Đạo Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25: Diêm Huyền
Sau đó Hỏa Du lấy ra hai bình đan dược đưa cho hắn để trị thương, còn bản thân tiếp tục quay về tu luyện.
Nhưng Hỏa Du lúc này lại giống như có chuyện gì đó khó mở miệng, nàng không nói gì cả mà chỉ lặng lẽ cúi chào tông chủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Một thế này cũng không tệ, có tri kỷ như nàng ta bầu bạn, ta cũng bớt đi nhiều khó khăn!” Diêm Huyền bật dậy, tiếp tục tu luyện Tịch Diệt Đao Kinh, tu phục ra linh mạch gọi là Tịch Diệt Linh mạch thuộc hàng Thánh phẩm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hỏa Du tính tình vốn chính trực nhưng đồng thời vì thế mà lại rất đơn giản, nhiều lúc không thể suy nghĩ được kỹ càng. Trong mắt nàng thì hình tượng tông chủ Trần Thái Vinh có vẻ rất được kính trọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Thái Vinh đang lúc tức giận, lại không thấy có đủ người đến nên quay ra hỏi Hỏa Du: “Diêm Huyền đi đâu? Tại sao không đến đây gặp ta?”
Một trưởng lão đứng ngay phía dưới vội vã chạy ra bên ngoài đi tìm người. Chốc lát sau quay lại, đi theo sau hắn chỉ có duy nhất nữ tử mặc trang phục màu đỏ rực, thần thái toát lên sự ngạo nghễ, chính là Hỏa Du.
“Thiên Ma Đao! Đây là thượng cổ thần khí của một trong Thập Ma- Tam Vị Đao Ma! Trước đây ta không thể thôi động được nó lấy một chút, vậy mà hiện tại sau khi ta c·hết lại có thể khiến cho nó hoạt động. Đúng là thiên ý, ha ha ha!” Diêm Huyền cười lớn, chốc lát hắn lại nhận được một dòng thông tin truyền từ Thiên Ma Đao vào não hải.
“Tịch Diệt Đao Kinh! Là công pháp của Đao Ma sao? Không hổ là công pháp truyền thừa từ thượng cổ, với thứ này nhất định bản tọa sẽ một lần nữa quay lại tìm phản đồ báo thù!” Diêm Huyền lạnh giọng nói, sau đó bắt đầu dựa theo công pháp nhận được mà khôi phục linh mạch cho bản thân mình.
Bỗng nhiên, hai mắt của hắn mở to, trừng lên nhìn khắp nơi xung quanh, tỏ vẻ giận dữ vô cùng. Hắn mở miệng, gằn từng chữ đầy căm hận: “Nô tài đáng c·hết! ta bỏ ra công sức hàng trăm năm nuôi dưỡng ngươi, vậy mà cuối cùng lại bị một chén trà của ngươi hại c·hết!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên trong Bá Đao Tông, trước sảnh nghị sự, tông chủ Trần Thái Vinh nổi giận đùng đùng. Sau khi hắn xác nhận được con trai mình đến Thái Vân Tông để g·iết người nhưng người chưa g·iết được đã bị g·iết ngược, tâm trạng không thể nào tồi tệ hơn được.
Trong ký ức cua Diêm Huyền kia, thì Hỏa Du ở trước mặt hắn luôn là một nữ nhân nhẹ nhàng, ôn nhu, cũng chỉ có trước mặt của hắn mới là như thế mà thôi. Nguyên do cũng là trước đó, hai người cùng xuất thân từ một nơi, sau đó cùng gia nhập Bá Đao Tông tu hành Hơn hết, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, cũng lại thân thiết hơn mức bình thường nhiều lắm.
Hỏa Du lập tức cúi đầu cung kính, sau đó nhanh chân bước ra bên ngoài. Bên trong đại sảnh còn lại các trưởng lão, lúc này một người mới mở miệng: “Tông chủ, chuyện của Diêm Huyền, chúng ta có nhất thiết phải quan tâm như vậy không? Dù sao hiện tại hắn cũng chỉ là phế nhân!”
Bỗng nhiên, bên ngoài có người gõ cửa, Diêm Huyền chú ý ra, sau đó khẽ nói: “Là kẻ nào?”
Bá Đao Tông nằm ở phía Tây Bắc so với Thái Vân Tông, đi vòng qua rìa bên ngoài của Yêu Thú lãnh địa sẽ tìm tới được địa bàn của Bá Đao Tông - Hoang Lâm.
Thấy vậy, hắn cũng chỉ đành thở dài bất lực: “Diêm Huyền dù sao cũng từng là đệ tử xuất sắc, ngươi xuống đó thỉnh thoảng chú ý tới hắn một chút. Còn tên Cảnh Thặng gì đó, nghe nói gần đây đột nhiên thực lực tăng mạnh, gọi hắn đến gặp ta!”
Diêm Huyền nói ra những lời vô cùng kỳ lạ, giống như là hắn nhưng cũng không phải là hắn. Sau đó, chỉ thấy hắn cố gắng gượng ngồi dậy, ngơ ngác nhìn lại thân thể chính mình, ánh mắt mơ hồ bỗng lạnh xuống, miệng nhếch lên nụ cười lạnh: “Hay lắm, vậy mà ta chưa có c·hết hoàn toàn. Lại trọng sinh vào kẻ này mà sống đến kiếp thứ hai. Có điều, thân thể này cũng thật thảm hại không kém ta, vốn là thiên tài Bá Đao Tông nhưng lại bị đồng môn hãm hãi, phế đi linh mạch khiến mất hết tu vi!”
