Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39: Tại Hạ Gọi Đạo Tà

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Tại Hạ Gọi Đạo Tà


“Đó là Gia Cát tiểu thư! Bình thường ít khi tiếp xúc với nam nhân, thế mà lại chủ động đi bắt chuyện người ta? Chậc chậc!” Đám người lập tức xôn xao nhưng cũng không ai dám dị nghị gì cả. Bọn họ đều có một loại cảm giác không dám xúc phạm đối với Đế Đạo Thiên.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên bước vào bên trong tửu lâu, hấp dẫn mọi ánh nhìn của kẻ khác.

“Tên này bất phàm! Hiên sư đệ, ngươi thấy sao?” Bên cạnh đó, Hoắc Kha mở miệng hỏi Hiên Viên Hoàng.

Đó chính là sự khác biệt!

Gia Cát Tư Uyển nhìn biểu hiện của hắn lúc này, tuy vẫn toát lên sự lạnh lùng vốn có nhưng nụ cười đã có thêm phần ấm áp, lập tức đáp: “Đạo huynh đến đây hẳn là muốn tham gia Đại Điển đúng không? Ngươi nghĩ có thể tiến vào vị trí thứ bao nhiêu?”

“Ồ, lớn hơn ta vài tuổi mà còn tiểu nữ? Đúng thật là…” Đế Đạo Thiên nghĩ thầm, hắn hiện tại coi như vừa mười chín, còn Gia Cát Tư Uyển thì cũng ít nhất đã hơn hai mươi rồi. Chỉ là dáng dấp cùng gương mặt hiện ra non nớt một chút, còn hắn thì lại chín chắn hơn vài phần.

Đạo Tà không e ngại, ung dung uống trà, sau đó nhẹ nhõm nói một câu: “Không hổ là Gia Cát Phủ, tất cả mọi thứ đều khiến ta choáng ngợp!”

“Ha, được rồi! Vậy việc nàng muốn nhờ ta là gì?” Đạo Tà thu lại nét mặt, trở nên thoải mái hơn hẳn mà nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thì ra là Gia Cát tiểu thư. Tại hạ tên Đạo Tà, người tới từ Nam Cương!” Hắn nói ra tên giả của mình, Từ lúc tách khỏi hai thân phận kia, Đế Đạo Thiên không thể cùng lúc dùng một cái tên được, tránh cho người khác nhận ra khác thường nên đã sử dụng cái tên khác. Từ nay, dưới hình dạng này, hắn tên Đạo Tà.

Chương 39: Tại Hạ Gọi Đạo Tà

Đạo Tà cũng từng nghĩ nhiều đến chuyện này, hắn chỉ vô tư đáp: “Ta không sợ! Ta nói bản thân không muốn tranh đua nhưng không nói bản thân nhu nhược. Ai đến làm phiền thì khiến hắn không dám đến là được, hoặc cũng có thể g·iết!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ồ, trên đời lại có người đẹp như vậy? Đến ta nhìn vào còn có chút tim đập nhanh chứ nói gì là nữ nhân?”

Đạo Tà không mấy để ý, chỉ nói: “Trước đó đã nói, ta không phải người dễ dãi, muốn động là động! Nhưng tiếp theo nên bàn đến chính sự đi!”

Đạo Tà cũng không quản nhiều, chuyện tìm kiếm cũng đã được Tư Uyển đi thực hiện giúp, còn bản thân thì đang tập trung tu luyện.

Một câu nói khiến cho ba người còn lại không ai hiểu gì, nhưng cả bọn lại giật mình sợ hãi, để cho Hiên Viên Hoàng phải nói một cách cẩn trọng như thế, hẳn là nhân vật vô cùng đáng sợ.

Mà Hiên Viên Hoàng lúc này trầm ngâm, hắn nhìn chằm chằm về phía Đạo Tà, ánh mặt lại dường như đang nhìn chăm chú vào một thứ gì đó khác. Qua một lúc, nét mặt của hắn liên tục thay đổi, sau đó lắc đầu nói: “Người này không thể động! Nếu các vị sư huynh muốn sống lâu thêm một chút thì chớ có trêu chọc hắn!”

Nàng ấp úng không biết nói ra sao, cũng không hiểu sao mà Đạo Tà có thể vô tư nói ra lời như vậy. Thực sự coi nàng là gì? Vô liêm sỉ đến mức như vậy ư?

