liền biết, đồng dạng là vì sự tình liên quan tới La Lão Oai mà đến. Nhị Nguyệt Hồng kể từ khi thành thân cùng Nha Đầu, càng triệt để không quan tâm thế sự, đương nhiên sẽ không xuất hiện ở đây, thế là, tám môn trong Cửu Môn, lại một lần nữa tề tụ một chỗ, bình thản ngồi trong sân nhà Lạc Việt uống trà, chờ đợi La Lão Oai vào thành.
Mà cùng thời gian đó, cửa nam thành Trường Sa, Trương Khải Sơn và Trương phó quan cưỡi ngựa mang theo tùy tùng còn có một người cũng ăn mặc theo phong cách quân nhân khác tiến vào thành.
La Lão Oai ngồi trên yên ngựa, sau khi vào thành không ngừng nhìn đông nhìn tây, một bộ dạng như từng nhìn thấy cảnh đời, đi theo bên cạnh lão là một đội quân trang bị v·ũ k·hí quân dụng tinh xảo, đồng phục rõ ràng khác biệt với đội ngũ của Trương Đại Phật Gia.
"Đây chính là thành Trường Sa do Trương tướng quân quản lý?" La Lão Oai hiếu kỳ hỏi.
"Vâng, La Soái nhìn như thế nào? Trông vẫn được chứ?" Trương Khải Sơn cười khách khí hỏi lại.
La Lão Oai sờ lấy râu ria, bởi vì vết sẹo trên má phải, mà nụ cười của lão trở nên có chút đáng sợ, "Nơi này, so chỗ kia của tôi thật đúng là tốt hơn nhiều. Mấy tòa thành rách nát của chúng tôi, sao có thể so được với thành Trường Sa Trương tiểu tướng quân quản lý".
"Xin chào Phật Gia!"
"Phật Gia ra thành đi săn à?"
"Chào Phật Gia!"
"......"
Cư dân ven đường khi nhìn thấy Trương Khải Sơn dẫn đầu đội ngũ, vội vàng lên tiếng chào hỏi, dù sao sau khi hắn đặt chân đến đây, thành Trường Sa cũng được thái bình một đoạn thời gian rất dài, do đó bách tích đều vô cùng cảm kích vị Tiểu Quân Gia tài giỏi trước mặt.
"Ừ, đi ra ngoài thành đón một người bạn, mọi người cứ bận chuyện của mọi người đi"
Trương Khải Sơn cười chào hỏi lại với người dân trên đường, một nụ cười rõ ràng có sự khác biệt khi hắn nói chuyện với La Lão Oai, một nụ cười thực sự chân thành.
"Phật Gia?" La Lão Oai sững sờ.
"Ha ha ha, La Soái ngài có chỗ không biết, quân gia nhà tôi tại thành Trường Sa lăn lộn, trong một lần đánh cược, rước một bộ tượng Phật khổng lồ mang về dinh thự, từ đó ra cái danh xưng, rất nhiều người đều gọi ngài ấy một tiếng Phật Gia" Trương phó quan cười giải thích.
"Trương tiểu tướng quân còn có loại yêu thích này?" La Lão Oai kinh ngạc nói.
Trong thời buổi loạn thế, những người như bọn hắn thành lập được một phe quân phiệt, có s·ú·n·g thật đ·ạ·n thật, đánh trận bài bản, là người có thực quyền, nhưng Trương Khải Sơn như thế nào lại giống như đám côn đồ lưu manh, vẫn còn có biệt hiệu?
"Gì mà yêu thích hay sở thích, Trương Khải Sơn tôi là người ngoài, khi đến đây, cũng phải tuân theo quy củ nơi đây. Đi thôi, La Soái, tôi mang ngài về quý phủ, đồ ăn đã chuẩn bị xong, để lạnh không ngon, đúng rồi, đợi tí nữa, tôi giới thiệu cho ngài nhận biết mấy vị bằng hữu...."