Diêm Huyền đúng thật là đã biến thành người khác, thế nhưng không hẳn đã là chuyện xấu, lúc này hắn lại cảm nhận lấy các v·ết t·hương trên cơ thể mình một hồi, sau đó bỗng kinh ngạc: “Thế mà thứ này lại theo ta cùng trọng sinh, hay có lẽ chính nó đã giúp ta thoát được một kiếp này sao?”
Hỏa Du nghe thấy Diêm Huyền nói vậy, nàng cũng đành thở dài. Riêng về phần tính cách này thì cả hai “Diêm Huyền” đều là giống nhau, vậy nên nàng không thấy có gì lạ lẫm cả.
“Diêm Huyền, ta là Hỏa Du, tông chủ báo ta tới trông coi ngươi một chút!” Hỏa Du lúc này thần thái bình thường, nhẹ nhàng hết sức mà không có chút khí thế bá đạo nào giống như ngày thường. Giọng nói của nàng khẽ truyền vào trong khiến cho trong đầu Diêm Huyền lại nhớ đến vài mảnh ký ức.
Truyền thuyết là như thế, nhưng trước giờ, Bá Đao Tông sừng sững tại nơi đây không biết bao nhiêu năm mà chưa ai có cơ hội nhìn thấy được đồ vật có chứa Long tính.
Lời nói của Hỏa Du khiến cho Trần Thái Vinh cùng các trưởng lão khác lập tức sững sờ. Sau đó, có người thở dài tiếc nuối, có người lại âm thầm châm chọc. Mà Trần Thái Vinh lúc này nhăn mặt lại, biểu cảm khó coi hết sức.
Chương 25: Diêm Huyền
Hoang Lâm là một khu rừng đặc điểm kỳ lạ, cây cối ở đây đều là một màu vàng khô, giống như bị héo úa. Thế nhưng không phải là rừng c·hết mà ngược lại sinh cơ luôn bừng bừng. Nguyên nhân là do phía dưới lòng đất Hoang Lâm có đồn rằng, khi xưa có Kim Long c·hết đi, máu Kim Long chảy xuống và ngấm vào đất. Từ đó cải tạo vạn vật sinh linh sống ở đây trở nên như vậy, nếu may mắn có thể bắt gặp được đồ vật có chứa Long tính, cực kỳ có ích cho tu luyện.
Trong người hắn, cụ thể là ngự tại nơi đan điền phá nát của bản thân, một thanh hắc ám chi đao lơ lửng đang tản mát ra lực lượng tà dị.
Hỏa Du trở nên ấp úng, vẻ mặt chần chờ, nhưng rồi cũng đành thở dài nói ra: “Bẩm tông chủ, Diêm Huyền tại mấy ngày trước ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, không may bị hãm hại mà mất hết tu vi. Hiện tại hắn trở thành phế nhân, bị nội môn đệ tử là Cảnh Thặng đ·ánh đ·ập, đuổi xuống ngoại môn làm tạp dịch!”
Ngoại môn Bá Đao Tông, nơi ở của tạp dịch là nơi thấp kém nhất, mà Diêm Huyền lúc này đang có thương tích đầy mình, nằm liệt trên giường như kẻ đ·ã c·hết.
Trần Thái Vinh khẽ lắc đầu, ánh mắt lóe lên đáp: “Thế gian vốn dĩ nhiều chuyện lạ, ngươi đâu thể lường trước được khi nào tiểu xà hóa chân long? Diêm Huyền trước kia cũng là thiên kiêu, chắc chắn tâm tính không tầm thường. Để quan sát hắn một thời gian xem thế nào đã. Nếu hắn thực sự trở thành một tên phế nhân, đến lúc đó vứt bỏ cũng không muộn!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hỏa Du bước vào, trông thấy hắn như vậy, nàng bỗng dưng thở dài, bước chân chậm rãi tiến lại đồng thời ngồi ngay bên cạnh hắn, nói: “Kẻ nào hãm hại ngươi, nhất định ta sẽ tra ra đồng thời giúp ngươi g·iết c·hết cả nhà hắn! Ngươi chỉ cần yên tâm mà hồi phục, tông chủ cũng không rất quan tâm, nhờ ta tới đây trông coi ngươi!”
Sau đó hắn khẽ ho khan, nói truyền ra: “Vào đi!” xong bản thân cố ý nằm xuống, mắt nhắm tịt nửa mơ nửa tỉnh như đang còn thương thế rất nặng.
Diêm Huyền khẽ mở hai mắt, miệng mấp máy vài câu khó nghe: “Hỏa Du, không cần lo lắng cho ta! Tự tay ta sẽ tìm đến hắn lấy lại tất cả, ta đã bị phản bội đủ rồi!”
Đáng c·hết! Lũ gia hỏa Thái Vân Tông càn rỡ, dám g·iết c·hết con trai bổn tọa. Mau gọi Hỏa Du cùng Diêm Huyền tới đây!” Trần Thái Vinh tức giận nói ra.
Nghe được Trần Thái Vinh nói như vậy, đám trưởng lão lúc này mới suy ngẫm, sau đó gật đầu lia lịa: “Tông chủ anh minh!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.