Trên đường đi, mọi ánh mắt tập trung lên người bọn họ nhưng không ai dám dị nghị, chỉ có hâm mộ.

Cách gọi này, chỉ khi hai người thân đến mức độ nào đó mới dám xưng hô. Nhưng không có chuyện hai người này mới gặp mà đã thân quen như thế, chỉ có thể đổ tại sức hấp dẫn của Đế Đạo Thiên quá chí mạng.

Tư Uyển nghe vậy không hiểu sao cảm giác vui sướng khác thường, lại có bồn chồn không thôi. Thế nhưng lúc này bản lĩnh thương gia hiện lên, lập tức nghiêm túc nói: “Ta muốn nhờ Đạo huynh một chuyện! Không biết có được không? Nếu huynh có thể giúp, Tư Uyển nhất định trả ơn xứng đáng!”

Gia Cát Tư Uyển ngạc nhiên, chính sự chẳng phải vừa nói rồi sao? Hiện tại còn chính sự nào nữa? Chưa kịp hỏi thì đã nghe Đạo Tà mở miệng: “Việc ta muốn nàng giúp đỡ, đó mới là chính sự!”

Nếu như là Đế Đạo Thiên lúc trước xuất hiện ở đây, cho dù tu vi của hắn mạnh đến đâu thì cái nhìn đầu tiên của kẻ khác sẽ cho rằng tên này tầm thường. Chỉ khi có được diện mạo xuất trần như vậy, chính là Ma Hồn Đế Đạo Thiên đứng tại nơi đây, khiến cho không ai không nghĩ hắn đặc biệt.

Đạo Tà tuy không quan tâm đến Đại Điển xếp hạng cho lắm, thế nhưng hắn nghe ngóng được bên trong Bí Địa Đại Diễm có vô số cơ duyên nên mới định tham gia một chút. Nhưng vẫn trả lời Tư Uyển: “Ta không nghĩ tranh đua, đến được đâu thì hay tại đó! Không thể vì mấy cái xếp hạng nhất thời mà khiến bản thân sống c·hết với những người không quen biết được!”

“Hiện tại là Tụ Hồn đỉnh phong, Ma Tâm Đạo Hồn chủng cũng bước đến giai đoạn Đạo Hồn. Nhờ vào Ma Tâm, có thể khiến cho kẻ khác nhập ma, biến thành điên loạn. Sau đó Đạo Hồn khiến đối phương mất đi tự thân khống chế, hết thảy ký ức cùng với lực lượng linh hồn về cho bản thân. Chung quy là loại phương pháp khiến cho đối phương mất đi lý trí, sau đó tước đoạt mọi thứ của hắn!”

Gia Cát Tư Uyển lấy tay che miệng cười, sau đó lại rót thêm trà, nói: “Vậy ra Đạo huynh là một người thích tiêu dao tự tại! Thế nhưng, muốn làm điều đó cũng không phải dễ. Giả như ngươi không muốn, vẫn cứ có người tìm đến ngươi làm phiền thì sao?”

Kết thúc đàm phán, hai bên cuối cùng định ra giao ước điều kiện giúp đỡ lẫn nhau. Mà Đạo Tà cũng được Tư Uyển sắp xếp ở tại Gia Cát Phủ, đợi mấy ngày nữa sẽ đưa ra mắt cha nàng.

“Nam Cương? Hóa ra công tử đến từ đó! Nghe nói gần đây Nam Cương xuất hiện nhiều nhân tài, công tử chắc hẳn cũng là một trong số đó?” Gia Cát Tư Uyển mỉm cười vũ mị, ánh mắt chớp chớp lại tỏ vẻ hồn nhiên mà hỏi.

“Vậy sao? Ta cũng thoáng có suy nghĩ như thế. Nhưng vì Tư Uyển xinh đẹp dịu dàng như vậy, cũng không nghĩ ngươi có ý xấu!” Đạo Tà đặt chén trà xuống, cậy quạt trên tay lại mở ra phe phẩy nhẹ nhàng, giọng điệu vô tư nghị.

Gia Cát Tư Uyển lại là con gái của gia chủ Gia Cát Chính Thông, cộng thêm sắc đẹp với thiên tư khó ai sánh bằng nên rất được chiều chuộng, dẫn đến tính cách có chút nổi loạn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn khẽ lắc đầu, chốc lát lại thở dài một hơi, đáp: “Tại hạ chỉ là một nhân vật nhỏ, ít tiếng tăm. Nào dám xưng hào cùng những vị kia? Tiểu thư không cần tự hạ mình như vậy!”

