Chương 106: Ngươi không tin ta, còn không tin nữ nhi của ngươi? (Thất Tịch vui vẻ)
——【"Phốc... Lão Đăng?"】
——【Mẹ nó, Quý Uyên điên rồi sao? Hắn thế mà dám gọi Áo Nhĩ công tước là lão già?】
——【Được rồi, Quý Uyên lại bắt đầu gây chuyện rồi.】
——【Cái này mẹ nó ở trước mặt Huyết tộc mà gây chuyện? Hắn không muốn sống nữa sao?】
——【Lúc này vốn không có chuyện gì của ngươi, tại sao phải nhảy ra a.】
——【Quý Uyên tên này, quả nhiên nhàn rỗi là gây chuyện mà.】
——【...】
Lời nói của Quý Uyên.
Suýt chút nữa khiến cư dân mạng xem livestream phun hết ra ngoài.
Nói cái gì thời đại thay đổi thì đủ không hợp thời, hắn lại còn dám gọi người ta là lão già.
Bọn họ đều hoài nghi Quý Uyên không phải đạo sĩ.
Mà là tên tiểu tử ngỗ nghịch nào đó.
...
"Quý Uyên này lại đang giở trò gì vậy?"
Viên Thanh Sơn vừa mới uống thuốc hạ huyết áp, lúc này huyết áp lại tăng lên.
Theo bọn họ.
Lần này mũi nhọn là trực tiếp chỉ hướng Mike.
Quý Uyên hoàn toàn không cần thiết ra mặt vào lúc này.
Hơn nữa một khi Mike c·hết.
Hắn còn có thể có càng nhiều không gian thao tác hơn.
Lại nói.
Hắn còn có nữ quỷ chống lưng.
Hoàn toàn không cần thiết phải làm chim đầu đàn.
"Sở trưởng, tôi lại cảm giác Quý Uyên khẳng định đã nghĩ ra biện pháp gì đó."
Không giống với ý nghĩ của Viên Thanh Sơn.
Lâm Nhã Nhi ngược lại không kỳ quái với hành động của Quý Uyên.
Dù sao một khi hắn có hành động tìm đường c·hết như vậy.
Vậy đã nói rõ.
Hiện tại hắn hẳn là đã tìm được biện pháp thoát thân, thậm chí là biện pháp cưới được Olivia.
"Ồ?"
Viên Thanh Sơn sững sờ.
Hắn kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nhã Nhi, nói: "Cô nhìn ra rồi?"
"Không, nhưng giác quan thứ sáu của tôi nói cho tôi biết, chắc chắn Quý Uyên đã nghĩ ra cách, tôi tin tưởng hắn."
Lâm Nhã Nhi nào biết Quý Uyên có biện pháp gì.
Nhưng chính là tin tưởng.
Có lẽ điều này có liên quan đến biểu hiện trước đó của hắn.
Viên Thanh Sơn: "..."
Tốt a.
Nếu cô đã lựa chọn tin tưởng.
Vậy tôi cũng không tiện nói gì nữa.
Chỉ hy vọng hắn thật sự có biện pháp.
...
"Quý Uyên, ngươi đang nói cái gì?"
Cửa thành Áo Nhĩ.
Nghe Quý Uyên nói, Olivia đều kinh ngạc.
Sau khi "lão già" được phiên dịch lại từ không gian xem mắt quỷ dị, thực ra ý tứ cũng không khác gì bên Long Quốc.
Cũng là ý của lão già.
Thế nhưng...
Sao hắn dám nói với phụ thân mình như vậy?
"Nhân loại, ngươi nói cái gì?"
Lúc này.
Áo Nhĩ công tước mới chịu chính mắt nhìn Quý Uyên.
Tên này ăn mặc rách rưới như ăn mày, lại còn là nhân loại.
Chẳng lẽ hắn là mạo hiểm giả của nhân loại?
Ở thành Áo Nhĩ.
Ý chí thế giới thỉnh thoảng sẽ đưa tới một vài nhân loại.
Đương nhiên.
Những nhân loại đó đều trở thành thức ăn của Huyết tộc thành Áo Nhĩ.
Tên nhân loại này vậy mà còn đứng ở đây.
Hắn đó là...
Trong giây lát.
Áo Nhĩ công tước bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.
Hắn Bỗng nhiên hướng về phía Olivia nhìn lại, giận dữ nói: "Ngươi vừa nói hai tên, tên này cũng vậy?"
Mike có lẽ hắn còn có thể tiếp nhận.
Tên trước mắt này...
Lúc này trong lòng Áo Nhĩ công tước, lửa giận như được đổ thêm dầu.
Không thể nào dập tắt được nữa.
"Vâng... Vâng..."
Nhìn thấy lửa giận sắp phun trào của Áo Nhĩ công tước.
Olivia giống như đứa trẻ mắc lỗi, cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu đáp.
Vốn dĩ nàng còn muốn để so sánh một chút.
Lúc này lại thành ra châm ngòi nổ.
E là lần này phụ thân thật sự nổi trận lôi đình.
"Ngươi..."
Áo Nhĩ công tước chỉ tay vào Olivia, cảm giác huyết áp tăng vọt.
Tìm một tên có khuôn mặt không khác bọn họ lắm, ăn mặc chỉnh tề, chứng tỏ ánh mắt của nàng cũng không tệ.
Nhưng mà...
Cái quái gì thế này?
Nhìn thấy bộ dạng của Áo Nhĩ công tước.
Quý Uyên không vui.
Lão già này là có ý gì?
Bộ dạng của ta thì làm sao?
Liền nói: "Làm sao? Ta làm con rể của ngươi, còn khiến ngươi uất ức lắm sao?"
Nói xong.
Hắn mới nói tiếp: "Hiện tại nhân loại phát triển, không biết tốt hơn so với lũ Huyết tộc các ngươi bao nhiêu..."
"Hơn nữa chúng ta đã nghiên cứu ra được loại thực phẩm thay thế máu người, hiệu quả còn tốt hơn so với việc các ngươi đi hút máu."
"Hơn nữa, xe của các ngươi cũng quá rách nát, đặt ở thế giới loài người, ngay cả c·h·ó nó cũng không thèm lái."
"Rốt cuộc lũ Huyết tộc các ngươi đang kiêu ngạo cái gì vậy?"
Quý Uyên rất lớn gan.
Giọng điệu nói chuyện, mang theo sự chán ghét cùng khinh thường.