Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6: Cực kỳ nguy hiểm

Chương 6: Cực kỳ nguy hiểm


Sau khi tới phụ cận Hắc Kiều Trại, cước bộ đám người từ từ trở nên chậm lại, bắt đầu cảnh giác xung quanh từng cơn gió, từng ngọn cỏ lay động. Dù sao truyền thuyết thần bí ở thời đại này vẫn luôn vô cùng có sức uy h·iếp.

Không bao lâu, bốn người đi tới ven rìa một khu đầm lầy. Hẳn là trước lúc xuất phát, Nhị Nguyệt Hồng đã phái người dò hỏi tình huống trước, cho nên hiện tại y lập tức nhắc nhở mọi người không nên tùy tiện vượt qua khu vực trước mắt. Sau khi giải thích cặn kẽ, Nhị Nguyệt Hồng một thân một mình nhảy lên chiếc cây gần đó, tiếp đó mượn khoảng cách giữa cây và cây, trực tiếp nhảy qua phạm vi đầm lầy kia.

Đối phương nói rõ nơi đây có ẩn giấu nguy hiểm ngầm, nhưng lại chẳng nói hai lời lập tức vượt quan, ý tứ trở nên hết sức rõ ràng, y đơn giản là muốn xem xem ba người Lạc Việt có năng lực đặc thù gì để vượt qua vùng đầm lầy này không, có đủ tư cách cùng y hạ mộ đổ đấu hay không. Thân thủ người nhà họ Hồng từ tổ tiên đến đời nay đều tương đối bất phàm. Người đời truyền tai nhau thuật lại rằng, Hồng gia đổ đấu chỉ cần mượn một cây trúc liền có thể tùy ý xuyên thẳng qua bất kỳ cơ quan cổ mộ nguy hiểm nào.

Hắc Bối Lão Lục không có bối cảnh thân phận, chỉ là một tên đao khách bằng bản sự công phu tự thân xông ra tới danh tiếng, nhìn xem đầm lầy trước mắt, lập tức gặp khó khăn. Thiếu niên Tề Thiết Chủy càng là như vậy, hắn căn bản cũng chẳng có thân thủ võ nghệ cái gì để nói, làm cách nào vượt qua cửa ải này bây giờ?

Hai con ngươi Lạc Việt khẽ động, cắn nát ngón trỏ, dùng tốc độ cực nhanh vung lấy mấy giọt máu tươi hướng về một khỏa cổ thụ đứng sừng sững bên trong đầm lầy. Cùng lúc đó, Hệ Thống gần như ngay lập tức phản ứng lấy, âm thanh kỳ ảo vang lên bên tai hắn.

【 Đầm lầy cổ thụ đã biến dị, chúc mừng túc chủ thu được một giống loài mới ‘Cửu Đầu Xà Bách’ 】

Trong tầm mắt của mọi người, nguyên bản những cành lá bình thường bên trên cây cổ không có gì lạ kia thụ kia bỗng nhiên nhanh chóng toán loạn khắp nơi, bọn chúng đồng dạng như sinh vật rắn rết chườn giữa không trung chạy đến trước người Lạc Việt.

“Còn không mau đi theo ta”

Lạc Việt dặn dò hai kẻ đang hóa đá bên cạnh một câu. Hắc Bối Lão Lục cùng Tề Thiết Chủy lúc này mới phản ứng lại, đứng lên cành cổ thụ, tiếp đó chỉ cần cố gắng giữ thăng bằng tự thân đã trực tiếp thoải mái vượt qua phạm vi vũng bùn lớn kia. Một màn này, không chỉ riêng hai người họ, còn để cho Nhị Nguyệt Hồng thấy choáng mắt. Lạc Việt không có giảng giải quá nhiều, chỉ đơn giản liếc qua vị thiếu niên Hồng gia một mắt. Mà cái cây cổ thụ ‘Cửu Đầu Xà Bách’ bị biến dị kia thì tiếp tục tản ra khí tức quỷ dị tại trong bóng đêm chập chờn, nhưng lại không cách nào theo chân Lạc Việt cùng một chỗ tiến về phía trước.

Nhị Nguyệt Hồng thu hồi ánh mắt rung động, ngón tay chỉ một phương hướng cách đó không xa, nói: “Chính là bên kia, thủ đoạn này của Lạc Gia, chỉ sợ trên đời này không ai bằng!”

“Lão đại thật là lợi hại! Không nghĩ tới lão đại còn là một vị thuật sĩ!” Hắc Bối Lão Lục vẻ mặt chấn kinh.

Tề Thiết Chủy thì chau mày. Có lẽ trong ba người, chỉ có mỗi hắn nhìn ra sự quỷ dị của Cửu Đầu Xà Bách, chính từ cái cành lá tản ra khí tức tà ma kia, khiến hắn không khỏi suy nghĩ thật kỹ. Trên thân Lạc Việt cũng có một cỗ cảm giác kỳ quái mà Tề Thiết Chủy chẳng thể nói cũng chẳng diễn tả rõ được. Bất quá, hắn là người thông minh, giữa chính nghĩa và mạng sống, hắn lựa chọn cái sau. Hơn nữa, người làm nghề đạo mộ này, có ai được xưng hoàn toàn là người tốt?

Lạc Việt nhìn xem phương hướng Nhị Nguyệt Hồng chỉ, gật đầu một cái, tiếp tục đi theo cước bộ của y chậm rãi đi về nơi xa. Mất vài phút, bốn người cuối cùng đã đến vị trí ngôi mộ cổ thời Bắc Tống.