Hắn ngồi bên trong phòng, khí tức trong cơ thể vận chuyển đều đặn, vừa chính vừa tà xen kẽ, một loại ý chí vô hình dần dần tỏa ra xung quanh khiến cho linh khí xao động mãnh liệt như thể sợ hãi.

Ba người nghe vậy cũng chỉ im lặng, xem ra lần này Nam Cương thật sự có nhiều quái tài lộ diện, khiến bọn hắn không khỏi lo lắng.

Đạo Tà gật đầu, nữ nhân có chí khí như vậy cũng không nhiều. Hắn rất ít khi bắt gặp được nữ tử tài hoa, mà trong số những người gặp được thì chỉ có duy nhất Gia Cát Tư Uyển là khiến hắn cảm nhận khác biệt nhất. Không cần ai giúp đỡ, tự mình cố gắng đạt được mọi thứ, khiến hắn cảm thấy có chút khâm phục.

“Chẳng lẽ mới gặp đã yêu? Mị lực của ta đáng sợ như vậy sao? Không không, chắc hẳn còn có nguyên nhân khác!” Đạo Tà gật gù suy ngẫm, sau đó đáp lại: “Không có, Gia …Tư Uyển cô nương, vậy thì về nhà ngươi một chuyến. Ta cũng muốn chiêm ngưỡng qua phong thái Gia Cát phủ đây!”

Gia Cát Tư Uyển cùng mọi người xung quanh nghe thấy, không nghĩ là hắn nói thật, chỉ nghĩ hắn vừa có tài lại vừa khiêm tốn, quả thực đáng kính phục.

Nhưng ngược lại Gia Cát Tư Uyển lại càng căng thẳng hơn, như thể chuyện sắp nói ra là một chuyện cực kỳ xấu hổ vậy. Thế nhưng trông thấy biểu hiện của Đạo Tà vô cùng bình tĩnh, nàng cũng thấy an tâm hơn, sau đó nói: “Thực ra, hiện tại cha của ta muốn cho ta tìm một cái hôn ước. Yêu cầu bản thân nhất định phải tìm được người phù hợp, nếu không cha sẽ tự tìm cho ta. Mà vấn đề là, bên Hạ gia kia cũng có quan hệ lâu năm với Gia Cát phủ, có ý muốn gả ta cho cái tên Hạ Tư Thông kia, ta không muốn!”

Nghe đối phương nói vậy, Đạo Tà thu quạt, quay sang nhìn thẳng vào đối phương khiến nàng giật mình, sau đó nói: “Ta đã nói bản thân vốn dĩ không muốn ràng buộc. Thế nhưng tiểu thư có lòng, nên cũng ngại từ chối. Về phần trả ơn kia, ta chỉ cần Tư Uyển giúp một chuyện!”

Hắn mặc một bộ hắc bào, thân hình mảnh khảnh cao ráo, khuôn mặt lại càng đẹp đến tà dị, da trắng như ngọc, giống như trích tiên bước ra từ trong tranh vẽ. Đặc biệt là đôi mắt hắn một màu bàng bạc lấp lánh, con ngươi hơi có chút hào quang ám sắc, khí chất cực kỳ khác biệt.

Đế Đạo Thiên tìm một bàn ngồi xuống, gương mặt biểu cảm lạnh lùng, ung dung cầm trên tay chiếc quạt phe phẩy, bộ dáng một vị công tử nho nhã. Cây quạt trên tay hắn ánh lên tử sắc mờ ảo, nó cũng là một pháp bảo thiên phẩm có tên Sinh Tử Phiến, vừa công kích vừa phòng thủ mạnh mẽ, lại có thể hấp thu tử khí để cường hóa bản thân, cộng thêm vài tác dụng như ảo cảnh, sương vụ,...

Đạo Tà khẽ nhếch, với thủ pháp này, hắn sẽ nhanh chóng tăng trưởng thực lực hơn, việc thu thập moi móc thông tin cũng dễ dàng hơn nhiều.

Đạo Tà thấy biểu hiện của nàng cau có như vậy, hắn thực sự nghĩ không hiểu. Thế nhưng vẫn bỏ qua mà nói: “Kỳ thực, ta muốn mượn nhờ quan hệ của Gia Cát Lâu để tìm kiếm tung tích mấy cái gia tộc! Bọn họ một cái là Đế gia một cái là Vũ gia, theo như ta biết thì chắc hẳn là thế lực rất lớn!”

Quả thật, với dáng vẻ này, nàng có thể hấp dẫn bất cứ nam nhân nào mình muốn, khiến bọn hắn không thể chối từ.

Nhưng không có nghĩa nàng ta chỉ là một tiểu thư đài các vô dụng, vẫn thường xuyên thay cha đến quản chuyện làm ăn, bản lĩnh có thừa khiến không ai không phục. Thế nên nàng làm bất cứ chuyện gì, bên trong Nam Vân thành cũng không có ai dám chê trách.

“Đúng vậy a, không biết hắn là công tử nhà nào? Nhìn bộ dạng chắc hẳn cũng thuộc dạng thiên tài đỉnh cấp mới đúng!”

“Mà đặc biệt, ta cũng có thể lấy đi mọi cơ duyên của đám thiên tài may mắn kia! Chỉ cần lấy đi linh hồn cùng ký ức, mọi cơ duyên của hắn cũng đều sẽ là của ta!” Đạo Tà ngày càng xuất hiện thêm nhiều suy nghĩ, hắn đột nhiên lại cảm giác hứng thú khác thường với Diễm Thần Đại Điển hơn.

“Đạo huynh bất phàm! Hẳn là cũng nhận thấy Tư Uyển có ý khác nên muốn mời ngươi tới đúng không?” Gia Cát Tư Uyển bình tĩnh ngồi lại, lúc này nét mặt hoàn toàn nghiêm túc.

“Ngươi thấy được gì sao?” Một tên sư huynh khác tên Tương Quách dò hỏi.

Nhìn bộ dạng Đế Đạo Thiên, mỗi hành động đều toát lên một loại khí chất hấp dẫn khó tả, cuối cùng cũng có nữ tử không nhịn được là lại gần hỏi: “Công tử, ta có thể ngồi đây không?”

Nàng là một tu sĩ, khí chất trên người mười phần đoan trang, chứng tỏ cũng là con nhà quyền quý, gương mặt cũng vô cùng xinh đẹp, đặc biệt thân hình tràn ngập mị lực khó đỡ.

Hiên Viên Hoàng chỉ lắc đầu: “Ta không nhìn ra được gì, chính vì thế nên mới đáng sợ! Các ngươi tốt nhất đừng có thăm dò hắn!”

Lại khiến cho Gia Cát Tư Uyển đối diện ngơ người, không nghĩ tới hắn lại có thể vô sỉ mà nói ra lời như vậy. Thế nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh đáp: “Đạo huynh chớ lo lắng! Ta nhất định sẽ không! Ngược lại là ngươi nên cẩn thận một chút, nếu đã nhận lấy vai diễn này, sẽ có nhiều kẻ tìm đến ngươi gây rắc rối!”

“Tư Uyển đã nói vậy, ta cũng đành chấp nhận! Nhưng chỉ sợ, đến lúc đó ngươi lại tự mình không kiềm chế nổi mà có ý với tại hạ, cũng khó xử!” Đạo Tà gật gù nói ra, bộ dạng giống như quân tử bất đắc dĩ.

Gia Cát phủ là một tòa phủ đệ rộng lớn nằm tại trung tâm Nam Vân Thành, đại môn to lớn mở ra, Tư Uyển dẫn theo Đạo tà vui vẻ bước vào trong. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của gia nô, bọn họ không nghĩ tới có một ngày đại tiểu thư lại dẫn theo nam nhân về. Không chỉ thế, nam nhân này nhìn lại cực kỳ có khí chất, khiến bọn hắn cũng không có cách nào bình luận. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng nói: “Không được, nhất định ý ta không phải như thế! Chỉ là…”

Rốt cuộc gương mặt Gia Cát Tư Uyển sầm xuống, nhìn Đạo Tà giống như muốn lột ra cái mặt nạ đánh lừa thị giác người ta kia xuống. Nhưng nàng nhẫn nhịn, sau đó hỏi: “Chuyện chính sự mà Đạo công tử muốn nhờ ta là chuyện gì đây?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lời nói của hắn bỗng dưng mang theo sát khí mãnh liệt, hiện lên trong chốc lát khiến cho Gia Cát Tư Uyển ngồi đối diện rùng mình bật dậy định đề phòng, Thế nhưng sát khí đã nhanh chóng biến mất tăm khiến nàng rung động, nhìn người trước mắt này bằng một con mắt hoàn toàn khác.