“Ngôi mộ thời Bắc Tống này kỳ thực không quá nguy hiểm, bởi vì thời đại đó là thời kỳ tịch mịch, có thể xây dựng nên một cái mộ thất hoàn hảo đã coi như vô cùng lợi hại. Chỉ là bên trong đó e rằng có thứ tà ma không sạch sẽ khác, vì lẽ đó tôi mới mời chư vị tới hỗ trợ” Nhị Nguyệt Hồng giải thích.

Nghe vậy, khóe miệng Lạc Việt hơi giật giật. Không nguy hiểm? Đó là lúc trước mà thôi.

【 Kiểm trắc đến cổ mộ thời kỳ Bắc Tống.

Danh tính chủ mộ: Không biết cụ thể

Cấp bậc nguy hiểm: Cấp F

Mộ thất bảo vật: Cấp F

Sau khi biến dị;

Cấp bậc nguy hiểm: Cấp E

Mộ thất bảo vật: Cấp E 】

Có thể xem là như thế, tòa mộ trước mắt này cũng vì Lạc Việt mà tăng lên một tầng uy h·iếp. Dựa theo Nhị Nguyệt Hồng thuyết pháp, cổ mộ này chỉ là Hồng gia cho y một lần thí luyện, mức độ nguy hiểm không mạnh, không có khả năng c·ướp đi tính mệnh của mấy người, khó khăn duy nhất có lẽ là một vài cửa ải cần bọn họ vượt qua.

Nhưng hiện tại, trước mắt mức độ nguy hiểm của ngôi mộ này đã bởi Lạc Việt mà đề thăng, tình huống trở nên không giống lúc ban đầu.

“E hèm, ta cho rằng, mọi người vẫn là sớm chuẩn bị để ứng đối mọi nguy hiểm mới tốt” Lạc Việt cảm thấy mình rất có thể sẽ hố mấy người bên cạnh, thế là tốt bụng nhắc nhở một câu.

“Yên tâm đi Lạc Gia, không có chuyện gì” Nhị Nguyệt Hồng một mặt cười nhạt lấy.

Hắc Bối Lão Lục cùng Tề Thiết Chủy thì bắt đầu cảnh giác lên, dù sao bọn hắn là người dưới tay Lạc Việt, cho nên bản thân vẫn luôn cho rằng tin tưởng lão đại mình sẽ tốt hơn là đi tin tên thiếu niên từng lừa bọn hắn một lần kia.

Nhìn bộ dáng cảnh giác của họ, Nhị Nguyệt Hồng hơi dương lên khóe miệng, cười thầm trong lòng. Hồng gia vì Nhị Nguyệt Hồng chuẩn bị lần khảo nghiệm này, đã sớm đả thông ngôi mộ Bắc Tống phía dưới, chỉ là bị những đồ vật khác che đậy, người bình thường không cách nào dễ dàng phát hiện ra.

Y bước tới trong bụi cỏ dại, ngồi xổm người xuống sờ lên mặt đất lồi lõm, sau đó đứng lên nói: “Chính là chỗ này rồi”

Nói xong, y từ bao khỏa phía sau lưng lấy ra một chiếc xẻng nhỏ, làm bộ làm tịch hất ra đống tạp vật che đi miệng hố được đào sẵn từ trước, lộ ra một đạo động tối om đủ để cung cấp thân hình một người trưởng thành tiến vào.

“Chờ đã”

Ngay tại thời điểm Nhị Nguyệt Hồng muốn đi vào đạo động, Lạc Việt bỗng dưng mở miệng lần nữa. Nhị Nguyệt Hồng nhận được tin tức từ đám tiền bối hẳn là, trong mộ không có bao nhiêu húng thú, dị vật, sinh vật nguy hiểm, dưới mộ thất tồn tại đầy đủ dưỡng khí, cũng chẳng có bất kỳ khi độc sương mù gì cả. Nhưng vì điều gì mà Lạc Việt lại tỏ ra bộ dạng cẩn thận như vậy? Nhị Nguyệt Hồng có chút không hiểu nhìn xem hắn.

Lạc Việt để Hắc Bối Lão Lục lấy ra một con gà con từ trong túi đeo lưng, một con gà con hoạt bát sinh động, tiếp đó nhẹ nhàng đẩy nó vào trong đạo động, dùng dây thừng nhỏ thắng lấy cẳng chân của nó.

“Yên tâm, bên dưới ngôi mộ này không có bất kỳ cái gì...”

“Khí độc!”

Câu nói phía trước của Nhị Nguyệt Hồng y còn chưa nói xong, liền thấy con gà con bị Lạc Việt kéo ra ngoài đ·ã c·hết thẳng cẳng, toàn thân cứng đờ biến thành màu đen, đúng là biểu hiện trúng độc chẳng sai. Tề Thiết Chủy cùng Hắc Bối Lão Lục liếc nhau một cái, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Đây là không có gì nguy hiểm? Mẹ nó chứ, nếu như mới vừa rồi là bản thân Nhị Nguyệt Hồng tiến vào, chỉ sợ bây giờ thứ bọn họ trông thấy không phải xác gà con, mà là t·hi t·hể của y. Và tương lai chắc chắn sẽ chẳng còn xuất hiện vị Nhị Gia nhu hòa điềm tĩnh chuyên hát hí khúc kia nữa.

“Chuyện gì xảy ra!”

Nhị Nguyệt Hồng cũng bị một màn trước mắt gây rung động. Điều này và thông tin người trong nhà nói cho y biết, nào có đồng dạng với nhau? Căn bản không phải là cùng một ngôi mộ!!! Tại sao lại có khí độc ngay từ đạo động mà bọn họ đào???

“Mở ra mộ thất trước, để khí độc cùng thi khí bên trong thoát ra ngoài” Lạc Việt trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt, phảng phất như hắn đã biết bên dưới đó tồn tại rất nhiều nguy hiểm chẳng bằng.

Chương 6: Cực kỳ nguy hiểm