Nói đến đây, hắn lại im lặng nhìn xem phản ứng của đối phương, chỉ thấy nàng hơi tỏ ra ngạc nhiên một chút, xong lập tức gật đầu: “Chỉ cần việc ta có thể, nhất định sẽ dốc hết sức giúp!”

“Ồ, vậy tiểu thư xinh đẹp đây xưng hô thế nào? Ta mới đến, cũng không phân biệt rõ ràng a!” Đế Đạo Thiên khẽ cười, nụ cười khiến cho nữ tử trước ngực phập phồng, bên trong tim đập nhanh hơn hẳn.

“Vậy nên muốn ta gả cho ngươi?” Đạo Tà nghe xong có chút khó xử, liền buột miệng mà nói ra câu này, nhưng hắn chưa kịp chỉnh sửa thì đã thấy Gia Cát Tư Uyển xấu hổ không thôi.

“Đế gia cùng Vũ gia? Gia Cát Lâu làm ăn bao nhiêu năm cũng chưa từng thấy nhắc đến qua. Có lẽ hai gia tộc này cũng không có lớn như công tử nghĩ a! Nhưng dù sao ta cũng sẽ tận lực giúp đỡ!” Gia Cát Tư Uyển khẽ đáp. Đúng thật là nàng chưa bao giờ nghe đến thanh danh Đế gia cùng Vũ gia, nhưng vì là Đạo Tà muốn tìm nên hẳn là cũng có điểm nào đó đặc biệt.

Không phải, nàng chỉ là không muốn phải gả cho cái tên Hạ Tư Thông kia mà thôi. Hắn bề ngoài ra vẻ nho nhã lễ độ, thực ra bên trong lại là một tên lưu manh bẩn thỉu. Ngập ngừng một hồi, Gia Cát Tư Uyển liền nói: “Chỉ là ta muốn Đạo huynh giả vờ một lần, giúp ta kéo dài thời gian là đủ. Đến khi có thể đột phá đến Hợp Thể cảnh, sẽ đủ tư cách tự mình quyết định mọi chuyện!”

Gia Cát Phủ bên trong Nam Vân Thành danh tiếng cực lớn, không những trong nhà có vị Gia Cát Thiên Phong nắm giữ chức vụ lớn trong triều đình, mà gia tộc còn kiêm luôn công việc buôn bán, gây dựng lên Gia Cát Lâu, thương hội nhất nhì Đại Diễm.

Đạo Tà quay sang, giọng nói ngại ngùng: “Gia Cát tiểu thư, ta thấy vẫn nên tìm một khách sạn ở thì hơn! Làm phiền đến tiểu thư như vậy quả thực ta không muốn!”

Gia Cát Tư Uyển nghe hắn nói vậy giống như xuân tâm nhộn nhạo, nét mặt cười duyên càng thêm động lòng. Sau đó, nàng nhanh chóng kéo lấy hắn chạy về gia tộc.

Mà bên kia, Đạo Tà cũng Gia Cát Tư Uyển bỗng dưng rời đi, hai người không biết đã nói chuyện gì mà sau đó Gia Cát Tư Uyển đỏ hồng sắc mặt, lập tức dẫn theo Đạo Tà ra bên ngoài.

“Hừ, gọi ta là Tư Uyển được rồi! Với lại, về nhà ta thì có gì sao? Kẻ nào dám có ý kiến ta cho kẻ đó biết tay!” Gia Cát Tư Uyển tỏ vẻ giận dỗi, ánh mắt nhìn Đạo Tà lại nhanh chóng dịu xuống, sau đó tiếp tục: “Đạo công tử, ngươi chê ta sao?”

Đạo Tà kinh ngạc, hắn dường như nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt lại nhìn Gia Cát Tư Uyển không được tự nhiên cho lắm.

Bên trong một đình viện yên tĩnh, Tư Uyển kêu người hầu mang trà đến, là loại thượng hạng thường chỉ dùng để phục vụ khách quý, mà khách quý của một gia tộc như Gia Cát thì chỉ có thể sánh ngang với quan lớn trong triều mà thôi.

Nàng khẽ đỏ mặt, sau đó ấp úng nói: “Tiểu nữ là Gia Cát Tư Uyển! Công tử có thể gọi Tư Uyển cũng được!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Tại Hạ Gọi Đạo Tà